Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường (Nguy Lan Diễn Sinh)

Chương 28: Chương 28: Chương 27




Ú òa, ngạc nhiên chưa? Chương 27 đến đây ~~~

- ------------------------------------------------

Vưu Đông Đông từng nghĩ đời người như một chuyến đò, từng chiếc lững lờ trôi theo dòng nước. Nước trôi đi sẽ không bao giờ trở lại cũng giống hệt những người đã bước qua cuộc đời hắn.

Khi hắn rời khỏi Thượng Hải, chưa từng nghĩ sẽ tái kiến những người bạn cũ, những người hắn gắn kết suốt nhiều năm trời. Bao nhiêu kỷ niệm của cậu trai mới lớn chập chững bước vào đời cho đến lúc trưởng thành đều chỉ có họ chứng kiến. Hắn dáng vẻ bề ngoài ngốc ngốc, có chút trì độn sẽ khiến kẻ khác đôi khi trêu chọc nhưng thật ra tất cả bọn họ đều rất quý mến hắn. Bảo vệ hắn. Vưu Đông Đông tự thấy con đường nhân sinh của mình sẽ bằng phẳng biết bao nhiêu nếu hắn không trở về nhà.

Gặp phải ác ma mang danh họ Phùng!

Y từ tay sếp quái đản, thích cho nhân viên ngậm hành, bóc lột sức lao động giờ lại hóa thành chủ nợ đồng thời điên cuồng truy đuổi hắn. Yêu cầu hắn đáp trả tình cảm của mình. Đây là gì? Là được yêu nhưng mà sợ! Sợ đến xanh tím cả mặt mày. Dù quả tim loạn nhịp hồi hộp chờ mong, chỉ là đối tượng theo đuổi mình lại không khác một quả boom nguyên tử. Ấm áp nhưng lại quá nguy hiểm! Vưu Đông Đông tin chắc rằng đã chứng kiến qua mọi hỉ nộ ái ố, ngay cả bản mặt khó coi nhất của cấp trên nhưng hắn không ngờ trước giờ y chưa thật sự bộc lộ giới hạn cuối cùng.

Phùng Đậu Đậu trong cái thời khắc quyết định kia cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể biến thành người điên! Rõ ràng y là con người có quyền năng kiểm soát cảm xúc. Y dễ dàng điều khiển tâm tư của người khác, chưa từng tự chi phối tình cảm cá nhân nói gì đến cái gọi là mất khống chế. Chỉ là không ngờ sống trên đời hai mươi tám năm, cuối cùng y cũng đã thấm thía sâu sắc hai từ “nghiệp quật” được viết như thế nào. (Sa: tưởng anh biết từ lâu rồi chớ =)))

Đồng thời cảm nhận rõ ràng sự mất mát và nỗi sợ hãi khi mất đi thứ y quý trọng.

“Tiểu Đông Đông ~”

Thanh âm trầm ấm, âm cuối kéo dài vòng vo cùng nụ cười sáng lạn, rực rỡ. Người đàn ông mới xuất hiện sau cánh cửa phòng họp khiến Phùng Đậu Tử dáng vẻ kiêu ngạo xoay xoay cây bút sắt trong tay không khỏi sửng sốt. Y trừng mắt khỏi hợp đồng. Gay gắt nổi lên suy nghĩ. Tiểu Đông Đông là cái quái gì???

“Trương tổng...là anh sao?” giọng điệu ấp úng cùng sự bất ngờ vang lên phía sau lưng. Phùng Đậu Tử cẩn thận quay đầu nhìn hắn, thái độ âm trầm phức tạp, gò mà khẽ trương lên, mấy ngón tay y gõ gõ trên mặt bàn. Trước giờ hai chữ “Phùng tổng” phun ra khỏi miệng hắn chưa từng dịu dàng, êm ái như vậy. Luôn là sợ hãi, né tránh, còn có chút không cam lòng. Tựa như y là ác ma giáng thế, hành hạ, bắt nạt hắn.

Nhiệt độ trong phòng họp được điều chỉnh phù hợp, giờ lại mang khí lạnh mơ hồ. Phùng Đậu Tử nào ngờ tới đối tác mới tới từ Thượng Hải - Trương Dương, tổng tài Công ty D lại là sếp cũ của Vưu Đông Đông. Một màn hội ngộ tương phùng giữa cấp trên và nhân viên cũ trở nên trắc trở vì sự hiện diện của y. Và Phùng Đậu Tử lần đầu tiên cảm giác rất vui vẻ khi sắm vai kỳ đà cản mũi. Hề lô, còn có một hình nhân sống biết thở biết nói chuyện, biết đánh...ghen tồn tại ở đây nè!

Trương tổng dáng ngoài cao gầy, độ tuổi so với Phùng Đậu Tử còn lớn hơn một vài năm. Gương mặt góc cạnh, gò má dài hẹp, ngũ quan thanh tú, hài hòa. So với khuôn mặt đẹp trai phong tình quá mức hoàn mỹ của Phùng Đậu Tử chính là mang hương vị trưởng thành, đáng tin cậy. Trương Dương xuất thân phú nhị đại, nhưng tính cách rất dịu dàng, trầm ổn, quang minh lỗi lạc. Vưu Đông Đông làm việc cho y tổng cộng bốn năm, chưa một ngày chịu thiệt thòi. Y đối với hắn quan tâm đối đãi, nhiệt tâm thật lòng với cấp dưới. Khác xa hoàn toàn với một Phùng Đậu Tử bề ngoài ôn hòa nhã nhặn, nhưng trong lòng là một bụng thuốc súng. Trong mắt Vưu Đông Đông lúc này, hai người kia tựa như thiện - ác phân tranh. Mà hắn đánh giá ai thiện lương, kẻ nào ác quỷ thì chắc biết rõ rồi đấy. (Sa: khai thật đi, Phùng tổng nhà mình nằm ở góc nào thế?*)

Lần lượt các thành viên trong cuộc họp kéo đến, dần xóa tan cái không khí vi diệu hiện lên trên mặt ba người.

Vưu Đông Đông ngồi bên cạnh Phùng tổng chuyên chú giúp y chỉnh lý lại hồ sơ, lâu lâu lại nhắc cấp trên đang lơ đễnh - quá tập trung vào việc xoay xoay đầu chiếc bút muốn bung cả ngòi mực. Dự án này Phùng Đậu Tử đã nắm rõ trong lòng bàn tay, là một cái hợp đồng béo bở, đáng lẽ chỉ cần hạ bút ký tên thì mọi thứ cứ thế nhẹ nhàng hoàn tất. Đáng tiếc, dù cho y ngó lơ nhưng giác quan nhạy cảm khiến Phùng Đậu Tử thừa biết rằng cái tên họ Trương kia đang tăm tia nhìn về phía đứa ngốc nhà mình.

Có thể hủy hợp đồng, thả chó đuổi khách liền không?

Rõ ràng là không!

Đứng trên mặt người làm kinh doanh đã là tuyệt đối sai lầm. Và trên phương diện của Phùng Đậu Tử, y lại càng không chấp nhận mất phi vụ làm ăn với Trương Dương.

Chỉ là y không hiểu giữa Vưu Đông Đông và Trương Dương đơn thuần là quan hệ cấp trên, cấp dưới...tại sao lại khiến lòng y lưu tâm, lo lắng vô cùng?

Là vì y lo quá xa. Hay vì y không chấp nhận được việc Vưu Đông Đông còn có thể đối với kẻ khác ngưỡng mộ?!!

Y từng nghe Vưu Đông Đông hoài niệm loáng thoáng về cuộc sống tại Thượng Hải với đám đồng nghiệp lúc giờ giải lao. Xin lỗi, đừng hiểu lầm Phùng tổng tò mò nghe lén đời tư nhân viên, y chỉ là bất chợt đi ngang qua...à, chính xác là muốn túm cổ cái đứa trợ lý đang la cà về hành hạ cho một trận. Nào ngờ nghe hắn thao thao bất tuyệt về một vị cấp trên nào đó vừa phú soái vừa hết sức dịu dàng, hiền lành, hiểu chuyện. Hừm, trong công ty của y mà dám ca ngợi sếp cũ...đây là muốn tuyên truyền thông tin “không lành mạnh”, gây nhiễu loạn hình ảnh truyền thông. Trên đời này còn lãnh đạo nào vừa trẻ trung vừa đẹp trai, khí chất ngời ngời giống y. Tên trợ lý ngốc không biết đánh giá vật phẩm cao thấp, cư nhiên đem lòng ngưỡng mộ người cũ. Ai da, Phùng tổng làm sao chịu nổi đả kích này? Liên tiếp một tháng, trợ lý Vưu tội nghiệp tăng ca đến tận mười một giờ đêm vì những văn bản vớ vẩn, rồng bay phượng múa do Phùng Đậu Tử chế tác. Hại hắn tinh thần bị hành hạ cho suy nhược. Thần sắc rơi rụng tả tơi.

Khi đó hắn còn tự hỏi cấp trên nhà mình quá đỗi dư thừa năng lượng thì phải, ngoài việc công ty còn hết sức chuyên tâm dành thời gian tạo thêm việc làm đày đọa hắn.

Dù tôi có đày đọa cậu lên bờ xuống ruộng thì tôi vẫn là cấp trên vô cùng hoàn mỹ, anh minh thần võ, người người ngưỡng mộ. Trong mắt cậu tuyệt đối chỉ có thể là Phùng Đậu Tử này, đừng có mơ mộng hão huyền về họ Trương này hay họ Trương khác.

Bây giờ tôi là người trả lương cho cậu. Cơ thể của cậu, còn có gì tôi chưa nhìn thấy. Nên cậu không được phép phản bội tôi, không được phép một chân giẫm hai thuyền. Tôi nhất định không tha thứ cho cậu đâu, Vưu Đông Đông!!!

Sát khí ảm đạm bao trùm, Vưu Đông Đông chột dạ cọ cọ lưng, mắt len lén nhìn sang Phùng Đậu Tử. Lại thấy sắc mặt y bình ổn, ngoài trừ khóe miệng hơi mím chặt thì dường như không có gì khác thường. Sau đó mới phát hiện ra Trương Dương đang nhìn mình, hắn khựng lại rồi chậm rãi mỉm cười đáp lại y. Chẳng ngờ nụ cười nhỏ nhặt lại rơi vào tầm ngắm của Phùng Đậu Tử.

Thoáng chốc trong phòng họp ngập mùi giấm chua bị nấu cháy khét lẹt!

Vưu Đông Đông mệnh khổ, nào biết tương lai tan tác đang đợi mình phía trước. Còn rất có tâm khẽ khàng nhắc nhỏ Phùng Đậu Tử nên chú ý hơn trong buổi thuyết trình. Liền bị ánh mắt sắc lẹm của Phùng Đậu Tử chiếu tới, dọa cho sợ rụt đầu. Lâu lắm rồi, y mới đối với hắn lạnh lùng như vậy. Trong lòng tựa như có điểm mất mát.

Cuộc họp nhẹ nhàng kết thúc sau hơn hai tiếng đồng hồ dài đằng đẵng lẫn ngập mùi thuốc súng. Đương nhiên cục diện chiến trường chỉ là huyễn cảnh của vài người nào đó.

Tiếng vỗ tay chúc mừng hợp tác thành công rầm rĩ vang lên, Phùng Đậu Tử vô vị đập hai tay vào nhau. Vẻ mặt âm trầm khó tả, giống như âm binh nhập hồn vào quỷ vương nhân thế. Chỉ muốn một đường tàn phá thế gian cho hả giận.

Âm thanh nhộn nhạo của giấy tờ, tiếng bước chân va vào nhau. Từng người rời khỏi phòng họp rộng lớn. Sau khi Trương Dương ra hiệu cho thư ký rời đi, trong gian phòng chỉ còn xót lại hai lãnh đạo của hai công ty và Vưu Đông Đông.

Hình ảnh ba nam nhân cao ráo, ngoại hình thanh tuấn đẹp như minh tinh đứng cùng một chỗ khiến người ngoài nhìn vào có chút đau mắt. Ngoại trừ không khí xung quanh họ ngập tràn vi diệu, kỳ quái.

Trương Dương toan tiến đến chỗ Vưu Đông Đông liền bị một thân ảnh khác mạnh mẽ chen ngang. Phùng Đậu Tử dùng hết thân người che chắn Vưu Đông Đông, trên mặt điều chỉnh một nụ cười với độ cong hoàn hảo. Dù cho muốn đánh người thì y vẫn không có mất lý trí đến mức hành động lỗ mãng.

Trước màn phục kích kia ban đầu làm Trương Dương có điểm bất ngờ nhưng y cũng nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nở nụ cười giao thiệp với Phùng Đậu Tử “Phùng tổng, tôi đã nghe danh tiếng của anh từ lâu. Đây là lần đầu gặp mặt. Trăm nghe không bằng một thấy, đúng là anh tài như lời đồn!”

Phùng Đậu Tử chả mấy để tâm với mấy lời sáo rỗng người đối diện đang nói, quá sách vở! Chuyện y quan tâm là tên kia dường như không vì sự phòng ngự của y mà lùi bước. Cư nhiên ưỡn ngực tiến đến như muốn cùng Phùng tổng chốn này thách đấu.

“Từ lâu tôi đã rất ngưỡng mộ Phùng tổng. Thật trùng hợp là Tiểu Đông Đông lại có thể trở thành cấp dưới của anh. Quá sức may mắn. Chính là duyên phận ah!”

Phùng Đậu Tử hơi nhướn mày, khóe môi nhếch cao hơn. Tâm tình dâng lên trào phúng. Duyên phận là câu chuyện hai người, liên quan gì đến tên kỳ đà nhà ngươi? Với lại Tiểu Đông Đông là cái khỉ gió gì? Mẹ kiếp, ông đây ở công ty cũng chưa từng công khai gọi cấp dưới danh xưng thân mật. Nhà ngươi lại trước mặt đối tác xưng hô bừa bãi như vậy...Vưu Đông Đông, ra đây nói một câu công đạo đi!!!!

“Trợ lý Vưu từng được Trương tổng dẫn dắt là phúc của cậu ta. Bất quá, không nghĩ Tiểu Vưu nhà tôi đọc hợp đồng sơ suất lại không nhìn ra công ty mình từng làm việc, thật khiến tôi bất ngờ khi biết Trương tổng là người đứng đầu dự án lần này! Bằng không tôi nhất định sẽ tiếp đón Trương tổng chu đáo hơn!” Phùng Đậu Tử nén giận, gặp địch mạnh không sợ, uyển chuyển đối đầu. Nụ cười giảo hoạt vẫn nở rộ trên môi.

Có lẽ trong lời nói của y “sơ suất” để lộ gì đó, biểu cảm trên mặt Trương Dương bất chợt ngưng trọng. Nhãn thần khẽ liếc Vưu Đông Đông đang đứng phía sau Phùng Đậu Tử, tư vị có điểm phức tạp. Môi cứng nhắc mỉm cười “Thực ra tôi chỉ đứng đầu công ty D thuộc về Trương thị. Còn dự án lần này thuộc về cậu ruột tôi. Ông ấy là chủ của tập đoàn Trần thị, chắc Phùng tổng cũng biết qua cậu tôi rồi!”

Trần thị....Phùng Đậu Tử lẫn Vưu Đông Đông đều giật mình. Đồng loạt nhìn chằm chằm Trương Dương. Đừng nói Trần thị kia liên quan đến Trần tiểu thư - Trần Lam đã từng cùng Phùng Đậu Tử đi xem mắt???

“Em họ tôi đi xem mắt bị người tình cũ của bên nhà trai vây đánh, chuyện này khiến cậu tôi sốc đến đổ bệnh. Dự án không thể hoãn, tôi đành thay mặt tiếp nhận. Nên Tiểu Đông Đông không nhận ra là chuyện bình thường” Trương Dương thở dài, chậm rãi trình bày.

Cõi lòng Phùng Đậu Tử bị ném cho xuống đáy vực. Hừ, lần đầu tiên y bị đặt vào thế bị động, đối phương đều đã có đủ tư liệu về y mà bản thân Phùng Đậu Tử lại chẳng nắm bắt được gì về Trương Dương. Nếu vậy Trương Dương ngoài là sếp cũ của Vưu Đông Đông còn là họ hàng thân thích của Trần gia...nhân gian này thì ra thật nhỏ hẹp. Tên kia có khác nào đại oan gia, đùng đùng nhảy xuống chắn đường Phùng Đậu Tử. Còn bày ra cái vẻ trí thức thanh đạm, hiền lành, giả vờ không hiểu chuyện. Chẳng phải y biết thừa Phùng Đậu Tử chính là đối tượng xem mắt ngày đó cùng Trần tiểu thư sao? Trần tổng bị sốc đến đổ bệnh...hôm qua là lão nhân gia nào tham gia chạy marathon với đám thanh niên, dáng vẻ chạy hổ báo hồng hộc có giống một người sốc bệnh vì con gái gặp mặt thất bại không?

Lại còn bóng gió chuyện kia, là muốn quy kết tội trạng cho y? Tên Trương Dương này thật không đơn giản!

“Trương tổng...thật xin lỗi!” thanh âm ấp úng vang lên, Vưu Đông Đông ngượng ngùng mở miệng. Thái độ thập phần áy náy.

Trời ạ, có gì mà xin lỗi? Phùng Đậu Tử ai oán gào thét trong đầu. Người bị đánh cũng không phải Trần tiểu thư. Ngày đó bị ăn đòn bầm dập chỉ có mình Phùng Đậu Tử gánh chịu. Cô ta còn không sứt một cọng tóc mà. Đông Đông, thay vì cảm thông cho người khác, cậu có thể nghĩ đến chuyện của chúng ta hay không?

“Nào phải lỗi của cậu. Tất cả tội lỗi là của tên tra nam đi gặp mặt em họ tôi. Nhưng nhờ vậy, chúng ta mới có cơ hội gặp lại nhau” Trương Dương dịu dàng mỉm cười. Tràn ngập mùa xuân lan tràn trên gương mặt.

Phùng Đậu Tử nghe thấy tiếng đao chém xẹt qua tim mình. Đây có khác nào chửi thẳng vào mặt y, quả đắng này làm sao Phùng tổng yên lặng nuốt xuống được.

Nếu nhịn được, y sẽ không mang họ Phùng nữa!

“Có lẽ tra nam kia hẳn có nỗi khổ riêng. Đời hắn không lấy được Trần tiểu thư xem như oan uổng một mối lương duyên tốt đẹp. Bất quá, một tuần sau cô ấy liền lên xe hoa với người yêu gắn bó suốt mười năm...” Phùng Đậu Tử nhếch mép lạnh giọng “Trương tổng, anh nói xem, vì câu môn đăng hộ đối chia cắt uyên ương cũng rất đáng thương ah! Với lại Trần tiểu thư và người yêu chung sống nhiều năm như vợ chồng, lại đùng đùng kết hôn với nam nhân khác. Ngẫm kỹ lại thấy không hợp lý lắm. Nhà trai biết được, hẳn là tâm can cũng muốn vỡ nát! Nên chuyện tiểu thư và người kia không thành có khi là chuyện may mắn. Kết thúc có hậu cho đôi bên, bằng không sẽ không biết bên nào sốc hơn bên nào nha!”

“....” Trương Dương siết siết ngón tay, y từng nghe danh Phùng tổng là ác ma tại thế giọng lưỡi sắc nhọn, chửi mắng người vẫn vô cùng bình tĩnh, nho nhã. Nửa điểm biến sắc cũng không lộ. Vốn dĩ Trương tổng không tin lắm, hiện tại đối diện chính là trở tay không kịp. Luận điệu sắc bén, vừa đấm vừa xoa, khiến người nghe chỉ biết nghiến răng nghiến lợi cười lạnh. Vậy thì những chuyện y nghe được giữa Phùng Đậu Tử và Vưu Đông Đông chắc chắn không sai. Tên hỗn thế ma vương họ Phùng nhất định bắt nạt Vưu Đông Đông rất thê thảm. Nhìn dáng vẻ hắn khép nép đứng phía sau Phùng Đậu Tử khiến Trương Dương tâm trạng bùng cháy nỗi chua xót.

Trước đây Vưu Đông Đông làm việc cho y luôn luôn vui vẻ, rạng rỡ sức sống. Sau khi trở về quê nhà, hai người hiếm khi liên lạc, chẳng ngờ Vưu Đông Đông lại trở nên thay đổi nhiều như vậy. Hắn vẫn ngoan ngoãn, khép nép, hiền lành khơi gợi tà tâm kẻ khác muốn đối với hắn trêu đùa. Chọc hắn ủy khuất, chọc hắn ấp úng, ngại ngùng, cũng muốn chọc hắn tươi cười. Suốt bốn năm làm cấp trên, Trương Dương đối đãi với Vưu Đông Đông hết sức ân cần, một chút quả đắng cũng không dám cho hắn. Vưu Đông Đông đối với y cũng hết sức tin tưởng, yêu mến. Nhưng tất cả chỉ là tình cảm ngưỡng mộ giữa cấp dưới dành cho cấp trên.

Hiện tại hắn lại nở rộ như ánh dương, đẹp đẽ, thanh tú. Là ai khai mở dung mạo hắn ra ngoài? Là ai khiến hắn ngại ngùng, khép nép, cúi đầu cười đẹp giống một bông hoa hồng kiều diễm. Nhưng tất cả ánh mắt, tiếng nói, quan tâm đều là hướng về kẻ khác. Nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt tự đắc mang theo chiến thắng của Phùng Đậu Tử cùng cái nắm tay đầy chiếm hữu trên cổ tay thon nhỏ của Vưu Đông Đông khiến Trương Dương rơi vào mất mát.

“Trương tổng, tái kiến!” từ khi nào Vưu Đông Đông lại trở nên xa lạ với Trương Dương như vậy?

Y đã hi vọng một cuộc tao ngộ tình cảm, nếu có thể, có thể khiến Vưu Đông Đông hồi tâm chuyển ý trở về Thượng Hải thì bất kỳ việc gì Trương Dương cũng có thể làm. Nhưng con kỳ đà Phùng Đậu Tử không dễ đối phó chút nào. Một giây một khắc cũng không cho hai người cơ hội trực tiếp nói chuyện. Lại thản nhiên nắm tay Vưu Đông Đông rời đi trước mặt Trương Dương. Đây là ý gì? Trương Dương còn không hiểu rõ sao.

“Phùng tổng lợi hại nhưng anh vẫn chưa biết Trương Dương này có thể làm được gì đâu!”

Lấy ra điện thoại, tra một dãy số, từng hồi chuông vang lên, Trương Dương bình thản chờ đợi. Giọng điệu ráo hoảnh vang lên, hàm chứa mệnh lệnh “Đã tìm ra cô ta chưa?”

Bầu trời hôm nay bỗng nhiên nổi mây vần vũ, chả mấy chốc từng cơn mưa rơi xuống mặt đất. Cơn mưa càng lúc càng lớn, bủa vây không gian đều là làn nước lạnh lẽo, giăng lối che phủ tầm nhìn.

Tiếng mưa dội trên mái nhà, từng hạt nước trĩu nặng đập vào ô cửa kính rồi mạnh mẽ vỡ tan thành dòng trôi tuột xuống.

Phùng Đậu Tử yên tĩnh đốt một điếu thuốc. Tựa người bên cửa sổ, lặng lẽ dõi nhìn khung cảnh đìu hiu buồn tẻ bị bao phủ bởi làn nước lớn. Tán cây lớn phía trước nhà oằn mình trĩu nặng trước sức ép của cơn mưa. Dưới sân nhà đều là xác lá cây rơi tan tác, bị từng hạt nước tàn nhẫn vùi dập. Thật kỳ lạ, dự báo thời tiết nói hôm nay là ngày nắng đẹp. Bỗng nhiên lại đón một trận mưa lớn.

“Trương tiểu tam kia xuất hiện chẳng có gì tốt!” Phùng Đậu Tử chán ghét chậc lưỡi, phiêu phiêu nhả khói. Tiêu cự mơ hồ dõi ra đằng xa, nơi có chiếc xe du lịch màu đen đang đỗ lại. Chiếc xe này đậu gần nhà Vưu Đông Đông đã mấy ngày nay. Nếu là trước kia Phùng Đậu Tử nhất định nghĩ bản thân quá cạn nghĩ, mang theo tâm tư thiếu nữ trở nên đa đoan vớ vẩn. Sau khi giáp mặt Trương Dương trở về, tâm trạng Phùng trở nên bất an. Trước nay, cảm giác này chưa từng tồn tại trong lòng y.

Ánh mắt của Trương Dương rất quen, hình như Phùng Đậu Tử đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng nghĩ mãi không ra.

“Phù...ng tổng, anh hút thuốc ít thôi!” Vưu Đông Đông đến chỗ y đang đứng. Hắn vừa mới tắm xong, thân thể tỏa ra hương thơm sữa tắm sạch sẽ, tươi mát. Mái tóc còn hơi nước, trên cổ còn choàng theo cái khăn màu trắng. Tay chân thon dài trắng noãn lộ ra khỏi bộ đồ ngủ màu xanh nhạt. Dáng vẻ trẻ trung, mềm mại khiến Phùng Đậu Tử không kiềm được vòng tay ôm eo hắn kéo lại gần, vui vẻ áp sát hôn lên môi hắn một ngụm. Đỏ tươi và ngọt ngào như trái cherry mọng nước. Vưu Đông Đông nghiêng đầu thuận theo đáp trả. Đầu lưỡi đôi bên quấn quýt trao đổi yêu thương đến rã rời mới buông ra. Phùng Đậu Tử nuối tiếc dây dưa đùa cắn trên vành môi dưới đầy đặn của Vưu Đông Đông mấy cái mới hài lòng rời đi.

“Hôm nay Đông Đông thật ngoan nha!” y mở lời trêu chọc liền khiến Vưu Đông Đông xấu hổ, tay còn ôm cổ y muốn buông xuống rời đi liền bị Phùng Đậu Tử kéo lại. Thêm một nụ hôn lên má hắn, Phùng Đậu Tử ước gì có thể cắn một ngụm, đánh dấu cái bánh bao mềm nũn đó cho kẻ bên ngoài biết Vưu Đông Đông thuộc về ai.

Vưu Đông Đông cúi đầu, hàng mi khẽ chớp, chậm rãi mở miệng “Còn...không phải...hôm nay anh rất...khó...khó chịu?” mắt thận trọng dõi nhìn sắc mặt Phùng Đậu Tử.

Phùng Đậu Tử bật cười, ngón tay gãy nhẹ lên chóp mũi Vưu Đông Đông. “Tôi nào có khó chịu gì đâu”

Vưu Đông Đông bĩu môi, tỏ vẻ không đồng tình. Phải rồi không hề khó chịu mà chỉ giống hỗn thế ma vương sắp đại khai sát giới thôi. Từ lúc chạm mặt Trương Dương, sát khí thoát ra từ Phùng Đậu Tử thiếu điều muốn hung cháy cả tòa nhà. Cả cuộc họp mặt mũi âm trầm, cây bút sắt trạm vàng khảm ngọc bị y xoay mở chọc ngoáy đến hư hỏng, còn cái vẻ chiếm hữu chủ quyền trước mặt Trương Dương. Có bao giờ y trước mặt ai nắm tay hắn đâu. Hôm nay lại giễu võ dương oai thể hiện thái độ thách thức. Đáng lẽ bọn họ phải ở lại dự tiệc rượu chúc mừng ký kết hợp đồng thành công, Phùng Đậu Tử lại viện cớ không khỏe lôi kéo hắn về nhà. Ngồi trên xe cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa, im lìm cả buổi. Sự lãnh đạm kéo dài đến khi hai người về đến nhà. Tận bây giờ, ngọc diện diêm vương mới chịu thả lỏng cơ mặt.

Lãnh đạo nhà hắn mỗi lần nổi giận hay chịu ủy khuất lại liền hóa thành đứa trẻ chui vô một góc gặm nhấm suy nghĩ.

“Trương Dương kia và cậu hồi trước như thế nào?” Phùng Đậu Tử kéo Vưu Đông Đông đặt ngồi lên bệ cửa, bản thân tựa đầu lên vai hắn, nghiêm chỉnh hỏi chuyện. Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng tuyệt nhiên không cho phép Vưu Đông Đông nói dối. Biết Vưu Đông Đông sợ dòm ngó, còn cẩn thận kéo lại rèm cửa.

Hắn bất ngờ ah lên, tròn xoe mắt ngạc nhiên. Biết Phùng Đậu Tử bực bội vì Trương Dương nhưng hắn không nghĩ ra người kia ngậm dấm vì để ý đến việc trước kia giữa mình và sếp cũ. Còn thẳng thừng điều tra, Vưu Đông Đông thoáng chút bối rối nhưng thâm tâm lại muốn cười lớn. Thì ra lãnh đạo ác ma đang ghen ah!

“Cười gì chứ? Tôi đang nghiêm túc đấy! Anh ta và cậu không phải cũng....” Phùng Đậu Tử nghi hoặc phỏng đoán liền bị Vưu Đông Đông nhéo bắp tay một cái.

“Anh đừng...nói lu...lung tung. Bọn tôi chỉ đơn thuần là quan hệ chủ tớ. Tuyệt đối chưa từng vượt quá giới hạn. Trương tổng...rất tốt!” hắn thật thà nói. Đâu phải ai cũng mặt dày, mưu đồ xấu xa giống anh, còn đem bụng ta suy bụng người.

Khi còn ở Thượng Hải, làm việc tại công ty D, dù hắn chỉ là một nhân viên nhỏ ở phòng kế hoạch nhưng Trương Dương rất chiếu cố, giúp đỡ hắn. Trong mắt Vưu Đông Đông người kia thật sự là một nam nhân anh minh lỗi lạc, đối nhân xử thế ôn hòa, chân thành. Mặc dù quả thật giữa bọn họ từng xảy ra chuyện khá xấu hổ, nhưng nghĩ kỹ thì chắc không vấn đề gì. Nhiều năm rồi, chẳng ai nhắc tới, hẳn đều đã quên sạch.

Tâm tính Phùng Đậu Tử ác nghiệt, để y biết chuyện thể nào cũng nổi điên lên. Không bàn tốt xấu liền lật bàn đổ nước, bày trò gây khó dễ người ta.

Phùng Đậu Tử há mồm cắn lên chóp mũi Vưu Đông Đông, xấu xa bắt bẻ hắn “Họ Trương kia tốt, vậy còn tôi, tôi thế nào?” vừa nói vừa tựa đầu lên vai hắn, giả bộ nũng nịu dễ thương. Sở hữu tóc đen, da trắng, mắt to lông mi dài như cánh quạt, mũi cao môi mềm, bình thường lạnh lùng phong tình, giờ lại mềm mại đáng yêu như một cô gái hại tim Vưu Đông Đông hẫng đi mấy nhịp. Gò má vô thức nóng lên. Nửa muốn đẩy người đàn ông dở hơi trên người xuống, nửa muốn đưa tay vò vò mái tóc bồng bềnh của y.

Cắn cắn vành môi, nuốt khan mấy cái, Vưu Đông Đông đau khổ suy nghĩ. Rõ ràng Phùng tổng đã nắm rõ tâm tư trong lòng hắn, nhưng có lẽ sở thích hành hạ Vưu Đông Đông ăn sâu trong máu. Lâu lâu lên cơn muốn làm khó hắn, chọc hắn xấu hổ ngập đầu mới chịu buông tha.

“Anh cũng rất...tốt!”

“Tốt hơn Trương Dương không?” Phùng Đậu Tử ngoan cố truy đuổi đến cùng. Hai tay vuốt ve quanh hông Vưu Đông Đông, xúc cảm mềm mại da thịt khiến y càng thêm yêu thích. Nhãn thần có chút mê đắm, môi hơi vờn đùa gặm cắn lên tai Vưu Đông Đông.

Bị kích thích, cổ họng không kiềm được rên rỉ, lưng hắn tựa sâu vào rèm cửa, tay ôm quanh cổ Phùng Đậu Tử, hắn rơi vào mông lung, chẳng biết phải trả lời y thế nào.

Thái độ lưỡng lự của hắn khiến Phùng Đậu Tử muốn bạo nổ, chỉ muốn hung hăng trừng phạt hắn một trận. Y thích sự thật thà, chân thật của hắn nhưng đôi lúc thật khiến Phùng Đậu Tử dở khóc dở cười. Ôm một bụng tức tối. Nói dối làm hài lòng y mà tên ngốc đó cũng không muốn làm. Đời này họ Phùng y chính là tạo nghiệp quá nặng nên mới va phải tên đầu đất họ Vưu. Vì cậu tôi chịu rất nhiều ủy khuất, Đông Đông, làm sao cậu bù đắp cho tôi đây?

Làn môi bất chợt được sưởi ấm. Mí mắt rung rinh, con ngươi mở to kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Vưu Đông Đông tự nguyện hôn y! Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lại khiến Phùng tổng tình trường phong phú trở nên đứng ngốc, não bộ đong đặc sương mù.

Thấy lãnh đạo nhà mình tự nhiên chết máy, biểu tình mờ mịt nhìn hắn, trong đáy mắt đều là bóng hình của hắn khiến Vưu Đông Đông mang theo tâm tình muốn trêu chọc Phùng Đậu Tử. Môi lần nữa áp lên môi y “chụt” hôn một cái thật kêu, cảm nhận hơi thở Phùng Đậu Tử trở nên dồn dập, lẫn lồng ngực y không ngừng phập phồng, hắn thì thầm giữa kẻ môi “Trương tổ...ổng tốt nhưng chỉ có Phùng tổng mới đối với tôi vậy!” thanh âm hắn trầm thấp lại như có ma lực quyến rũ khiến Phùng Đậu Tử vội vàng vươn người tới, ép hắn sâu vào cánh cửa, bản thân len vào giữa hai chân hắn, bàn tay thon dài thân mật vuốt ve bắp đùi mềm mại của người kia.

Mớn trớn hôn lên môi, rề lưỡi cắn vành tai hắn, Phùng Đậu Tử khàn giọng hỏi “Đông Đông từ khi nào lại học được cách quyến rũ người khác rồi?” bắt hai chân hắn vòng quanh hông mình, áp sát toàn bộ hai thân người lại với nhau. Phùng Đậu Tử si mê nhìn vào đôi mắt mơ hồ tia nước của Vưu Đông Đông, đều đang là bóng hình của y. Chỉ có những lúc này y mới đảm bảo hắn thuộc về riêng Phùng Đậu Tử. Chưa bao giờ y tham lam sở hữu ai đó nhiều như đối với Vưu Đông Đông. Chỉ muốn khảm hắn vào da thịt. Để hắn không bị ai nhìn thấy, không ai có thể cướp mất hắn khỏi tay Phùng Đậu Tử.

“Ph...ùng tổng, còn không phải là vì anh!?” Vưu Đông Đông da mặt đỏ rần, nói ra mấy lời tình cảm xấu hổ này khiến máu huyết muốn sôi trào, hắn vùi đầu lên hõm vai Phùng Đậu Tử, mặc kệ tay y đang du tẩu trên người mình. “Trước giờ cũng chỉ...có mình anh khi dễ tôi. Nào còn có ai nữa chứ?”

Đối với mấy lời trách cứ đáng yêu này Phùng Đậu Tử thấy hài lòng, vui vẻ hơn bao giờ hết. Tựa như đứa trẻ được thỏa mãn nhu cầu. Y ôm chầm lấy Vưu Đông Đông, sau đó hôn mạnh lên môi hắn, nở một nụ cười toe toét, hai mắt cong cong thập phần hạnh phúc “Đông Đông ngốc, tôi thích cậu còn không hết. Nào dám khi dễ, bắt nạt...được rồi, là trước kia Phùng Đậu Tử tôi sống vô đạo đức nên mới khiến Đông Đông chịu khổ. Ngày mai lập tức kết hôn, từ giờ thành phu nhân của Phùng tổng, tôi nhất định sẽ bảo bọc, cưng chiều em!” lời vừa dứt liền cởi luôn áo ngoài, lộ ra vẻ mặt sói đói vô liêm sỉ.

Biết ngay là lại lên cơn mà. Vưu Đông Đông nhanh chóng đẩy tên t*ng trùng thượng não sang một bên, nhanh chân bỏ chạy “Anh lại nói bậy!”

Tiếng vờn đùa đuổi bắt ồn ã trong căn nhà ấm áp, hòa tan vào tiếng mưa nặng hạt cùng gió lớn rít gào.

Ai biết được bao lâu cơn mưa sẽ dừng lại và chuyện gì sẽ đến.

Vòng tay siết chặt bảo bọc lấy thân thể mềm mại của Vưu Đông Đông. Dù y tốn bao tâm huyết nuôi dưỡng, tẩm bổ thì vòng eo người kia vẫn cứ mảnh mai, nhỏ nhắn, giữ chặt một chút liền sợ gãy mất. Lắng nghe từng hơi hít thở đều đặn, ngắm nhìn gương mặt hắn chìm sâu trong giấc ngủ, cõi lòng Phùng Đậu Tử bất giác bình yên đến lạ lùng. Trước đây y từng nghĩ hạnh phúc chính là nắm hết tất thảy. Đạt đến những đỉnh cao khiến kẻ khác chỉ biết ngước đầu ngưỡng mộ. Nhưng thì ra thời khắc được ở cùng người mình thích mới là đáng giá nhất.

Y chưa từng nghĩ mình sẽ vì ai mà suy tư. Sẽ vì ai mà lo lắng. Sẽ vì ai mà nhẫn nhịn, chịu thiệt.

Trở mình, dịu dàng kéo chăn phủ lên người hắn. Môi y hôn nhẹ lên trán hắn. Thân thể hắn thật ấm áp, hệt như lúc hắn mỉm cười. Ngón tay vuốt vuốt tóc mái phủ trước mắt Vưu Đông Đông. Ánh sáng từ đèn phong ngủ chiếu rọi khiến không gian thêm phần buồn tẻ, tĩnh mịch.

Mơ hồ trong bóng đêm cái tên Trương Dương lại hiện ra.

Xưa nay Phùng Đậu Tử hiếm khi để ai vào mắt hay đặt quá suy nghĩ về một người vừa mới gặp mặt. Cảm xúc của y nào phải của một thiếu nữ đa tình hay nghi ngờ. Y đã cho người tìm hiểu về quá trình làm việc giữa hai người kia. Không đáng quan ngại. Trương Dương đối xử với ai đều nhiệt tình, ôn hòa. Với Vưu Đông Đông lại càng dịu dàng, nhã nhặn. Vị trí Vưu Đông Đông đạt được tại Thượng Hải đều là nhờ vào thực lực, nhưng Trương Dương quả thật rất nâng đỡ Vưu Đông Đông. Đối với Vưu Đông Đông, y tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ không có bất kỳ tư tưởng kỳ quái nào, ngoại trừ Trương Dương!

Cách Trương Dương nhìn Vưu Đông Đông không thể là ánh mắt của một cấp trên đối với cấp dưới.

Nóng cháy cùng đợi mong, pha lẫn thèm khát!

Xúc cảm của kẻ săn mồi, Phùng Đậu Tử còn không nhìn thấu sao?

Họ Trương kia không thể trùng hợp mà đến đây...anh ta đang có mưu đồ nào đó với đồ ngốc này.

Muốn cướp cậu ấy khỏi tay mình?

Vòng tay vô thức càng siết chặt lấy Vưu Đông Đông, hãm sâu hắn vào trong lồng ngực. Nửa an tâm khi người kia yên ổn bên cạnh mình. Đôi mắt y bất chợt trầm xuống, ẩn chứa vạn điều suy tư thầm kín.

Toàn bộ con người này là của tôi. Trương Dương, tôi sẽ không để anh có bất kỳ cơ hội nào xen ngang phá hủy đi những gì tôi có.

Tôi sẽ khiến trong mắt Đông Đông chỉ còn lại mình tôi.

Chỉ có Phùng Đậu Tử tôi là tốt nhất!

----------------------------------------

TẠM DỪNG ~~~~ ^ = ^ //

Cuối cùng sau bao lâu cũng ra lại chương mới. Cảm xúc có chút cụt vì đang ôm viết truyện mới. Sorry cả nhà, không phải quên Chu Bạch đâu mà vì bị tụt mood nên khó duy trì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.