CHƯƠNG 38: PHÂN PHÒNG
“Các ngươi nói ta nên làm như thế nào đây?” Thanh âm lạnh lẽo như đến từ địa ngục làm cho các tráng hán nhất thời mềm nhũn cả hai chân.
“Hoắc lão gia tha chúng ta lần này đi!”
Hoắc Ngạn định mở miệng bỗng nhiên cảm giác phần áo phía sau bị người nắm chặt. Vật nhỏ lại mềm lòng!“Tha các ngươi? Có thể!”
Tựa hồ không dự đoán được người gian ác lại dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, vài tên đại hán hai mặt nhìn nhau một trận mới vội vàng nói.“Tạ Hoắc gia, tạ Hoắc gia……”
“Chậm đã!” Hoắc Ngạn mở miệng vào thời điểm mọi người nghĩ rằng đã tránh được một kiếp, “Muốn ta bỏ qua cho các ngươi cũng được, nhưng các ngươi phải hiểu được lí lẽ.”
Vài người có chút mờ mịt, nên hiểu chuyện như thế nào chứ?
Hoắc Ngạn ôm Vũ Sinh, “Người này là thê tử của Hoắc Ngạn ta, sinh là người của ta, tử là quỷ của ta, nhìn thấy hắn tựa như nhìn thấy ta, các ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
“Vâng vâng vâng, huynh đệ chúng ta về sau tuyệt không dám mạo phạm phu nhân.”
Hoắc Ngạn khinh thường giống như đang cùng một đám cẩu nói chuyện, phất tay ý bảo bọn họ rời đi.
Vũ Sinh ở trong lòng Hoắc Ngạn nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo y, nhỏ giọng nói, “Đệ đệ.”
Đệ đệ? Chính là người mà bé tâm tâm niệm niệm muốn rời khỏi y đi tìm?!“Dừng lại, đem đứa nhỏ kia lưu lại.” Hoắc Ngạn mở miệng gọi lại mấy người muốn rời đi.
Một đại hán khúm núm nói, “Đứa nhỏ này là người mà Vương lão gia thành tây chấm trúng, Hoắc lão gia……”
“Ca ca, lão gia gia kia thoát quần của ta, còn sờ tiểu kê kê của ta. Ngươi nói cái kia là không thể để cho người khác sờ, ngay cả ca ca cũng không thể, cho nên ta không để hắn sờ ta, hắn, hắn liền đánh ta, ô ” Vũ Tiêu thiên chân nói, nói xong liền ô ô khóc lên.
Vũ Tiêu này vừa khóc, Vũ Sinh hận không thể đem vầng trăng tròn trên trời kia hái xuống, “Tiêu nhi đừng khóc, lão gia ” Vũ Sinh biết Hoắc Ngạn có bản lĩnh đem Vũ Tiêu chịu uỷ khuất gấp bội đòi lại.
“Nội tử vào năm trước thu được thư của lão nhạc phụ, nói là nội đệ muốn tới. Nội tử liền mong đợi gần một tháng, ăn không vô ngủ không ngon. Thì ra nội đệ là được Vương lão gia mời về đón lễ mừng năm mới. Các ngươi nhắn với Vương lão gia vài câu, làm cho chính hắn tự hiểu lấy!”
Trong thành Tấn Dĩnh truyền lưu một bài đồng dao thế này, “Thành đông ‘Ngạn’ thành tây ‘Vương’, mãn thành tiểu quỷ yêu quái quỷ quái.” Vương lão gia thành tây mặc dù cùng Hoắc Ngạn nổi danh, nhưng luận thực lực mười phần Vương gia so ra kém hơn Hoắc gia, cho nên Hoắc Ngạn mới có thể kiêu ngạo làm cho nhà người ta “tự hiểu lấy”.
Vài người một bên đáp lời “Tiểu nhân nhất định chuyển lời.” Một bên nâng tên đại hán còn đang rên rỉ vội vàng rời đi.
Chờ vài người rời đi, Vũ Sinh vội vàng ôm lấy đệ đệ, “Thật xin lỗi, đều do ca ca vô dụng, cho ngươi chịu uỷ khuất ……”
Hoắc Ngạn không còn được ôm ấp, nhất thời cảm thấy gió lạnh đến xương. Tại sao bé có thể bỏ y ra?“Trở về rồi ôn chuyện xưa cũng không muộn đi?” Nói xong Hoắc Ngạn phất tay áo đi trước một bước ra ngõ nhỏ.
Trong lòng cùng mãn nhãn đều là đệ đệ nên Vũ Sinh làm sao còn tâm trí lo lắng Hoắc Ngạn, ôm đệ đệ xa xa đi theo.
Lúc trở lại Hoắc gia đại trạch trời đã sắp sáng.
“Mọi người đều mệt nhọc, trước ngủ một hồi đi, chuyện gì đều chờ thức dậy rồi nói sau.” Ở cửa Trúc Hiên, Hoắc Ngạn phân phó mọi người.
“Ca ca, ta muốn ngủ với ngươi!” Vũ Tiêu trước hết đưa ra yêu cầu.
Còn đắm chìm trong vui sướng nhìn đệ đệ, Vũ Sinh đã sớm quên thân phận hiện tại cũng như nơi này là đâu, đang định mở miệng đáp ứng –
“Hắn phải theo ta ngủ.” Hoắc Ngạn cực lực áp chế lửa giận chính mình. Tiểu quỷ này không chỉ chiếm trọn tâm tư Sinh nhi, nay còn muốn chiếm đi người của hắn, không có cửa đâu!
“Ca ca, thúc thúc này hảo hung nga!” Vũ Tiêu sợ hãi ôm chặt đùi Vũ Sinh.
“Lão gia ” Vũ Sinh khó xử nhìn Hoắc Ngạn. Hắn rất muốn cùng đệ đệ ngủ chung. Thứ nhất bởi vì cùng đệ đệ đã lâu không thấy, hai người có rất nhiều lời muốn nói thứ hai hắn cũng không muốn cùng Hoắc Ngạn thân cận, hắn sợ ánh mắt Hoắc Ngạn nhìn hắn, giống như muốn nuốt luôn hắn.
Hoắc Ngạn không hề nói một câu, nhấc chân đi về hướng thư phòng.
Rốt cuộc có thể cùng ca ca ngủ chung, Vũ Tiêu lôi kéo Vũ Sinh nói liên miên không ngừng. Nhưng dù sao nó cũng là một đứa nhỏ, giằng co suốt một đêm đã sớm mệt mỏi, nếu không phải nhìn thấy ca ca vẫn tìm kiếm chỉ sợ đã sớm ngủ như chết. Cho nên, hai người cũng chỉ nói trong một khắc, Vũ Tiêu đã bị chu công tìm đi chơi cờ.
Vũ Sinh cứ như vậy nhìn đệ đệ, mà bản thân lại không ngủ được.
Đồng dạng không ngủ được còn có Hoắc Ngạn ở thư phòng.
Hoắc Ngạn không ngủ được không phải vì y không muốn ngủ, mà là y đang giận chính mình vì cái gì nhất thời mềm lòng buông tha cơ hội được cùng bé đồng giường cộng tẩm. Mấy ngày nay y đã muốn thích ứng trong lòng có người ngủ, nay trong lòng trống trơn làm y không sao ngủ được. Hoắc Ngạn không nghĩ ra, vì sao trong thời gian ngắn ngủn hơn mười ngày mà y đã thay đổi thói quen không cộng tẩm cùng người khác!
Hoắc Ngạn lăn qua lộn lại, sau một lúc thì xuất môn đi đến Trúc Hiên.
“Chi nha ” Hoắc Ngạn đẩy ra cửa chủ phòng đi đến bên giường.
Vũ Sinh nằm ở trên giường, nghe thấy cửa phòng mở, liền ngồi bật dậy nhìn về phía cửa, còn chưa thấy rõ người đến là ai thì môi đã bị hôn.
“Ngô ” Vũ Sinh không ngừng vặn vẹo giãy giụa, người kia là ai, dám làm càn hôn hắn như vậy?
“Là ta!” Hoắc Ngạn ôm chặt bé đang giãy giụa, ghé vào lỗ tai hắn nói.
“Lão……, ngô ” Không đợi Vũ Sinh hô lên “lão gia”, đôi cánh hoa lại bị phong toả. Bá đạo cướp đoạt mỗi một tấc mật tân, bắt buộc đầu lưỡi đinh hương cùng giao triền nhảy múa…….
“Đám cẩu kia huých ngươi làm sao?” Hoắc Ngạn thừa dịp Vũ Sinh đang thở dốc hỏi.
Còn bị vây trong trạng thái thiếu dưỡng khí, Vũ Sinh nghe được lời nói của Hoắc Ngạn lập tức ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.
“Nói!” Hoắc Ngạn không khỏi hờn giận gầm nhẹ.
“Ca ca?” Ngủ ở giường bên trong Vũ Tiêu bị đánh thức đi về hướng Vũ Sinh, “Tại sao ngươi lại không ngủ?”
Vũ Sinh đem Vũ Tiêu đang đi tới ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hống, “Tiêu nhi ngoan, nhắm mắt lại hảo hảo ngủ.” Vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ theo tiết tấu.
Không biết qua bao lâu, đợi cho Vũ Tiêu lại tiến vào mộng đẹp, Hoắc Ngạn mới mở miệng châm chọc: “Ngươi không giống ca ca nó, mà giống hệt mẹ nó!” Bé trốn y như đang trốn ác lang, nhưng lại không chút ngần ngại mở rộng vòng tay ôm lấy đệ đệ hắn! Nên nhớ rằng người tối có tư cách được hắn ôm chính là Hoắc Ngạn y!
Vũ Sinh chậm rãi đem Vũ Tiêu buông, vì nó đắp hảo chăn.“Tiêu nhi vẫn luôn ngủ cùng ta, cho nên ta đều là dỗ nó ngủ như vậy.”
Hoắc Ngạn mạnh xốc lên chăn trên người Vũ Sinh, bế hắn lên! Đáng giận! Chỉ cần có đệ đệ ở bên cạnh, bé sẽ không chú ý đến y. Vừa rồi rõ ràng là đang nói chuyện với y, nhưng bé vẫn nhìn đệ đệ.
“Lão gia!” Đột nhiên bị ôm lấy, Vũ Sinh thiếu chút nữa thất thanh hô lên, sợ đánh thức đệ đệ nên chỉ cúi đầu kêu một tiếng.
Hoắc Ngạn đem người phóng tới trên ghế nằm đối diện giường, dùng thân thể ngăn chận, “Trả lời ta, đám cẩu kia huých ngươi làm sao?”
“Ta…… hắn…… nơi này.” Vũ Sinh nói không nên lời, đành phải lấy tay chỉ chỉ hai bên má.
Hoắc Ngạn cúi đầu khẽ liếm nơi Vũ Sinh chỉ, đợi cho toàn bộ hai bên má Vũ Sinh đều được liếm, “Còn có nơi nào?”
“Lão gia……” Vũ Sinh thẹn thùng, muốn cầu xin tha thứ.
“Còn có nơi nào?” Không cho Vũ Sinh có cơ hội nói tiếp, Hoắc Ngạn truy vấn.