CHƯƠNG 32: CHUẨN BỊ ĐÓN NĂM MỚI
Từ ngày ở trên đường bị người chỉ trỏ, không còn thấy Vũ Sinh ra khỏi cửa nữa, đến cuối năm Hoắc Ngạn bận tối mày tối mặt, hắn liền ngay cả thư phòng cũng không đi.
Năm nay mùa đông đến sớm, tuyết lại rơi muộn, thẳng đến tháng chạp mới hạ tuyết.
Vũ Sinh ngồi ở trước cửa sổ nhìn cảnh sắc sau trận tuyết đầu tiên của năm nay, nhớ tới mùa đông trước kia……
Đến mùa đông, rất nhanh sẽ đến lễ mừng năm mới. Nhị nương vừa gả tới được vài năm đầu, trong nhà còn có chút trụ cột, bởi vậy đến lễ mừng năm mới, Nhị nương sẽ may cho mỗi người một bộ đồ mới.
Vũ Sinh cũng có, bất quá y phục lại là áo cũ của cha được sửa lại, còn sợi bông là từ trong quần áo của đệ đệ lấy ra. Tuy rằng không phải hoàn toàn mới nhưng Vũ Sinh đã thấy thật thoả mãn, ít nhất hắn cũng có áo bông chống đỡ mùa đông gió lạnh. Sau khi đệ đệ dần dần lớn lên, mỗi mùa đông đến đều phải cần áo bông rộng hơn, mặc vào áo bông mới không quá vài ngày không biết vì sao lại rách vài chỗ, thế là nó lại được cái áo bông khác…….
Vũ Sinh nhớ lại cảm giác ấm áp khi mặc vào bộ đồ mới. Năm nay, gió lạnh vừa mới thổi Bích Tình liền vì hắn chuẩn bị tốt áo bông tơ lụa mới tinh, thời điểm hạ tuyết lại vì hắn thêm hồ cừu, nhưng không có cảm giác ấm áp giống trước kia.
Sau lại, gia cảnh dần dần duy trì không nổi nữa, tiểu mưu kế hàng năm của đệ đệ không còn thực hiện được. Vũ Sinh cũng không có quần áo mới. Vào thời điểm ngay cả đệ đệ cũng không có quần áo mới mặc, hắn đã bị bán đi.
Không biết đệ đệ năm nay có bộ đồ mới nào hay không, có đủ ấm hay không? Năm nay tuyết tuy rằng tới trễ nhưng lại đặc biệt lạnh. Bạc mà hắn bán mình hẳn là đủ cho bọn họ hảo hảo qua năm nay đi……
“Sinh chủ tử, các tá điền đã đem những thứ phải dùng cho lễ mừng năm mới tới, người xem……” Bích Tình thật cẩn thận hỏi Vũ Sinh đang thần du thiên ngoại. Chủ mẫu này ôn hoà không kiêu căng, vài nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều thích hắn, thế nhưng hắn thường thường mất hồn lạc phách, giống như một khắc không lưu ý sẽ theo gió mà đi. Mỗi lần như vậy Bích Tình cùng Tử Quỳnh luôn biến đổi phương pháp nói chuyện với hắn, có thế Sinh chủ tử mới phản ứng.
“Này……” Vũ Sinh phục hồi tinh thần lại, “Trước kia là ai phụ trách?”
“Trước kia đều là Vãn Thuý tỷ tỷ lo liệu hết thảy, nhưng hiện nay tỷ tỷ không ở đây, vẫn là ngài đến làm chủ đi.” Bích Tình cung kính đáp lời.
“Đợi thêm mấy ngày nữa đi, đại bá phụ sẽ trở về vào lễ mừng năm mới……” Vũ Sinh muốn từ chối.
“Ông đã phái người mang thư về nói, lễ mừng năm mới sẽ không trở lại. Hơn nữa mọi người đều đến đây, đang ở thiên thính chờ.” Bích Tình hoàn mỹ dập nát ý tưởng của Vũ Sinh.
“Nhưng mà……” Vũ Sinh không muốn gặp người xa lạ, hắn sợ hãi nghe người bên ngoài nghị luận.
“Chủ tử không cần sợ, có ta cùng Tử Quỳnh ở đây, cam đoan sẽ không làm cho ngài chịu uỷ khuất. Hơn nữa đều là tá điền bổn gia, không dám loạn nói huyên thuyên.” Nhìn ra Vũ Sinh ngần ngại, Bích Tình thuyết phục.
“Ta cái gì cũng đều không hiểu a!” Vũ Sinh cuối cùng hé ra tấm mộc.
“Ta cùng Bích Tình biết là được, ngài chỉ cần đi thôi. Không có ngài, chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận a.” Tử Quỳnh hỗ trợ thuyết phục. Lúc Vãn Thúy còn ở đây, Bích Tình cùng Tử Quỳnh là hai trợ thủ đắc lực của nàng, đặt mua hàng tết tự nhiên không nói chơi.
Không lay chuyển được, Vũ Sinh chỉ phải đi vào thiên thính, vào cửa liền thấy trên mặt mọi người tràn ngập chờ đợi.
“Vị này là chủ mẫu của chúng ta, các ngươi gọi Sinh chủ tử là được. Đây là lễ mừng năm mới đầu tiên Sinh chủ tử vào cửa, các ngươi nên chuẩn bị tốt hơn mọi thứ.” Đi theo Vũ Sinh phía sau Bích Tình giới thiệu.
“Sinh chủ tử hảo.” Mọi người thở dài vấn an.
Vũ Sinh qua loa gật gật đầu. Hắn không dám ngẩng đầu, sợ ở trong mắt mọi người nhìn thấy hèn mọn.
“Tốt lắm, đừng ngẩn ra nữa, đem này nọ lấy đến chúng ta nhìn xem đi.” Tử Quỳnh nhìn ra Vũ Sinh khốn quẫn, vội vàng giải vây.
Mấy tá điền y lời đem các thứ đưa đến trước mặt ba người, Bích Tình cùng Tử Quỳnh xem một phần phê bình một phần, đợi cho đều xem xong rồi liền đem những thứ gì đó phê bình không đáng một đồng.
Nhìn ánh mắt vừa mới tràn ngập chờ đợi chậm rãi trở nên tuyệt vọng, Vũ Sinh có chút không đành lòng, “Bích Tình,” cắt lời Bích Tình đang thao thao bất tuyệt, “Ta cảm thấy mấy thứ này cũng không tồi a, bột mì thật trắng lại nhuyễn, đồ ăn thật mới mẻ, lợn cũng rất béo a, này đã là tốt lắm rồi.” Vũ Sinh ở thôn quê lớn lên, tự nhiên biết các tá điền giao thuê luôn đem thứ thu hoạch tốt nhất bán cho nhà giàu đổi chút bạc qua năm mới.
Bích Tình tự nhiên biết năm nay những thứ gì đó không tồi, nhưng nếu không đem mấy thứ này chê nhiều khen ít thì làm sao ép giá chứ? “Nhưng mà Sinh chủ tử, giá mà bọn họ đưa ra so với năm rồi đắc hơn a.”
Thấy lão tá điền trông mong nhìn bọn họ, bộ dáng muốn nói lại không dám, tâm Vũ Sinh lại bắt đầu tràn ra đồng tình, “Ta cảm thấy giá bọn họ đưa vậy là phù hợp a. Mọi người qua một năm cũng không dễ dàng, còn chờ mang tiền này về để đón lễ mừng năm mới. Bích Tình, chúng ta liền chiếu theo giá của bọn họ mà trả đi?”
“Vâng, chủ tử.” Bích Tình biết tâm địa Vũ Sinh lương thiện, không phản đối.“Các ngươi còn không cám ơn Sinh chủ tử?”
Sau đó thanh âm “Cám ơn Sinh chủ tử” vang thành một mảnh.
“Không, không cần cảm tạ. Các ngươi nhanh đi lĩnh bạc đi.” Vũ Sinh thẹn thùng xua tay.
Sau khi mọi người ngàn ân vạn tạ mới rời đi, ba người ở lại trong phòng thỉnh thoảng nghe thấy dạng đối thoại –
“Lão Tam, chúng ta năm nay gặp được quý nhân.”
“Đúng vậy, Sinh chủ tử này cũng thật hảo tâm, biết chúng ta không dễ dàng. Nếu không năm nay, những thứ chúng ta đưa tới thế nào cũng bị ép giá năm thành ba.”
“Đúng vậy, ai nha, năm nay rốt cục có thể dư dả qua năm rồi…….”
“Sinh chủ tử, này người tốt đều là ngài.” Bích Tình không thuận theo nói.
“Này, ta……” Vũ Sinh tự biết hỏng sự rồi, không biết nên giải thích như thế nào.
“Bích Tình!” Tử Quỳnh lên tiếng, “Sinh chủ tử đừng để ý nàng, chúng ta ở chung quanh nhìn xem đi. Mọi người đều đang chuẩn bị cho năm mới, rất nhiều chuyện đều cần ngài đến định đoạt.”
“Không, cũng là các ngươi đi thôi, nếu không ta lại làm chuyện xấu.” Vũ Sinh vội vàng cự tuyệt.
Tử Quỳnh trừng mắt nhìn Bích Tình liếc một cái, ngầm bảo: Chính ngươi gây chuyện, bản thân ngươi tìm cách giải quyết đi.
“Sinh chủ tử, ngài nào có chuyện xấu? Mọi người không phải đều nói ngài là quý nhân sao?” Bích Tình nịnh nọt nói.
“Nhưng mà, ta làm cho các ngươi tốn nhiều bạc……”
“Ai nha, lão gia hàng năm tiêu tốn rất nhiều bạc, như thế nào để ý một chút tiền cỏn con? Quan trọng là Sinh chủ tử càng ngày càng có tư thế chủ mẫu!” Bích Tình tiếp tục nịnh nọt, “Hiện tại ngài cần phải làm là giám sát chúng ta trừ uế!”
Bích Tình nói xong liền cùng Tử Quỳnh hợp lực đem Vũ Sinh kéo ra khỏi cửa, đối chủ mẫu hảo tâm này các nàng là không sợ.
Lúc đầu ba người vẫn là chung quanh kiểm tra tình hình làm việc của bọn hạ nhân, không biết từ khi nào, ba người cũng gia nhập vào đội ngũ trừ uế.
Bọn hạ nhân lúc mới vừa nhìn thấy nam chủ mẫu nhà mình đều là một loại thái độ không thể chịu được, chậm rãi mọi người phát hiện chủ mẫu này chẳng những thân thiết không hống hách, mà còn rất giỏi việc nhà.
“Ở nhà cũng là thường làm.” Khi có người hỏi hắn như thế nào làm việc nặng, Vũ Sinh mỉm cười trả lời.
Sau đó thân thế Vũ Sinh liền truyền khắp Hoắc trạch, biết chi tiết mọi người đồng tình cũng dần dần yêu thích nam chủ mẫu này.
Hai mươi tám tháng chạp, Hoắc Ngạn cùng Trác Anh rốt cục hoàn thành hết thảy công việc, lúc từ thư phòng đi ra, liền nhìn thấy bọn hạ nhân vây quanh Vũ Sinh vui vẻ nói gì đó.
“Hắn đúng là một hiền thê.” Trác Anh mỉm cười, ánh mắt lão gia không sai a!
Hoắc Ngạn không ra tiếng, chỉ là gật gật đầu. Này vật nhỏ đúng thật là làm y kinh hỉ a!