CHƯƠNG 107 PN25: QUÁN CHỦ
“Tư Lễ?”
Thân thể ta bỗng chốc cứng đờ. Có bao nhiêu lâu không ai kêu cái tên này của ta. Thấy ta hồi lâu không hề động đậy, người nọ đi đến trước mặt của ta, “Thật là ngươi, Tư Lễ!”
“Đây là đưa cho ngươi.” Ta đem khế nhà đất Nam Phong quán đưa cho người tới, sau đó xoay người muốn đi.
“Ta đưa ngươi!” Người nọ dừng một chút, “Hay là ngươi vào trong ngồi một chút……”
“Tạ ý tốt của quán chủ, nhưng mà không cần đâu. Ta không muốn cùng Nam Phong quán có càng nhiều liên luỵ.” Ta không chút vui sướng khi nhìn thấy cố nhân.
“Ít nhất nên nói cho ta biết mấy thứ này sao lại ở trên tay ngươi.” Quán chủ tiến lên một bước giữ chặt tay ta, trong thanh âm kia có loại cảm xúc mà ta nói không nên lời, vui sướng? Thất vọng? Hay là lo lắng?
“Người mua Nam Phong quán là Trác Anh. Chúng nó là sính lễ mà Trác Anh dùng để cưới ta.” Ta rốt cục xoay người nhìn thẳng vào người đang giữ chặt ta, “Xin hỏi ngươi còn có vấn đề gì?”
“Tư Lễ, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống hảo hảo nói chuyện được không?”
“Điều này có tất yếu không?” Không biết vì sao ta không thể giả tạo trước mặt hắn.
“Có!” Quán chủ trả lời trảm đinh tiệt thiết (lời nói nghiêm nghị, quả quyết).
“Trác Anh đang đợi ta……”
“Sẽ không thật lâu, chúng ta đến Phong Thiết hồ đi. Ta nghĩ, ngươi sẽ không bước vào Nam Phong quán nửa bước ……” Phong Thiết hồ là một tiểu hồ ở phía nam Nam Phong quán, lúc Cận còn sống thường thường nói chướng khí mù mịt của hoa phố này đã huỷ đi cảnh sắc tú lệ nơi đó.
Nhớ lại chuyện cũ, ta không khỏi đáp ứng yêu cầu của quán chủ.
Thấy ta đáp ứng, quán chủ lập tức kéo ta bước nhanh về phía Phong Thiết hồ. Ở tiểu đình giữa hồ, “Ngươi muốn thành hôn?”
“Ân.”
“Ai?” Vì sao ta cảm thấy khi quán chủ nói đến từ này lại áp lực rất lớn đau thương?
“Trác Anh, tổng quản Hoắc phủ.”
“Trác Anh? Vì sao lại là hắn? Hắn bức ngươi?”
“Không phải!” Sau khi thốt ra ta mới ý thức được mình đang nói gì, vì sao ta phải che giấu thay gã? Hay là nói lòng ta đã nguyện ý gả cho gã?
“Trên mặt ngươi không có chút vui sướng.” Quán chủ khẳng định.
“Ta sợ hãi.” Mâu thuẫn trong lòng nên ta cực muốn tìm một ai đó để tâm sự, là ai đều không sao cả.“Ở trong mắt hắn, ta cái gì cũng tốt, nếu có một ngày hắn đột nhiên thấy rõ ràng……” Ta có chút thất thần tiếp tục nói, “Ta xuất thân xướng môn, hơn nữa còn là nam nhân, sao có thể xứng đôi với người vĩ đại như hắn.”
“Hắn ghét bỏ xuất thân của ngươi?” Quán chủ nhíu mày.
Ta lắc lắc đầu, “Ta còn sợ sẽ quên Cận.”
“Tự nhiên có người sẽ nhớ rõ hắn cả đời.” Quán chủ nói mà không mang theo một tia tình cảm.
Là sai lầm rồi sao?“Ngươi không hề thích hắn sao?” Ta nghi hoặc hỏi.
“Thì ra ngươi vẫn chưa hiểu được. Người ta thích là ngươi! Ta mỗi ngày đi thăm Cận, người muốn gặp là ngươi! Lại bị ngươi hiểu lầm ta……” Quán chủ chua xót mỉm cười.
Người quán chủ thích là ta?“Không thể, ta ưu điểm gì đều không có……” Ta lắc đầu phủ định.
Quán chủ tựa hồ đột nhiên trong bóng đêm nhìn thấy ánh sáng, trong mắt tràn ngập chờ mong bắt lấy hai tay của ta, “Lễ nhi, ngươi theo ta đi thôi! Số bạc có được khi bán đi Nam Phong quán cũng đủ cho chúng ta chi tiêu nửa đời sau. Chúng ta tìm một nơi không ai quen biết……. Ta sẽ không ghét bỏ ngươi, ngươi cũng không phải rời khỏi ta, được không?”
“Không phải!” Ta lớn tiếng kêu, “Nếu ngươi thích ta, vì sao phải dùng tang sự của Cận để bức ta? Nếu ngươi thật sự thích ta vì sao trong lúc hoan ái lại kêu tên của Cận? Nếu ngươi thích ta vì sao phải cho ta làm Cửu vọng nô? Nếu ngươi thích ta vì sao phải bán ta cho Hoắc Ngạn? Nếu, nếu ngươi thích ta…… vì sao không sớm nói cho ta biết?”
—————————
“Ngươi đối ta chỉ có oán hận đi?” Trên mặt quán chủ đã không còn thấy nụ cười, chỉ còn lại chua xót, “Nhưng mà, ta thích ngươi là sự thật.”
“Mới đầu ta chỉ là ghen tị bên cạnh Cận có ngươi, nhưng mà bất tri bất giác ta lại sa vào. Cận đi rồi, ngươi tới bên cạnh ta, nhưng mà đã qua ba năm mà ngươi vẫn không cho ta bước chân vào trong lòng ngươi! Ta chờ không được, không chiếm được tâm của ngươi, ta cũng muốn được thân thể ngươi. Nhưng mà cho dù là hoan ái, ngươi cũng chỉ có thể ôm chặt ta khi ta gọi tên của Cận.”
“Ta……” Nên giải thích không?
“Ta không muốn vẫn sống trong bóng ma của Cận, Cận đã chết cũng có thể được ngươi liều mình bảo vệ…… Ta không cam tâm, cho nên ta mới làm một việc mà làm cho ta hối hận đến nay. Từ lúc ngươi tiếp khách nhân đầu tiên ta biết ngươi sẽ không thuộc về ta. Mỗi lần ngươi đều tiếp khách nhân tối thô bạo, ta biết ngươi chính là không muốn chính mình trở nên càng bẩn, ta có thể cho ngươi không cần tiếp khách nữa, nhưng mà thật buồn cười, tự tôn làm cho ta không bỏ mặt mũi xuống được, ta không muốn bại bởi một người chết……”
“Đủ!” Vì tự tôn của hắn, nên ta chỉ có thể một lần lại một lần bị người chà đạp, “Trác Anh đang đợi ta, ta phải đi.” Vì sao phải nhắc tới chuyện đó cho ta nghe, vì sao muốn cho ta càng hận!
“Chờ một chút, Bắn Vân tướng quân đã trở lại. Hắn có đến tìm ngươi, cho nên, cho nên ta mới đem ngươi bán cho Hoắc Ngạn, chỉ có y mới có thể bảo vệ ngươi……” Quán chủ ở phía sau ta vội vàng nói.
Ta dừng lại cước bộ, nhưng không có quay đầu.“Nếu hắn lại đến liền nói với hắn, Cận ở Bích Tùng Đàm bên cạnh Vọng Phật nhai.”
“Còn có,” Thanh âm quán chủ biến nhu hoà, “Trong dây cột tóc kia có ngân phiếu một ngàn lượng, nếu Trác Anh đối với ngươi không tốt, ngươi hãy dùng số tiền ấy mà rời đi.”
Đợi cho hắn nói xong câu cuối, ta nhanh chóng rời đi.
Đầu ngõ, Trác Anh đang tựa lưng vào cổng chào, thấy ta liền vươn tay về phía ta.
Ngạo mạn đi thong thả đến gần, đứng cách tay gã chỉ có một bước chân. Nhìn tay gã hồi lâu, ta đem tay chính mình đặt vào lòng bàn tay gã, mặc gã nắm chặt.
Trác Anh đột nhiên dùng sức, ta thuận thế ngã vào trong lòng gã, “Hảo thối,” Gã nhíu mày, “Trở về rửa!”
Thối? Ta nâng lên cánh tay, ngửi một chút ống tay áo, “Không có a?” Hình như chỉ có một ít hương phấn, là vừa rồi trên người quán chủ đi?
“Ta nói có chính là có.” Trác Anh có chút vô lại nói.
“Vâng!” Không muốn cùng gã tranh luận chuyện vô nghĩa này, ta thuận theo trả lời.
Trác Anh buông, “Về sau ngoại trừ ta ra, không được cho nam nhân nào khác thân cận ngươi.”
“Đã biết.” Vừa lúc ta cũng không thích cùng người tiếp cận.
“Ngươi……” Trác Anh tựa hồ đối với sự thuận theo của ta có chút không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ lôi kéo tay của ta, “Đi trở về!”
Mấy ngày kế tiếp ta vẫn bồi ở bên cạnh Vũ Sinh. Bởi vì Lục lão cha phải hạ táng, Hoắc Ngạn cùng Trác Anh vừa đàm công việc còn phải tiếp đón khách nhân, khó có thể chu toàn.
Đợi cho tiễn bước các vị khách nhân cuối cùng, Trác Anh đối Hoắc Ngạn lưu lại một câu: “Còn lại chính ngươi xử lý.” Liền lôi kéo ta cũng không quay đầu lại rời đi.
Trong một góc yên lặng không người, Trác Anh đột nhiên ôm lấy ta, “Ta chờ không kịp!” Lúc ta còn chưa kịp phản ứng, gã đã hôn ta thật sâu.
“Ngô ” Ta hơi hơi giãy giụa, vào lúc ta sắp không thở nổi, gã rốt cuộc buông ra.
“Đã lâu không có thân ngươi!” Trác Anh quyến luyến hôn nhẹ khoé môi của ta.
Ta nghiêng đầu tránh né, “Sẽ bị người nhìn thấy!”