CHƯƠNG 2: ĐỘNG PHÒNG (THƯỢNG)
Tiếng nói của bà mối ngoài kiệu hoa đánh thức Vũ Sinh đang trong mộng.
Nếu rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại thật là có bao nhiêu tốt! Vũ Sinh bi ai nghĩ. Cho dù nếu không cam nguyện, thiên tính mềm mại hắn vẫn là theo bà mối nâng đi ra kiệu hoa.
“Tiện nhân, ngươi không xứng làm thê tử Hoắc lang, ngươi đi chết đi –!” Bởi vì khăn voan che mặt, Vũ Sinh không có nhìn thấy cảnh tượng ngay lúc đó, chỉ là sau khi nghe được một trận hỗn loạn bà mối liền trấn an hắn, “Không có việc gì, tân nương tử đừng sợ, hôn lễ tiếp tục a!”
Trời biết, Lục Vũ Sinh thật muốn cùng nữ tử vừa rồi trao đổi, hắn không muốn lập gia đình a!
Khoá chậu than, bái thiên địa, Lục Vũ Sinh hắn kiếp này chính là người của Hoắc gia.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!” Một người cao giọng xướng lên.
Động phòng! Không! Vũ Sinh theo bản năng lui về phía sau từng bước, tránh thoát nha hoàn muốn tới nâng hắn. Không nghĩ tới lại thối lui đến trong lòng người phía sau.
“Ta nghĩ nương tử là thẹn thùng, vẫn là để tự tay phu quân ta đưa vào vậy.” Nam âm trầm thấp vẫy lui nha hoàn, khẽ cúi người ôm lấy hắn.
“A!” Đột nhiên bay lên không làm cho Vũ Sinh vội vàng ôm lấy bên cạnh có thể dựa vào gì đó – bả vai người nọ, cũng là tướng công của hắn.
“Xem ra ta cưới được một vật nhỏ thật nhiệt tình a.” Người nọ cách khăn voan chỉ hai người mới có thể nghe được thanh âm thì thầm nói. Vũ Sinh tựa hồ còn cảm giác được người ôm hắn trong ngực hơi hơi rung động.
Y đang cười, hôm nay y là tiểu đăng khoa, người bình thường đều thật cao hứng như vậy?! Nhưng là bởi vì y không biết chính mình cưới là……Nghĩ đến điều này làm Lục Vũ Sinh không khỏi đánh cái rùng mình.
Sau khi qua rất nhiều hành lang, Vũ Sinh nghe được tiếng mở cửa, sau đó hắn bị phóng tới trên giường mềm mại.
Cảm giác người nọ muốn rời khỏi, Vũ Sinh phản xạ bắt lấy y, muốn nói cho y biết sự thật chính mình là một nam nhân, không nghĩ làm cho y vui mừng quá sớm.
“Chờ ta ứng phó xong hết thảy người bên ngoài sẽ đáp lại nhiệt tình của ngươi.”
Vội vàng thu hồi tay đang giữ chặt y, đỏ mặt không thể ngăn cản chiếm lĩnh hai gò má. Y, y sao có thể nói ra những lời lỗ mãng như vậy? Cho dù chính mình là thê tử của y cũng không thích hợp a!
Vội vàng thẹn thùng Vũ Sinh không có nghe thấy người nọ khi nào rời đi, càng không có nghe thấy thanh âm người nọ không mang theo một tia độ ấm phân phó gia đinh ngoài cửa, “Xem trọng hắn!”.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Vũ Sinh do dự muốn nói cho người nọ biết thân phận chính mình hay không, tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo một cây gậy dài nhỏ giở ra khăn voan che khuất tầm mắt hắn cả ngày.
Ngẩng đầu, thấy được người tự xưng là phu quân hắn, ngũ quan anh tuấn phiếm nhè nhẹ lãnh ý, mê đảo vô số nữ tử trên mặt tựa hồ viết “Chớ chọc ta”. Chỉ cần liếc mắt một cái, Lục Vũ Sinh biết nam nhân này là người rất có thế lực.
Người nọ vung tay lên, ngăn lại tiếng bà mối huyên náo. Sớm sinh ra quý tử? Hắn là nam nhân a, sao có thể sinh con? Nếu phu quân hắn biết…… Nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ Sinh tái nhợt.
“Rượu giao bôi!” Vũ Sinh run run tiếp nhận người nọ truyền đạt tinh xảo chung rượu, mặc y vãn cánh tay chính mình uống cạn ly rượu trong tay. Bị y nhìn chằm chằm, Vũ Sinh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn uống rượu giao bôi. Lúc này Vũ Sinh đã muốn đánh mất ý niệm “tự thú” trong đầu, người nọ sẽ làm cho người lừa gạt y sống không bằng chết!
“Tuy rằng gầy chút, nhưng bộ dáng coi như tinh xảo, không làm cho ta mất trắng bạc.”
Cái gì? Không đợi Vũ Sinh kịp phản ứng lại, chính mình đã bị kéo ngã ập vào trong lòng nam nhân, đôi môi bị che lại.