Mua Nam Thê

Chương 42: Chương 42: Tô Bính




CHƯƠNG 41: TÔ BÍNH

Thời điểm Vũ Sinh trở về phòng, trong phòng chỉ còn lại một mình Hoắc Ngạn.

“Lão gia, Tiêu nhi bọn họ đi nơi nào?” Vũ Sinh không có chuẩn bị tâm lý một mình đối mặt với Hoắc Ngạn, chỉ biết đỏ mặt đánh trống lảng hỏi những người khác.

“Đã trễ, nên ta bảo Trác Anh đưa đệ đệ ngươi đi nghỉ ngơi. Ngươi làm tô bính đâu? Lấy đến ta nếm thử.” Hoắc Ngạn ngồi ở bên cạnh bàn tròn nghiền ngẫm nhìn Vũ Sinh. Bé thẹn thùng là vì y sao?

“Ách, vâng.” Vũ Sinh vội vàng mở ra thực hạp.

Hoắc Ngạn cầm lấy một khối điểm tâm chỉ có thể dùng từ “giản dị” để hình dung, cắn một miếng nhỏ. Không phải ngọt nị như trong tưởng tượng, mà là mềm nhuyễn, có chút không đẹp mắt. Một hơi ăn luôn ba khối, “Tuy rằng bộ dáng không được tốt lắm, nhưng hương vị cũng không tệ.”

Vũ Sinh có chút ngoài ý muốn khi Hoắc Ngạn có vẻ thích ăn điểm tâm hắn làm, “Lão gia thích liền ăn nhiều chút.”

“Ân, tại sao ngươi lại biết làm thứ này?” Ba khối tô bính đã làm cho Hoắc Ngạn cảm thấy có chút chống đỡ, vì thế liền dừng lại cùng Vũ Sinh nói chuyện.

“Nhị nương từng làm đầu bếp cho nhà giàu có, trước kia khi còn trong nhà, vào những lúc nhàn rỗi, nàng thường xuyên làm cho chúng ta ăn. Ta, thời điểm hỗ trợ cho nàng đã học được.” Nhắc tới chuyện cũ, Vũ Sinh có chút chua xót. Người phụ thân đã sinh hạ hắn hiện tại ở nơi nào? Từng nghĩ tới đoạn tuyệt quan hệ, nhưng là máu mủ tình thâm, hắn vẫn luôn tưởng niệm, luôn lo lắng.

Hoắc Ngạn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy thân mình nhỏ nhắn kia, “Ngươi còn có thể làm cái gì?”

“Không nhiều lắm, mấy thứ điểm tâm, còn có vài món đồ ăn cùng việc vặt trong nhà.” Vũ Sinh tựa hồ không phát hiện Hoắc Ngạn ôm mình, nên không giãy giụa nhỏ giọng nói.

“Ngày mai đều làm cho ta nếm thử.” Hoắc Ngạn chậm rãi buộc chặt cánh tay làm cho bé dựa vào trong ngực y. Y không thích biểu tình ưu thương trên mặt bé.

“Ân.” Vũ Sinh thả lỏng thân thể dựa vào Hoắc Ngạn. Hảo an toàn! Như là ôm ấp của phụ thân mới trước đây. Vũ Sinh lần đầu tiên phát hiện, nam nhân có thể xé nát hắn lại có thể vì hắn mà mở rộng vòng tay.

Nam nhân không có làm càn hôn hắn, chỉ ở trên thái dương hắn hạ xuống một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước liền ôm hắn ngủ.

Lần đầu tiên ở trong lòng nam nhân tỉnh lại, Vũ Sinh phát hiện chính mình cũng không cảm thấy thẹn như trong tưởng tượng, chỉ là một chút thẹn thùng cùng rất nhiều rất nhiều ấm áp.

Vũ Sinh tinh tế nhìn mặt nam tử. Nam nhân luôn tỉnh sớm so với hắn, cho nên hắn chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt khi ngủ của nam nhân. Nguyên lai bộ dáng lúc ngủ của y cũng tốt xem lắm a!

Đột nhiên cảm thấy chính mình suy nghĩ linh tinh, Vũ Sinh dùng sức vỗ vỗ mặt mình. Trời ạ, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, bọn họ đều là nam nhân a! Tại sao hắn có thể quên phía ngoài tường cao mọi người đã nói những gì chứ.

“Tỉnh?” Hoắc Ngạn bị thanh âm thanh thuý đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn thấy tiểu tử kia đang ngược đãi khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình.

“A –!” Bị thanh âm đột nhiên vang lên làm cho giật mình, Vũ Sinh theo phản xạ tính về phía sau trốn.

“Cẩn thận!” Hoắc Ngạn vươn tay bảo vệ sau gáy Vũ Sinh để tránh hắn đụng vào tường.

Hình ảnh lúc này chính là Vũ Sinh nằm nghiêng dán vào tường, cùng hắn mặt đối mặt là Hoắc Ngạn đang ôm đầu của hắn, khoảng cách môi cùng môi trong lúc đó không đến một tấc, chỉ cần đô khởi miệng là có thể chạm đến môi đối phương.

Nhưng hai người ai đều không có động, cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương. Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Hoắc Ngạn mới hơi hơi rướn đầu, ở trên môi Vũ Sinh lưu lại một nụ hôn nhẹ. Y thật thích cảm giác cùng vật nhỏ đối diện như vừa rồi, không thể dùng thiên ngôn vạn ngữ kể ra, nhưng càng thích lại càng nguy hiểm, cho nên y buông tha trước.

“Tỉnh liền đứng lên đi.” Hoắc Ngạn buông ra Vũ Sinh xoay người xuống giường.

Vũ Sinh ôm chăn ngồi ở góc giường, đỏ bừng mặt. Tim đập thật nhanh a! Vì sao thời điểm cùng lão gia đối diện tim như là muốn nhảy ra khỏi ngực, hắn bị bệnh rồi chăng?

“Ca ca! Ca ca!……” Vũ Tiêu phóng lên giường khẩn trương phụ giúp Vũ Sinh.

“Ách, Tiêu nhi, tại sao ngươi lại đến đây?” Không biết qua bao lâu Vũ Sinh mới hoàn hồn lại.

“Ca ca ngươi làm sao vậy? Có phải hay không bại hoại lại khi dễ ngươi?” Vũ Tiêu tức giận hỏi.

“Ai? Không ai khi dễ ta, vừa rồi ta chỉ là đang nghĩ một số sự tình.”

“Ngươi còn gạt ta, ta đều biết cả. Bại hoại làm cho ngươi ba ngày không xuống giường được, còn trở nên không khóc không cười không nói lời nào.” Vẻ mặt Vũ Tiêu là “ngươi không cần thay hắn che giấu nữa”.

Vũ Sinh tuy rằng kỳ quái vì sao Vũ Tiêu lại biết sự kiện kia, nhưng tối trọng yếu là trước hết phải hướng đệ đệ giải thích rõ ràng.“Tiêu nhi, lão gia không phải người xấu, hắn còn cứu ngươi không phải sao? Không được kêu lão gia là ‘bại hoại’ nữa.”

Vũ Tiêu tuy rằng buồn bực ca ca che chở cái tên mặt lạnh kia, nhưng lời nói của ca ca không thể không nghe.“Nhưng mà,” Vũ Tiêu uỷ khuất nói, “Nhưng hắn ăn tô bính ca ca làm cho ta.”

Vũ Sinh nhịn không được bật cười, “Tô bính không còn, ngươi còn có ca ca a, ca ca lại làm cho ngươi!”

Ai ngờ Vũ Tiêu lại lắc lắc đầu.

“Làm sao vậy?” Nụ cười của Vũ Sinh sượng ở trên mặt.

“Cái thứ kia làm rất phiền toái đúng không? Trước kia ca ca hàng năm cũng chỉ làm một lần cho ta ăn. Tối hôm qua ca ca vừa mới làm, ta không muốn ca ca vất vả. Hơn nữa ta thấy trên bàn vẫn còn một ít, ta ăn cái kia thì tốt rồi, thứ ca ca làm không thể lãng phí!” Vũ Tiêu thật nhỏ giọng nói.

Trong mắt Vũ Sinh nổi lên hơi nước, “Không phiền toái, Tiêu nhi muốn ăn cái gì cũng không phiền toái, ca ca nhất định làm cho ngươi.”

Vũ Tiêu ôm lấy Vũ Sinh, “Ân, ta cũng vậy. Ca ca muốn cái gì cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ làm cho ca ca.”

“Tiêu nhi……”

“Ca ca tiểu trư lười, mau rời giường đi, Tiêu nhi đã đói bụng.” Vũ Tiêu buông ra Vũ Sinh, đồng thời mở miệng cắt ngang lời Vũ Sinh.

“Ngươi ăn tô bính trước, ta đi kêu người đưa đồ ăn sáng đến.”

Vũ Tiêu ngồi ở trên giường nhìn ca ca luống cuống tay chân, nó biết ca ca không tin lời nó nói, không sao, chỉ cần nó có thể làm thì tốt rồi.

“Không phải đói bụng sao? Sao còn không ăn?” Vũ Sinh thừa dịp thay quần áo hỏi.

“Ta chờ ca ca đưa cho ta.” Vũ Tiêu trả lời ca ca không chút do dự.

Vũ Sinh tựa hồ là thói quen đệ đệ như vậy, vội vàng từ trên bàn cầm khối tô bính đưa đến trước mặt Vũ Tiêu.

Vũ Tiêu không có tiếp, chỉ há mồm cắn một cái, “Ăn ngon thật, xấu xa…… Người nọ thế nhưng đem tô bính ăn ngon như vậy chừa lại, thật sự là quá ngu ngốc!”

Kỳ thật cách đêm tô bính vừa không thơm cũng không mềm, đơn giản đây là do Vũ Sinh làm, cho nên mặc dù có chút khó ăn nhưng Vũ Tiêu cũng xem như mỹ vị mà ăn hết.

“Ca ca cũng ăn đi, nhưng chỉ cho ăn một miếng nhỏ thôi nha!” Vũ Tiêu tiếp nhận tô bính trong tay Vũ Sinh uy đến bên môi hắn, không quên lấy tay ra hiệu một miếng nhỏ.

Bị hành động trẻ con của đệ đệ làm cho vui vẻ không thôi, “Ca ca còn chưa rửa mặt, ngươi ăn là được rồi.” Vũ Sinh đem tô bính bên môi đưa về phía miệng Vũ Tiêu.

Vũ Ttiêu do dự một chút, “Ta đây chính mình ăn.”

Gật gật đầu, Vũ Sinh mỉm cười nhìn đệ đệ ăn cứ như lang thôn hổ yết, thỉnh thoảng nhắc nhở “Ăn chậm một chút”, “Cẩn thận mắc nghẹn”.

Đây là lần đầu tiên sau khi Vũ Sinh lập gia đình có được cảm giác vui sướng, hạnh phúc hẳn là ngay tại cách đó không xa đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.