CHƯƠNG 73: THĂM HỎI
“Đêm nay ta muốn đi Phật Lân biệt uyển.” Hoắc ngạn mở miệng.
“Đêm nay?” Trác Anh không phải thật đồng ý. “Ngộ Duyên” còn chưa tìm được, nếu bị người khác biết Vũ Sinh không phải thật sự bị hưu, như vậy…….
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ôm Cửu của ngươi?” Hoắc Ngạn tự nhiên hiểu được Trác Anh băn khoăn, nhưng mà, “Vào đêm nay xuất phát, trước hừng đông liền gấp trở về, ta nhớ hắn!”
Trác Anh nhìn Hoắc Ngạn một lúc lâu,” Trong lòng của ngươi rốt cục không hề là không!”
“Có lẽ đúng!” Trong lòng y không nên có người nào khác, vì như thế sẽ làm cho y có nhược điểm. Thế nhưng, y không thể bỏ Vũ Sinh xuống được, này chẳng lẽ chính là duyên phận mà nữ tử luôn tin tưởng?
“Không biết khi nào ta mới có khả năng tu thành chính quả.” Trác Anh có chút chua chát nói.
Thời gian còn lại hai người hàn huyên một chút chuyện kinh doanh, cùng đợi trời tối.
Ban đêm tiếng vó ngựa hết sức vang dội, cho nên hai người lựa chọn xe ngựa. Nhưng mà, xe ngựa đi đường núi không tiện, cho nên hai người đến khách *** Hoắc gia dưới chân núi liền kỵ mã.
“Hoàn hảo khách *** chúng ta vì khách hành hương lên núi mà chuẩn bị ngựa!” Trác Anh tự cảm thấy may mắn.
Đi suốt nửa đêm, hai người rốt cuộc đã đến Phật Lân biệt uyển. Bởi vì bên cạnh là Vọng Phật nhai mà được gọi là tiểu biệt uyển, tuy nói không hơn rách nát, nhưng cũng hoa lệ không kém.
Vì không muốn kinh động người trong biệt uyển, hai người đem ngựa cột ở rừng cây cách đó không xa, sau đó trèo tường tiến vào.
Vốn nên đi vào giấc ngủ, trong phòng người kia vẫn sáng đèn, ẩn ẩn có tiếng nói truyền ra.
Xuyên thấu qua cửa sổ hờ khép, Hoắc Ngạn cùng Trác Anh nhìn thấy một màn làm cho dấm chua trong bọn họ bốc lên: Trong phòng hai người đang ngồi ở trên giường, Cửu bán tựa vào trong lòng Vũ Sinh, đọc sách.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Sao Vũ Sinh có thể cùng người khác vô cùng thân thiết như vậy?
Hai người trong phòng chấn kinh, khẩn trương nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Lão gia? Tại sao các ngươi lại đến đây?” Vũ Sinh theo phản xạ hỏi.
“Ta không thể tới sao?” Hoắc Ngạn đẩy cửa vào nhà, “Ngươi không muốn ta tới là sợ ta phát hiện ngươi cùng người khác cấu kết đi? Ta thấy chuyện ở Quan Âm miếu cũng là các ngươi hợp mưu. Ngươi liền nghĩ làm như vậy là có thể rời khỏi ta?”
“Không phải, sau khi trở lại Hoắc gia vốn không có nghĩ tới sẽ rời khỏi, là ngươi không cần ta!” Vũ Sinh uỷ khuất nói.
“Đến bên cạnh ta, chứng minh ngươi nói là sự thật.”
Vũ Sinh lắc đầu lui về phía sau, “Không!”
“Lại đây, ngươi không phải nói ngươi không muốn rời khỏi ta sao?” Trong thanh âm Hoắc Ngạn lộ ra một tia lo lắng.
“Nhưng ngươi đã hưu ta, ta đã không phải là thê tử của ngươi nữa.” Hai tròng mắt đầy nước ngóng nhìn người đã phụ lòng mình, không nói gì để lộ ra đau thương cùng thất vọng.
Bộ dáng người này uỷ khuất làm cho Hoắc Ngạn không sao chịu nổi, “Ai nói ta……”
“Lão gia!” Trác Anh cắt ngang lời nói của Hoắc Ngạn, bây giờ còn chưa phải lúc nói cho Vũ Sinh biết chân tướng.
Hoắc Ngạn có chút tức giận nhìn Trác Anh, vì sao không để cho y nói xong? Y không muốn Vũ Sinh lại lộ ra biểu tình làm cho người ta đau lòng.
Bốn người nhìn lẫn nhau không nói gì, sau một lúc trầm mặc –
“Cửu nhi, chúng ta đi ra ngoài trước.” Trác Anh quyết định đem nơi này lưu lại cho vợ chồng son kia.
“Không cần! Hoắc đại gia, đêm đã khuya. Chúng ta phải nghỉ ngơi, các ngươi cũng nên ly khai……” Vũ Sinh nắm chặt tay Cửu ở sau lưng, bắt buộc chính mình hạ lệnh trục khách.
“Hai ngươi ngủ cùng nhau?”
“Ngươi muốn ta rời đi?”
Hai thanh âm đồng thời vang lên, Trác Anh nghĩ đến là: Gã còn chưa cùng Cửu ôm nhau đến bình minh đâu, đã bị Vũ Sinh đoạt trước rồi. Mà người còn lại là không thể dễ dàng tha thứ Vũ Sinh đã đẩy y ra.
“Đúng!” Hai vấn đề một đáp án, chỉ để nói sáng tỏ: Hắn đã có người khác, Lục Vũ Sinh cùng Hoắc Ngạn từ nay về sau thành người xa lạ.
“Ngươi là của ta, vĩnh viễn đều là của ta!” Hoắc Ngạn bình tĩnh nói xong liền túm Trác Anh rời đi.