“Cạch”, tiếng mở cửa phòng khiến Quỳnh Băng khẽ nhăn trán nhưng thật sự là nó không thể nào ngồi dậy nổi.
_ Đã đỡ hơn chưa?- Đặt tô cháo xuống tủ đầu gường, Hoàng Chương hỏi Quỳnh Băng.- Em thấy trong người thế nào rồi.
Nó chậm rãi ngồi dậy, việc này đối với nó vào lúc này thật sự là quá sức.
_ Hây! Thiệt tình! Tại sao làm dầm mưa như thế hả?- Hoàng Chương trách nó.
_ Anh!- Quỳnh Băng yếu ớt kêu lên.- Em đang bị đau mà!
_ Không la em là không được mà. Thôi! Ăn cháo rồi uống thuốc.
Dứt câu, Hoàng Chương cầm tô cháo lên rồi bón từng muỗng cho nó. Nhìn Hoàng Chương bón cho nó từng muỗng mà trong lòng nó dâng trào không biết bao nhiêu là cảm xúc. Nó thương Hoàng Chương lắm. Sống thiếu thốn tình cảm cha mẹ từ nhỏ, thế nhưng nó không bao giờ cảm thấy cô đơn cả. Hoàng Chương luôn ở bên cạnh nó, chăm sóc cho nó và bảo vệ nó. Những lúc nó ôm đâu, Hoàng Chương luôn túc trực bên cạnh nó...
_ Anh!- Nó phụng phị gò má.- Em xin lỗi!
_ Bây giờ cô nương mới biết lỗi à!- Hoàng Chương khẽ bật cười.- Từ giờ trở đi, không được dầm mưa như thế nữa nghe chưa?
Nó ngoan ngõa gật đầu.
_ Anh tốt với em thật!
_ Thế từ trước đến giờ anh không tốt với em à?
_ Em không có ý đó, ý em là..là...
_ Thôi được rồi! Không cần nói đâu. Anh hiểu mà. Em là em gái của anh. Anh không thương em thì còn thương ai.- Hoàng Chương mỉm cười nụ cười rất tươi. Nhưng rồi anh nghiêm giọng lại.- Nhưng em mà còn không nghe lời anh nữa là anh sẽ cho em biết tay.
_ Em biết rồi mà!
“Đing...đong...”, chuông cổng kêu khiến hai anh em chú ý.
_ Mới sáng sớm ai đến thế không biết.
_ Để anh xuống mở cổng.
Nói dứt câu, Hoàng Chương đặt tô cháo xuống tủ đầu giường rồi rời khỏi phòng.
Húng hắn ho vài cái, Quỳnh Băng chậm rãi quay về phía tô cháo. Nó thở dài ngao ngán. Nó bị sốt chứ có bị làm sao đâu mà ông anh yêu gấu của nó lại bắt nó ăn cháo thế này cơ chứ. Ghét ghê!
_ Bạn em tới thăm này!
Quỳnh Băng đang tập trung cao độ để ăn xong tô cháo bị gọi như vậy, nó quay sang lườm anh trai yêu dấu của mình muốn nổ đom đóm.
_ Mặc kệ! Anh là đồ ác độc nhất thế giới! Không thấy em đã ăn à? Mà em có bị đau dạ dày hay gì đâu, sao anh lại bắt em ăn cháo? Cháo trắng nữa chứ?
_ Cháo trắng cho thêm tí hành vào tốt cho sức khỏe mà!
Chất giọng quen thuộc ấy...ố! Quỳnh Băng ngớ người ra vài giây rồi ngước mặt lên. Oh my chúa! Là Gia Huy.
_ Sao mà nghệch mặt ra như khỉ đột thế?
_ YAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!! LƯU HOÀNG CHƯƠNG!!!!!!!!!!!!!!- Vừa hét, Quỳnh Băng vừa phi thẳng hai cái gối (gối đầu lẫn gối ôm) về phía ông anh yêu dấu của nó.
_ Chà chà! Còn đủ sức hét thế này mà dám trốn học à?- Gia Huy bật cười.
_ Làm gì có!- Giọng của Quỳnh Băng nhỏ lại như mèo kêu.- Đau thiệt mà!
_ Thôi hai đứa ngồi chơi! Anh xuống nhà đây. Quỳnh Băng! Ăn xong nhớ uống thuốc. Nước và thuốc anh để trên bàn đấy.
_ Biết rùi!- Nó lườm Hoàng Chương một cái.
Hoàng Chương ném cả hai chiếc gối trở lại giường rồi rời khỏi phòng. Đến lúc này, Gia Huy mới tiến về phía chiếc giường và ngồi cạnh nó. Cậu cầm tô cháo ngay đầu giường lên và bắt đầu bón cho nó.
_ Mà hôm nay, cậu không đi học sao? Sao lại tới đây?
_ Hôm nay là chủ nhật mà!- Gia Huy mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười ấy tắt ngấm. Cậu nghiêm giọng lại.- Mà này! Mới hôm trước còn gọi anh sao bây giờ lại trở thành cậu tớ rồi?
_ Làm gì có? Ai gọi cậu là anh hồi nào.- Quỳnh Băng chối bay biến.
_ Có thật không đấy!- Gia Huy lườm Quỳnh Băng.- Ai đã ôm người ta lại rồi nói “ hãy ở bên cạnh em” thế nhỉ?
Quỳnh Băng đỏ cả mặt khi nhớ lại cảnh đó. Nó không ngờ lúc ấy nó lại anh em ngọt sớt với Gia Huy.
_ Thế nào?- Gia Huy nghiên đầu lại gần về phía nó.
_ Thế...thế nào...là...thế...thế nào?- Quỳnh Băng lắp bắp.
_ Có chịu gọi anh không?- Gia Huy nghiêm giọng nhưng môi thì hơi nhếch lên tạo thành kiểu cười nửa miệng..
_ Cậu định làm gì thế? Tớ đang ốm nhá!
_ Định làm gì à? Nếu em không gọi anh là “anh” thì sẽ biết.- Gia Huy dịch gương lặt lại gần Quỳnh Băng hơn.
_ Không gọi đấy!- Quỳnh Băng cương quyết không gọi.
_ Không gọi thì...
Ngay lập tức, Gia Huy đưa tay lên giữ thật chặt mũi của Quỳnh Băng.
_ GIA HUY!!!!! AAAA!!!!!- Quỳnh Băng hét lên.- Thả mũi người ta ra.
_ Có gọi anh không?
_ Không! Có chết cũng không gọi! Thả ra!
Quỳnh Băng ra sức gỡ tay của Gia Huy ra. Đúng là đau chết mà! Cái tên này! Sao lại nỡ đối xử với người bệnh như thế chứ? Và sau một hồi cật lực kéo tay Gia Huy, cuối cùng Quỳnh Băng cũng gỡ được tay của Gia Huy ra...Nhưng...vỏ dưa tránh không được lại gặp luôn vỏ dừa...
...Chỉ vừa mới hất được tay của Gia Huy ra thôi thì...Gia Huy đã hôn nhẹ vào đôi môi của nó...
...Nó lại rơi vào tình trạnh liệt toàn thân...
...Vẫn không rời đi một ly, Gia Huy khẽ nói:
_ Dám không nghe lời anh à? Đây là hình phạt của anh dành cho em đấy.- Phảng phất trong giọng nói ấy là tiếng cười đầy thích thú.
Dứt câu, Gia Huy ngồi hẳn dây. Cậu cười tươi hơn lúc nãy.
_ Thôi ăn cháo tiếp nào.
Ôi ôi! Nó muốn bất tỉnh nhân sự quá! Nó đưa mắt nhìn Gia Huy, đôi mắt ngơ ngác như con nai vàng đẵm trên lá vàng khô (độ lại từ câu thơ của Lưu Trọng Lư đấy ạ)
_ Sao thế?- Gia Huy cố nhịn cười trước gương mạt nai tơ của nó.- Hay là muốn anh phạt tiếp.
_ Anh dám!?- Quỳnh Băng hét lên.
Gia Huy cười lớn, tiếng cười thật sản khoái và thích thú...
...Quỳnh Băng lúc này mới hiểu mình vừa mới nói cái gì. Miệng nó cứ mở rồi khép như con cá ngão mà không thể nào nói được gì.
Và suốt cả buổi sáng hôm ấy, Gia Huy ở bên cạnh Quỳnh Băng. Cậu đã không còn ép Quỳnh Băng phải gọi cậu là “anh” nữa. Thôi thì cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên vậy. Gượng ép đều không mang lại kết quả tốt đẹp!
...................
Những tia nắng hiếm hoi của mùa đông rọi vào gương mặt đang ngủ gà ngủ gật của Quỳnh Băng. Thật sự, nó rất thích văn nhưng...thầy giảng nghe buồn ngủ quá. Thầy Tùng không nỡ kêu nó dậy một phần vì nó mới ôm xong, phần nữa vì nó là trò cưng của thầy mà, nên thôi, làm lơ cho nó vậy.
“Tùng...tùng...tùng...”, trống đánh hết tiết vang lên, Quỳnh Băng giật bắn mình. (chả là lúc gần hết tiết, nó đã lơ mơ tình dậy rùi). Dụi dụi con mắt, nó lại xoay người vặn mình rồi lại ngáp dài.
_ Hây dza! Mỏi quá!
_ Mi mà mi đi thi ăn với ngủ chắc chắn sẽ đạt giải quán quân đấy!- Vừa gắt giọng Giang vừa thở dài.
_ Kệ ta!- Quỳnh Băng quay ngoắt về phía Giang.- Liên quan gì đến ngươi.
_ Lo học đi con ạ! Ở đó ngủ cố. Thi học kỳ tới nơi rùi đấy.
_ Lo gì! Thời gian còn dài mà!- Quỳnh Băng nhe răng ra cười.
_ Hết cách!- Hương thở dài.
_ Bạn Hương yên tâm! Ngủ thì ngủ nhưng ta vẫn tiếp thu bài very good.
_ Hôm nay tâm trạng khá nhỉ?- Thanh quay sang hỏi Quỳnh Băng.
Thanh và Hương đến lúc này mới nhận ra sự thay đổi này của Quỳnh Băng.
_ Uhm! Đời vẫn tươi đẹp mà! Thôi tớ ra ngoài có tí việc.
Nói doạn Quỳnh Băng đứng lên và bước ra khỏi lớp trước sự bàn tán của mấy đứa bạn thân.
_ Đúng là hôm nay nó lạ thật!- Giang xoa cằm suy nghĩ.
_ Chắc là nó nghĩ thông rồi!- Hương đăm chiêu.
_ Nhanh thế à?- Giang quay qua hỏi.
_ Ừ...thì...nỗi đau không dễ quên nhưng cũng không thể nào tồn tại mãi được.
_ Ấy dza! Mấy người đoán mò làm gì ệt. Tí nữa về túm cổ nó mà hỏi không tốt hơn à?!- Thanh chấm dứt cuộc nói chuyện.
Hít một hơi đầy căng, Quỳnh Băng tiến về phía cửa lớp 12A1. Nó đưa mắt nhìn một lượt xung quanh lớp. Và Gia Huy lọt vào nhãn giới của nó. Cậu đang ngồi ghi bài trên bảng. Dáng vẻ hết sức chăm chú và tập trung. Ánh nắng bên ngoài nhẹ hắt vào khiến cho khắp người Gia Huy tỏa ánh hào quang, nhưng thứ ánh sáng diệu kỳ ấy không hề làm cho nó cảm thấy chói mắt.
Một vài đứa trong lớp nhìn thấy Quỳnh Băng bắt đầu bàn tán. Nó hơi cúi mặt xuống. Chán thật! Nó khẽ thở dài thường thược.
_ Em tới làm gì thế?
Quỳnh Băng giật mình ngẩn đầu lên. Trước mặt nó là Gia Huy với nụ cười thật tươi và xung quanh đó là hàng tá lời bàn tán trái chiều.
_ Oh no! Ice prince làm hòa với con nhỏ đó rồi à?!
_ Không thể nào có chuyện đó được!
_ Chắc lại muốn bị đá đây mà.
_ Uhm! Đúng là loại mặt dày! Gớm!
_ Đi vào đi! Tớ không tìm cậu.
Gia Huy nhăn mặt. Cậu nhăn mặt không phải vì Quỳnh Băng nói câu ấy ra với câu mà là vì cách xưng hô của Quỳnh Băng. Hiểu ý, nó thở dài một hơi.
_ Miễn cưỡng không có hạnh phúc!
_ Thế à?- Chất giọng của Gia Huy nhẹ tênh.
_ Đáng ghét!- Nó lườm Gia Huy một cái.
Nói đoạn nó lại nhìn vào lớp và chộp ngay cô bạn ngồi bàn đầu.
_ Bạn ơi! Bạn kêu Việt Hoàng giúp tớ được không?
Cô bạn khẽ đưa mắt nhìn Quỳnh Băng rồi quay vào lớp gọi Việt Hoàng.
Việt Hoàng chậm rãi bước ra. Sự mệt mỏi được thể hiện rất rõ trong từng bước đi của cậu. Nhìn thấy Việt Hoàng lúc này, nó không khỏi đau lòng.
_ Tìm mình có việc gì thế?- Vừa hỏi, Việt Hoàng vừa liếc nhìn Gia Huy.
_ Tớ...uhm...tớ muốn nói chuyện với cậu được không?
Việt Hoàng nhăn trán. Cậu hết nhìn Quỳnh Băng rồi lại quay sang nhìn Gia Huy. Và đáp lại cậu là cái mỉm cười rất nhẹ của Gia Huy. Gia Huy chậm rãi bước vào lớp, Việt Hoàng khẽ xoay người nhìn theo.
_ Đừng quan tâm đến cậu ta! Cậu ta bị hâm rồi.
...............
Dưới một tán cây liễu rũ gần phòng y tế, có một chàng trai đeo kính mang một vẻ đẹp trầm lắng với bao nhiêu suy tư và một cô gái đang lúng túng thấy rõ. Họ ngồi im lặng như thế cũng khá lâu rồi nhưng không ai nói với ai câu nào cả.
_ Có chuyện gì thì cậu nói đi chứ?- Việt Hoàng lên tiếng và khẽ mỉm cười.
_ Tớ...chuyện hôm đó...tớ xin lỗi.
_ Xin lỗi? Chỉ có vậy thôi sao?- Việt Hoàng cười cay đắng.
_ Việt Hoàng...- Quỳnh Băng vội ngước đầu lên nhìn Việt Hoàng.
_ Mình biết cậu thích Gia Huy.- Việt Hoàng cắt ngang lời Quỳnh Băng.- Thế nhưng mình vẫn thích cậu. Cậu có hiểu không?- Việt Hoàng đưa mắt nhìn Quỳnh Băng.
Quỳnh Băng chỉ biết im lặng.
_ Đây là lần đầu tiên mình thích một người con gái đấy. Dù là đơn phương, nhưng nó vẫn là mối tình đầu của mình. Mình không chắc là sau này mình có thể thích ai được không nữa, nhưng giờ...mình thích cậu. Mình vẫn muốn nói câu ấy dù là đã muộn.- Việt Hoàng đưa đôi mắt nhìn về một nơi nào đó thật xa xăm.- Có một bài hát có lời như thế này: “Rain please tell me know does that seem fair. For her to steal my heart away when she don’t care. I can’t love another when my hearts somewhere far away”. Cậu học khối D chắc hiểu lời bài hát muốn nói gì phải không?- Cậu khẽ mỉm cười.
_ Cậu đề cao tớ quá rồi đấy!- Quỳnh Băng lí nhí.
Việt Hoàng khẽ bật cười.
_ Mình không trách gì cậu cả. Vì tình cảm của con người đâu phải là thứ có thể nhìn thấy và chạm vào được. Và chúng ta càng không thể điều khiển nó được.
_ Cậu không giận tớ?- Quỳnh Băng ngẩn mặt lên.
_ Đúng!- Việt Hoàng khẽ gật đầu.
_ Vậy...chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn nhé.- Đôi mắt Quỳnh Băng vụt sáng long lanh.
_ Được!- Việt Hoàng cười gượng.- Nhưng...cậu hãy chờ mình dưỡng thương xong đã.
_ Tại sao?- Quỳnh Băng lo lắng.- Cậu giận tớ sao?
_ Không phải đâu! Uhm...chuyện giữa mình, cậu và Gia Huy giống như trận chiến giữa các kỵ sĩ vậy. Ai chiến thắng...thì sẽ có được tình yêu của cậu. Trong trận chiến này...mình đã thua! Thua luôn đồng nghĩa với việc bị thương mà. Nên vì vậy, mình phải dưỡng thương thật tốt để sau này mình có thể làm bạn của cậu chứ. Người ta nói là tình yêu giữa hai người có thể không còn nữa nhưng tình bạn thì còn mãi. Nhưng họ đã quên mất một điều rằng từ tình yêu trở lại thành tình bạn là rất khó. Cho nên, để có thể đối diện với cậu, để có thể tự nhiên nói chuyện với cậu và quan trọng hơn là để có thể nhìn cậu vui vẻ với Gia Huy, mình cần phải dưỡng thương thật tốt.
_ Uhm!- Quỳnh Băng gật đầu. Vậy...cậu dưỡng thương nhanh nhé.
_ Muốn thế thì trong khoảng thời gian này, cậu đừng tới tìm mình. Được không?
_ Tớ....- Quỳnh Băng cảm thấy lo lắng.
_ Yên tâm! Mình sẽ gặp lại cậu. Khi đã sẵn sàng.
Dứt câu, Việt Hoàng chậm rãi đứng lên và bước đi. Quỳnh Băng cũng từ từ dứng lên nhìn theo dáng đi của cậu. Dáng đi ấy khiến nó không khỏi xót xa. Nó ước gì nó có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Việt Hoàng. Nhưng nó lại không thể vì nó chính là nguyên nhân của nỗi đau ấy.
_ Việt Hoàng! Cậu mãi là BFF của tớ.
Việt Hoàng chậm rãi quay người lại, cậu khẽ mỉm cười, một nụ cười không tươi nguyên nhưng rất đẹp.
_ Cảm ơn cậu! Quỳnh Băng!
Quỳnh Băng mỉm cười, một nụ cười chất chứa bao nhiêu tình cảm chân thành. Và nó tin rằng ngày mai sẽ nắng ấm..