CHƯƠNG 94 PN12: THAY THẾ
“Ta……” Ta thử mở miệng, nhưng nam nhân vẫn nhìn chăm chú vào ta lại đột nhiên xoay người rời đi.
Ta muốn bắt lấy gã, nhưng ta nên nói cái gì đây? Cầu gã tha thứ, hay là……. Ta cứ như vậy nhìn gã ra khỏi phòng, hạnh phúc từng cách ta gần như vậy, lại bị ta xua đuổi đi.
Những ngày kế tiếp ở Hoắc phủ, nam nhân kia vẫn chiếu cố ta rất tỉ mỉ, cũng không hôn và ép buộc. Dưới sự chăm sóc điều dưỡng của gã, thân thể ta đã tốt lên rất nhiều, vết thương trên trán cũng phục hồi cơ bản như cũ, chỉ còn lại có vết sẹo màu đỏ.
Sau lần không vui đó, Trác Anh không trở về phòng nghỉ ngơi nữa. Mỗi ngày gã đều đến giám sát ta uống canh bổ, nhưng mỗi lần cũng không dừng lại lâu lắm.
“…… Trên mặt ta dính gì sao?” Mỗi lần chờ sau khi ta uống canh xong gã sẽ rời đi, nhưng mà hôm nay gã lại không động, ngược lại vẫn nhìn ta.
“Không có.” Trác Anh như là đột nhiên hoàn hồn, đơn giản trả lời vấn đề của ta rồi định xoay người rời đi.
Vẫn còn tức giận sao?“Vì sao? Kia không phải ngươi muốn sao?” Ta thất vọng gục đầu xuống, thấp giọng nói.
“Ngươi có biết ta muốn cái gì?” Gã không có quay đầu, hỏi ngược lại.
“Không biết.” Ta không biết gã vì lý do gì lại tốt với ta, “Nhưng mà, ta có thể cho ngươi chỉ có như vậy thôi.” Thân thể là thứ duy nhất mà ta có, nhưng nó đã được dùng để đổi lấy giấc ngủ bình yên cho Cẩn, không biết có còn đủ để hồi báo lòng tốt của gã đối với ta hay không.
“Ta muốn không chỉ là thân thể ngươi, ngươi có thể cho ta nhiều hơn thế!” Nói xong, nam nhân không hề lưu luyến, rời khỏi phòng. Ngày hôm sau, gã mang đến ngoại trừ canh bổ còn hơn một bình sứ.
“Lấy nó thoa lên vết sẹo, có vết sẹo nằm vắt ngang trên mặt thật xấu!” Trác Anh có chút chán ghét nói.
Rõ ràng là bị ghét bỏ, nhưng tâm tư ta lại nổi lên cảm giác ngọt nhè nhẹ. Ta muốn báo đáp gã, gã nói ta có thể cho gã nhiều hơn thế. Ta còn có cái gì có thể cho gã chứ?
Cả ngày ta đều suy nghĩ chuyện này, liền ngay cả khi Vũ Sinh đến ta cũng không yên lòng, đến khi hắn nói muốn đi miếu cầu bùa bình an.
Có lẽ ta có thể……, giống như biến thành tiểu cô nương với mối tình đầu.“Hảo, mồng bốn tháng năm, Quan Âm miếu, nếu nam nhân của ngươi đồng ý.”
Không nghĩ tới tướng công bá đạo của Vũ Sinh thế nhưng chấp nhận yêu cầu của hắn, nhưng mà bắt đầu từ ngày đó ta không có nhìn thấy Vũ Sinh.
Hôm nay Vũ Sinh có xuất hiện hay không, ta ngồi tựa vào chiếc ghế trước cửa sổ thầm nghĩ, vào mùa hạ, sau giờ ngọ luôn làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, ngay tại thời điểm ta buồn ngủ –
“Vũ Sinh muốn ngươi bồi hắn đi ra ngoài?” Ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nam trầm thấp, không phải Trác Anh! Ta lập tức mở mắt ra.
“Vâng.” Đối mặt người đã mua ta, tính nô được giáo dục nhiều năm làm cho ta chỉ có thể cung kính trả lời.
“Không cần dẫn hắn đến nơi nhiều người lắm, thắp hương xong phải lập tức quay về.” Hoắc lão gia lạnh lùng phân phó.
“Vâng.” Không biết có phải do ta thuận theo làm cho y vừa lòng hay không, nam nhân ngoài cửa sổ hơi hơi gật đầu, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!”
“Ta có thể hỏi ngươi,” Ta hít sâu một hơi, một mình đối mặt nam nhân này ta vẫn còn sợ hãi, “Vì sao ngươi lại mua ta?”
“Bởi vì bộ dáng rưng rưng của ngươi rất giống Vũ Sinh.” Hoắc Ngạn nhíu nhíu mày trả lời ta.
Ta đã sớm đoán được, y mua ta chỉ là muốn làm vật thay thế. Nhưng mà giống Vũ Sinh? Ta sao? Trác Anh nói Vũ Sinh là người đơn thuần thiện lương, một người như thế ta sao có thể bắt chước.
Trong mắt người kia ta cũng là vật thay thế của Vũ Sinh sao? Nhìn ra được là gã rất quan tâm Vũ Sinh, nhưng Vũ Sinh đã là người của đại lão gia, như vậy……