Im lặng nằm trên giường, hai tay siết chặt mặt nệm, trong lòng đã đem cái người họ Hà nào đó chửi lên chửi xuống mấy trăm lượt. Đem bao nhiêu tâm huyết giúp đỡ của anh đối đãi với mình, một lần đá đổ xuống biển hết.
Mười mấy phút trôi qua, tâm tình bị đánh tả tơi, mặt đen hơn đít nồi, sát khí bung tỏa thảm thiết, Hà Khai Tâm đối với mấy thứ biểu tình giết người của Phùng Đậu Tử chỉ là gió thoảng mây bay. Tội nghiệp cho Vưu Đông Đông bắt gặp thần sắc âm trầm sắc lạnh của lãnh đạo lại bị dọa cho cứng người.
Cúi chào bác sĩ Hà khi anh rời đi. Hắn chậm chạp tiến tới chỗ giường bệnh, nơi có đôi mắt vẫn luôn nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Phùng tổng bình thường oai phong, lẫm liệt, khí thế dọa người. Bây giờ lại phải nằm bẹp trên giường bệnh, thay vì mặc vest sang trọng lại hóa ra bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt. Da mặt trắng bệch, môi hơi tái, đôi mắt mệt mỏi...trải qua thời khắc kinh hoàng, linh hồn vẫn còn đang đảo lộn.
“Hai người đã nói những gì?” hắt một hơi nặng nề, Phùng Đậu Tử nghiêm mặt hỏi hắn, vẻ mặt lãnh đạo cấp cao thẩm vấn tội nhân không lẫn vào đâu được.
Vưu Đông Đông ấp úng, lo lắng nhìn y. “Chúng tôi chỉ nói chút chuyện phiếm....”
“Mới gặp mà hai người đã có nhiều chuyện để nói vậy ư?” Phùng Đậu Tử không vui ngắt lời hắn. Môi nhếch lên cười nhạo. Bình thường luôn tránh né y, có bao giờ vui vẻ nói chuyện như thế...họ Hà kia có gì hơn y?
“Chủ yếu anh ấy căn dặn tôi mấy chuyện về việc chăm sóc anh sau này!” Vưu Đông Đông thanh minh. Nhớ đến những gì Hà Khai Tâm nói, hắn lại đỏ mặt tía tai. Hai má mặt bỗng hồng lên hại người nhìn thấy tâm tình lại nhộn nhạo.
“Sau này hạn chế tiếp xúc với anh ta một chút. Loại người đó không có gì tốt đẹp!” thấp giọng ra lệnh, trong ngữ điệu thập phần ôn nhu lại phảng phất mùi giấm bay nhè nhẹ.
Vưu Đông Đông muốn hỏi tại sao nhưng lại không muốn trái ý, chọc giận y nên đành ngậm miệng.
Hà Khai Tâm dù gì cũng là bác sĩ, nhân cách, khí phách như thế nào....cả cái bệnh viện này thiếu điều đều muốn hóa thành fan hâm mộ của anh. Đâu có giống như Phùng tổng trái tính, trái nết, thích hô mưa gọi gió nhà hắn.
Hôm qua bị tiếng hét thê lương của Phùng Đậu Tử đánh tỉnh, lôi hắn từ trong cõi dục ra. Vưu Đông Đông thất thần trên bàn ăn, nhận ra thân thể xích lõa, từ trên xuống đều là mồ hôi và tinh dịch. Hắn nửa tỉnh nửa mê chưa xác định được chuyện gì đã xảy ra, chỉ mơ hồ nhớ khi nãy bản thân phát tình, thần trí mê loạn, vài hình ảnh hư thoát hiện ra trong đầu khiến hắn sợ đến phát run. Lồm cồm lê thân mình đau nhức trên mặt bàn, hắn hồn vía thăng thiên khi thấy lãnh đạo nhà mình nằm co người vật vã dưới đất.
Quên đi hậu huyệt đau đến tê dại, hắn lao xuống đất, đỡ lấy y. Hơi thở Phùng Đậu Tử tắc nghẹn yếu ớt, gương mặt trắng như tượng sáp, mắt nhắm nghiền, cơ mặt co thắt đau đớn, mồ hôi lạnh chảy thành từng dòng ướt đẫm. Quần áo trên người y lộn xộn, kéo xả gần hết, lộ ra toàn bộ da thịt rắn chắc, cơ bắp đầy đặn hấp dẫn. Chỉ có điều côn thịt thô dài đỏ rực nằm ỉu xìu giữa hai đùi không ngừng run rẩy. Vừa đáng thương, vừa tội nghiệp.
“Phùng...tổng!” cố lay tỉnh y, nhưng Phùng Đậu Tử đã lịm đi, mất hết ý thức.
Vưu Đông Đông ký ức không rõ ràng, dựa trên việc mình khát tình quá độ, tự huyễn có khi nào tự thân đi quyến rũ lãnh đạo cầu xin hoan ái rồi sơ ý đả thương y.
Tâm lý rã rời, sợ hãi Phùng Đậu Tử gặp chuyện. Vưu Đông Đông muốn gọi cấp cứu nhưng nhớ đến lời của Phùng Đậu Tử lẫn tình trạng hai người hiện tại. Để người ngoài biết chắc chắn sẽ là một phen náo loạn, mai các mặt báo không ngập tràn mấy tin bát quái mới là lạ. Hắn nhanh trí chỉnh lý lại quần áo của cả hai rồi lấy điện thoại Phùng Đậu Tử dùng tay y mở khóa, gọi cho một ai đó trong danh sách ưu tiên.
Hắn nghĩ mình đã thu xếp ổn thỏa. Nào ngờ vẫn không qua được mắt Hà Khai Tâm, anh họ đồng thời là bác sĩ tiếng tăm tại thành phố Z. Sau khi lo liệu cho Phùng Đậu Tử xong thì liền bắt Vưu Đông Đông đi kiểm tra và xoa thuốc cho hắn.
Bác sĩ Hà ôn nhu, dịu dàng, nho nhã, tốt bụng như thế....Phùng tổng cớ sao lại nói xấu anh ấy vậy chứ?
“Phùng tổng...anh đỡ đau chưa?” Vưu Đông Đông lắp bắp thăm hỏi y. Mi mắt hạ xuống, muốn tránh đi cái nhìn chằm chặp của Phùng Đậu Tử.
“Thử xem cậu là tôi thì biết!” Phùng Đậu Tử oán giận nói.
“Thật xin lỗi!” Vưu Đông Đông cắn cắn môi dưới. “Tôi không cố ý, lúc đó tôi không rõ chuyện gì nên mới...”
Đối diện với vẻ ăn năn, đôi mắt to của hắn ân ẩn nước, khiến Phùng Đậu Tử suýt nữa lôi hắn xuống cuồng nhiệt hôn lên làn môi hắn một trận. An ủi hắn rằng không sao cả, nội tâm gào thét mắng chửi bản thân thậm tệ. Nếu tối hôm qua không chơi ngu, có phải đã trọn vẹn ăn được mỹ thực, hưởng thụ dâm thể ngọt ngào đó. Sáng nay thay vì nằm viện cộng với việc đối mặt với anh họ đáng ghét, thì đã ôm được người đẹp an ổn ngủ rồi không.
Nhát thấy vẻ mặt tràn ngập bi ai, buồn bã của Phùng Đậu Tử, tưởng y thân thể vẫn còn đau. Vưu Đông Đông lại càng áy náy, chỉ muốn làm mọi việc để bù đắp cho tổn thương của lãnh đạo.
Chỉ có điều tâm tư đơn giản, thuần lương của hắn nghĩ từ “bù đắp” khác hoàn toàn với “bù đắp” diễn ra trong quả đầu đen tối của Phùng Đậu Tử.
“Là Hà Khai Tâm xoa thuốc cho cậu?” đây là vấn đề khiến nội tâm Phùng Đậu Tử nổi sóng gió nãy giờ.
Vưu Đông Đông thật thà gật đầu. Đôi mắt thuần phục lại tỏa ra hơi thở mềm mại, đáng yêu.
“Là cậu tự nguyện cởi quần, chổng mông cho anh ta xem?” thái độ âm u, mấy ngón tay siết siết lấy mép chăn.
Còn có thể khác sao? Trên người hắn, nơi đó là bị thương nặng nhất. Bác sĩ Hà không ngại bẩn, tận tình thăm khám, bằng không hiện tại có chết hắn cũng không thể khép chân đi lại bình thường được.
“Vưu Đông Đông, cậu mau cởi quần ra cho tôi!” Phùng Đậu Tử cả giận quát, trong mắt đều là tơ máu.
Trợ lý Vưu sợ hãi nắm chặt lưng quần, lắc đầu nguầy nguậy “Phùng tổng...không được đâu!” khổ sở từ chối ý muốn quá đáng của lãnh đạo.
“Tại sao đối với họ Hà kia thì được thoải mái chiêm ngưỡng cái mông cậu, còn tôi thì không chứ?” Phùng Đậu Tử nổi nóng so đo. Nghĩ đến việc mấy tuần này, mình khổ sở đeo đuổi mà ngoài việc thằng nhỏ bị ám sát cho nhập viện chính là không sơ múi được gì, Hà Khai Tâm mới lên sàn được một chút mà đã được sờ mó cái mông kia. Là muốn bức y tức chết có phải không?
Đối diện với vị lãnh đạo đang lên cơn nóng giận, bao nhiêu từ ngữ dâm ô đều được y phun ra. Vưu Đông Đông nhắm mắt cam chịu, im lặng nghe y mắng.
“Vưu Đông Đông là cậu có ý đồ muốn hạ sát, khiến tôi cả đời bất lực nên mới ra tay triệt hạ đại gia hỏa của tôi? Tại sao cậu lại có thể đối đãi với tôi như vậy? Ai là người mua lại cậu, đã giúp cậu thoát khỏi vũ trường? Không xem tôi là ân nhân thì thôi, cậu....cậu lại nỡ đối đãi với tôi độc ác vậy sao?” Phùng Đậu Tử bỗng nhiên lôi ra cái chuyện này chỉ trích khiến Vưu Đông Đông trợn mắt, từ ngữ bay biến, khó khăn lên tiếng phản bác.
“Không có.....tôi không có ý đó! Tôi không muốn làm anh bị thương mà!” đối với chuyện này, hắn đã ăn năn đến muốn quỳ xuống xin lỗi cấp trên, nghe được mấy lời oan nghiệt này từ Phùng Đậu Tử càng làm tâm tư hắn rối bời.
“Cậu không có?” Phùng Đậu Tử kích động, nhổm người dậy liền bị thân dưới phản bội, y bị đau đến nhe răng trợn mắt. Hai hàm răng cắn chặt, thở hồng hộc trong lúc Vưu Đông Đông giúp y chỉnh lại tư thế.
Chán ghét, oán giận nhìn trợ lý hối lỗi cúi đầu. Phùng Đậu Tử được nước làm tới “Cậu là đàn ông cũng hiểu tôi bây giờ thê thảm thế nào. Nửa đời hạnh phúc sau này của tôi....đã bị cậu triệt phá rồi!” chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, độc ác nhồi nhét toàn bộ tội lỗi vào tay Vưu Đông Đông.
Trực tiếp nói cho hắn biết, gia hỏa của mình đã bị phá hư. Muốn Vưu Đông Đông phải đứng ra bồi thường.
Hùng long của Phùng Đậu Tử bị đả thương, hiện tại đau đến tâm tê phế liệt nhưng không đến nỗi thảm hại như những gì y nói. May mắn y được Hà Khai Tâm ra tay cứu vớt, y thuật cao siêu đã giúp cự vật hồi phục. Chỉ một thời gian dưỡng thương thì nó lại khỏe mạnh, hùng tráng giương cao súng với đời.
Chỉ là y muốn nhân chuyện này giăng lưới, bắt luôn con cá lớn ngốc nghếch kia thu vào tay. Rồi từ từ đùa bỡn.
Có điều được Hà Khai Tâm thông báo, trong vài tháng tới, y không được trực tiếp đánh trận. Hơn nữa, tâm lý bị đả kích không dễ gì trở lại mạnh mẽ như lúc trước. Hại Phùng Đậu Tử rơi vào hố boom cảm xúc, muốn ra tay dày vò “kẻ thủ ác” hại y một phen.
“Tôi sẽ chăm sóc anh!” thành thật nói, trong âm thanh đều là sự hối lỗi ngập tràn.
“Cậu chăm sóc tôi?” Phùng Đậu Tử nhếch môi “Như thế nào?”
“Chỉ cần anh tha lỗi cho tôi....khi anh yêu cầu cái gì...tôi liền làm cho anh!” ngập ngừng bày tỏ, ánh mắt đong đầy sự xấu hổ thẳng thắn nhìn vào mắt y.
“Phụp!!!!” nghe đâu đây tiếng con nai nhỏ chính thức rơi vào bẫy.
“Thật ư?” Phùng Đậu Tử tỏ vẻ nghi ngờ hỏi lại.
Vưu Đông Đông chân thành gật đầu. Hai má hồng lên khi tay Phùng Đậu Tử nắm lấy cổ tay kéo hắn lại gần mình. Theo phản xạ muốn cự lại nhưng nhớ ra hồi nãy đã nói gì nên đành nhượng bộ y.
“Cậu biết tôi muốn gì nhất ở cậu mà đúng không?” thanh âm trầm thấp, ánh mắt si mê, y thẳng thắn lộ ra tâm tư của mình.
Giờ đừng nói gò má mà cả thân thể hắn đột ngột đỏ như tôm luộc. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào bả vai y, cố phân tán tư tưởng.
“Đông Đông....sao lại không trả lời? Vậy là những gì cậu nói ban nãy là không thành thật!” y lạnh lùng nhéo lên hông nhỏ của hắn, vẻ mặt có điểm giận.
“Là.....là cơ thể của tôi!” mang theo giọng mũi nghèn nghẹn. Ngại ngùng đến nỗi muốn nhũn cả hai đầu gối khi tay y choàng qua vòng eo, bàn tay trượt dài xuống bên mạn đùi, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
“Ngoan! Bất quá hiện tại tôi không làm gì được cậu!” thở ra một câu đau khổ “Cử động nhẹ cũng đã đau đến chết đi sống lại. Có phải bây giờ cậu rất vừa lòng?” đay nghiến tra hỏi.
“Không có!” Vưu Đông Đông lắc đầu.
“Trước giờ chẳng phải cậu luôn lo lắng bị tôi thượng? Chẳng phải luôn mong nhục côn của tôi bị triệt hay sao?” trong mắt mang theo ngọn lửa, vẫn ráo riết truy hỏi hắn.
Vưu Đông Đông lại lắc đầu, chẳng biết làm cách nào để lãnh đạo tin tưởng thành ý của mình.
“Vậy....bây giờ tôi bị thương, cậu có đau lòng không?” khí tức áp đảo bay mất. Giọng điệu bỗng chốc trở nên vô cùng dịu dàng.
Vưu trợ lý vội vàng gật đầu. Không lo cho y thì sao cả đêm ở bên ngoài không ngủ, vào thấy y tiều tụy lòng lại vô cùng áy náy, xót xa.
Trước giờ luôn bị Phùng tổng đàn áp, bắt nạt, tuy hắn một lòng bất mãn, có ghét y nhưng chưa từng nguyền rủa hay muốn y gặp tai họa.
Bây giờ lòng lại chân thành muốn chuộc tội với người ta nữa!
“Thật lòng muốn giúp tôi khỏi bệnh?” thần tình mê luyến, bàn tay ngao du từ vùng đùi trượt lên vòng eo và bụng hắn.
“Ưm!” hắn đáp. Thụ động đứng yên khi người kia vô lại đưa tay sàm sỡ.
Căng thẳng chờ đợi những câu nói tiếp theo từ lãnh đạo, Vưu Đông Đông nuốt nước bọt im lặng, sống lưng run lẩy bẩy.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vưu Đông Đông vội vàng tách khỏi vòng vây của Phùng Đậu Tử.
Y ngoan ngoãn thả hắn ra. Chỉnh lại chăn trên người, nghiêm chỉnh ngồi dựa lưng vào gối phía sau.
Nàng y tá đi vào bưng theo khay thuốc hơi giật mình vì thấy người trên giường có gương mặt giống bác sĩ Hà Khai Tâm. Nhưng khí chất có vẻ ngang tàng, phóng khoáng hơn. Tự nhủ gen nhà bác sĩ Hà trội thật, toàn nam nhân đẹp trai, một mặt không nhầm đi đâu được.
Cô y tá trẻ trao khay thuốc cho Vưu Đông Đông theo những gì bác sĩ Hà căn dặn thuật lại cho hắn nghe. Cảm thấy phương pháp chữa trị này có điểm cổ quái. Nhưng vì một lòng ngưỡng mộ y đức của Hà Khai Tâm nên không một chút nghi ngờ. Trình bày thật rành rọt, một chữ cũng không để thiếu.
Phùng Đậu Tử phía sau nghe thấy muốn bật cười lớn. Anh họ y quả là cao thủ, dùng gương mặt thiện lương để lừa gạt cả thiên hạ. Tại hạ xin bái phục!
Ngược lại Vưu Đông Đông giống bị thiên thạch đâm trúng. Mặt đỏ, tay run. Hắn từng hứa sẽ giúp Phùng Đậu Tử nhưng giúp đến độ này quả thật dọa hắn nhũn nhẽo toàn thân, muốn hóa thành vũng bùn.
“Thật phiền cô quá!” Phùng Đậu Tử vui vẻ cười chào cô y tá trước khi nàng rời đi. Khiến cô đỏ mặt vội vàng che mặt chạy mất. Người nhà bác sĩ Hà có cần phải đẹp trai như vậy không?
Cánh cửa khép lại. Vưu Đông Đông giật nảy người khi nghe tiếng gọi từ phía sau. Cam chịu ôm cái khay về chỗ Phùng Đậu Tử, lúng túng phân loại thuốc. Khóe mắt cay nóng, không dám liếc nhìn đi đâu.
“Đông Đông, cậu không muốn giúp thì để tôi tự làm đi!” Phùng Đậu Tử nhàn nhạt lên tiếng, sườn mặt mang nét thất vọng. “Mấy chuyện này không ép cậu được...là do tôi xui xẻo!” thái độ tủi thân không để đâu hết.
Tay hắn dừng lại động tác. Tiêu cự mông lung, khẽ thở dài. Im lặng pha thuốc, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
“Lời tôi đã nói sẽ không hối hận!” Vưu Đông Đông nghiêm túc khẳng định thành ý những gì hắn đã hứa “Huống hồ tôi làm anh bị thương...anh còn bỏ tiền mua tôi! Nếu tôi né tránh, Vưu Đông Đông tôi đáng để thiên lôi đánh trúng cho rồi!” gục gặc nhếch môi cười.
Nếu nói sét đánh thì cái vị trên giường đáng bị trời đánh mấy vạn lần chưa chắc đủ!
Đến lúc này người rơi vào sợ hãi lại là Phùng Đậu Tử. Tại sao con người trước mặt lại thuần lương, đáng yêu vậy chứ?
Mang hỗn hợp thuốc để xuống giường, hắn trơ mắt nhìn toàn thân phẳng phiu của lãnh đạo, không biết bắt đầu từ đâu.
“Cậu cởi áo tôi ra trước đi. Tôi không thích bị bẩn!” lên tiếng hướng dẫn, vẻ mặt bình thản nhưng dây thần kinh căng cứng giật giật.
Ý bảo hắn nới vài cái khuy áo bên dưới, ai ngờ trợ lý ngốc lại một tay tháo sạch hàng cúc, để lộ ra cơ ngực lẫn mấy múi bụng rắn chắc, hữu lực.
Vưu Đông Đông khẽ nuốt nước miếng. Hắn có luyện tập thêm mười năm cũng không có nổi thể hình đẹp như Phùng tổng, hèn gì nữ nhân điên đảo vì y như vậy.
Thấy ánh mắt của Vưu Đông Đông nhìn ngắm thân thể mình, Phùng Đậu Tử ngập tràn vui vẻ tự hào. Để lát nữa thấy đại côn của tôi, coi thử cậu có chảy cả nước miếng ra không?
Y đã nhìn qua tiểu xúc xích của Vưu Đông Đông hai lần. Triệt để nhìn ngắm, nghiên cứu kỹ lưỡng. Chiều dài trung bình, thon thả như thân thể hắn, màu hồng nhạt xinh đẹp, lông mao không dày. So với cự vật của y chính là hai thái cực đối lập.
Áo đã tháo mở, đến phần kinh khủng nhất thì đang nằm ẩn nấp dưới lớp quần.
“Đông Đông, mắt cậu sắp đốt cháy đũng quần của tôi rồi đó!” Phùng Đậu Tử nôn nóng nhắc nhở.
“Tôi.....!” ấp úng, tay chân lúng búng, nửa ngày rặn ra được mấy chữ “Xin phép anh Phùng tổng!”
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng không phải lúc khách sáo. Mỗi lần xoa thuốc hắn đều đứng đực mặt, rồi lại lịch sự xin phép được cởi quần y, có khác nào chọc y tức chết.
Quần dài được kéo xuống ngang đùi, do y bị lộng thương, đại côn cần hấp thụ oxy để hồi phục, không thể bị nhốt trong không gian chật hẹp nên không mặc quần lót.
Đại phân thân bất ngờ xuất hiện hù Vưu Đông Đông tim đập chân run, má mặt co giật, muốn vùi đầu vào tay khóc lớn.
Hằng ngày hắn đều phải đối mặt với con quái vật này sao? Cùng là đàn ông tại sao lại đả kích hắn ghê gớm vậy chứ?
Nó còn chưa thức tỉnh nằm ỉu xìu giữa hai chân đã thấy đủ bự con, thật sự phải vuốt cho đến khi côn thịt đó đứng lên được ư? Thứ này có thể lớn đến mức nào đây?
Thấy Vưu Đông Đông chìm trong đấu tranh nội tâm, mắt nhìn chằm chằm khối thịt của mình, trong lòng không khỏi đắc ý.
Phùng Đậu Tử muốn lên tiếng hối thúc nhưng sợ hắn lần nữa rối quá hóa rồ, thêm một lần bóp nghẹn gia hỏa của y thì hết đường cứu.
Nên đành ôm nỗi mong chờ, yên lặng chờ đợi con nai nhỏ từ từ rơi vào bẫy của mình.