Mở Đầu:
Mùa đông năm ấy rất lạnh, càng lúc càng lạnh, tựa như sẽ không bao giờ kết thúc. Năm mới sắp đến, nhà nhà đều bận bịu mua sắm hàng tết, quây quần chờ đón giao thừa mừng năm mới. Năm nay đã là năm thứ tư nàng mất đi người thân
. Nhưng nàng vẫn như trước, không thể làm quen được với cảnh không có người thân trong nhà cùng quây quần đón giao thừa mừng năm mới. Nàng chán ghét căn phòng im ắng, nói mà không có người trả lời.
Cái bàn, cái ghế… không lạnh, nhưng sao ngồi vào vẫn thấy bất mãn. Ai cũng vậy, khi cô đơn một mình đối mặt với năm mới đều cảm thấy rất tịch mịch, rất buồn tủi. Tiễn bước vị khách cuối cùng, nàng thu dọn ổn thỏa. Nhà hàng xóm vẫn còn treo bán hai cái bánh nướng. Nàng dứt khoát mua hết, nhưng một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
Một mình đẩy xe đi trên con đường trống trải. Phố cảnh lúc trước từng phồn hoa, nườm nượp tiểu thương buôn bán, mà nay chỉ còn dư lại vài hàng quán nhưng cũng đang thu dọn, chuẩn bị chạy về nhà mừng năm mới. Rồi sau đó, nàng phát hiện ra hắn.
Lúc trước, nơi này là nơi buôn bán gia súc. Ngẫu nhiên, chủ buôn cũng trưng bày một vài nha đầu hoặc tráng đinh ngoan ngoãn nhu thuận cho mấy tay quản sự nhà giầu lựa chọn, mua về làm người hầu.
Nàng không thích kiểu giao dịch mua bán con người như mua bán súc vật thế này. Bởi vậy, chưa bao giờ nàng liếc mắt nhìn xem nơi này nhiều hơn một cái. Nhưng một đôi mắt thản nhiên, tịch mịch hiện ra trước mắt nàng. Hơn nữa, chủ buôn còn lẩm bẩm một câu oán hận “Hàng lỗ vốn”. Nàng cảm thấy sáng tỏ vài phần.
Đây chính là ba người còn sót lại không được ai chọn mua. Sau này e rằng cũng sẽ không thể bán được nữa. Chủ buôn trông thấy ánh mắt lảng vảng thăm dò của nàng, có vẻ như muốn giao dịch, vội vàng chịu khó tiến lên bắt chuyện. Lại như thể sợ nàng sẽ thay đổi tâm ý bất cứ lúc nào, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ. Thổi phồng rằng đây là ba gã tráng đinh tốt dùng bao nhiêu, ăn ít, làm nhiều, việc gì nặng đều có thể làm tất.
Mua về tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt. Nhất định mua hết ba người luôn đi, nửa bán nửa tặng, tính nàng mười hai lượng thôi… Ba người ngồi đó, nghe được đều phải chột dạ thay cho chủ buôn. Bệnh bệnh, tàn tàn, đâu ra tráng đinh? Mua về rồi, đừng nói gì đến việc nặng, quan tài chắc cũng phải dựng sẵn một bộ rồi. Đem tặng người ta còn chưa muốn nhận nữa là bán.
Cô gái này không hiểu là do tính tình tốt bụng hay căn bản là ra khỏi nhà mà không mang theo đầu óc, cũng không hề bác bỏ nửa câu, chỉ nghiêng đầu qua lại đánh giá ba người kia một lát. Vốn là không có dự tính mua, lúc này lại tựa hồ như đang nghiêm túc cân nhắc.
Có một bàn tay túm lấy làn váy nàng. Nàng đi không được, cúi đầu nhìn chủ nhân của bàn tay kia. Hắn kỳ thực… hy vọng được đi cùng nàng sao? Việc mua bán là phải cần hai bên cùng tình nguyện. Nàng vốn không muốn đánh mất tôn nghiêm của người kia, nhưng nếu hắn có chút ý nguyện thì lại là chuyện khác.
Ngày tháng của nàng còn rất dài, cần có một người thân trong nhà, gặp chuyện gì cũng có thể thương lượng, cùng nàng đón giao thừa mừng năm mới, cùng từ từ trải qua thanh xuân tuổi già. “Ta chỉ muốn mua một người thôi.” Lấy ra một ít bạc vụn – là số tiền hôm nay buôn bán được, ngay cả mấy văn tiền đồng trong bóp cũng trút ra hết, tổng cộng được năm lượng và bốn mươi bảy văn tiền.
“Chừng này đi nha, nhiều hơn ta cũng không có tiền mua đâu.” “Thành giao!” Chủ buôn không nói hai câu, mừng rỡ thành giao. “Không biết cô nương muốn người nào?” “Hắn đi.” Ngón tay chỉ hướng, khiến cho chủ buôn sửng sốt, cũng làm cho bàn tay của nam nhân vừa thu giữ vạt váy nàng sững sờ trượt xuống. “Này… cô nương, ngươi có muốn suy nghĩ lại không?”
Hiếm có khi cảm thấy lương tâm trỗi dậy, chủ buôn chột dạ nói: “Nếu không, ta cho ngươi thêm một người nữa.” “Không, chỉ một thôi.” “Này…” Người ta đã kiên trì như thế, chủ buôn cũng không nhiều lời làm gì nữa. Ngu ngốc! Mua bán mà không biết mặc cả sao?
Hắn có chỗ nào đáng giá năm lượng bạc? Mua một cái bánh nướng áp chảo ăn còn tốt hơn mua hắn! Ngay cả người được mua về cũng nhịn không được muốn mắng nàng. Ngốc tử này ở đâu ra vậy? Tốn mất năm lượng bạc để đi mua một người như vậy về nhà. Người nào có mắt có óc đều sẽ không chọn hắn. Nàng thực sự choáng váng rồi à!
Nam nhân đúng là cũng đi theo nàng về nhà. Nàng không miễn cưỡng hắn. Ngay từ ban đầu đã rành mạch nói rõ với hắn rằng, nếu hắn không muốn thì dọc đường có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Nàng sẽ không ngăn cản hắn. Chỉ cần xoay người một cái là hắn tự do rồi, đúng không?
Hắn suy đi nghĩ lại, dọc theo đường đi liên tục cân nhắc, cuối cùng, vẫn lựa chọn gắn bó đi cùng nàng. Rời khỏi nữ tử này, thật ra hắn cũng không biết mình còn có thể đi đâu. Trông thấy ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào cái bánh nướng áp chảo trong tay mình, nàng liền đưa một cái qua. Dọc theo đường đi, nàng trang trọng kể chuyện về bản thân, cũng không cần biết hắn có nghe lọt tai hay không.
Thế là hắn biết, nàng tên là Mục Hướng Vũ. Mẫu thân chuyển dạ, đau một ngày một đêm. Đến hôm sau, khi trời vừa tảng sáng thì sinh ra nàng. Khi đó, trời đổ cơn mưa nhỏ, liền theo đó mà đặt tên. Qua năm nay, nàng sẽ tròn hai mươi tuổi. Song thân qua đời, dân cư trong nhà đơn giản, chỉ còn lại một mình nàng. “Vốn dĩ còn có cục cưng… Nhưng tháng trước, cục cưng cũng đã chết rồi…” Nói tới đây, gương mặt thanh tú ảm buồn.
Tiếng nói vốn tràn ngập sức sống cũng trở nên yếu ớt. Nàng… đã thành hôn rồi sao? Cũng phải, đã hai mươi rồi mà, khuê nữ bình thường sớm nên gả đi rồi. Vậy… trượng phu của nàng đâu? Sao chưa nghe nàng đề cập đến, dù chỉ một từ một ngữ? Nàng nói, nàng rất nhớ, rất nhớ cục cưng.
Tiểu gia hỏa kia luôn cọ cọ vào người nàng. Nếu hắn không để ý, thật ra nàng rất hy vọng hắn có thể thay thế cục cưng. Nàng sẽ đợi hắn khỏe lại, khỏe lại. Nếu nói như vậy thì… Hắn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc về chuyện có nên ở lại đây với nữ nhân này không. Nói cũng nói xong, bánh nướng áp chảo cũng ăn hết một cái rồi, nàng lại đưa nốt cái bánh còn lại cho hắn.
Khi hắn ăn hết cái bánh nướng áp chảo thứ hai thì bọn họ cũng về đến nhà. Đó là một gian nhà có vẻ cũ kỹ, nhưng gạch ngói cũng coi như chắc chắc. Tiền viện có vây một hàng trúc để nuôi một con gà mái. Hậu viện còn có một khối đất trống cũng trồng vài thứ, nhưng trước mắt còn chưa nhìn ra là cái gì. Điều này làm cho hắn có chút bất ngờ.
Toàn thân cô gái này, một chút khí chất sơn dã thôn phụ cũng không có. Nếu nói nàng xuất thân từ thiên kim tiểu thư thì may ra hắn còn tin được. “Ăn ngon mặc đẹp thì không có. Bây giờ ngươi có hối hận thì vẫn còn kịp đó. Nếu đồng ý ở lại thì vẫn sẽ có cơm cho ngươi ăn, không bị đói bụng đâu.” Bước chân hắn đi đến bên ngoài hàng trúc thì dừng lại một chút. Nàng cười yếu ớt như nước, khiến hắn tựa như mê muội, ngơ ngơ ngác ngác, không còn suy xét được gì nữa, ngoan ngoãn theo nàng đi vào. Hôm nay chính là đêm giao thừa.
Nàng đem tất cả nguyên liệu nấu ăn trong nhà toàn bộ cho vào bếp, nấu thành một tô canh rau trộn nóng hôi hổi. Hai người quây quần quanh bàn gỗ cùng nhau ăn. Lưu lạc ở bên ngoài mấy ngày nay, hắn chưa từng cảm thấy an ổn như thế. Có thể ăn no, có nước ấm tắm, có quần áo sạch sẽ mặc, còn có chỗ để che gió trú mưa. Tất cả những thứ này đã là sự yên tĩnh hắn không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ là do thân thể đã mệt mỏi đến cực hạn, một khi lơi lỏng, đêm đó liền bắt đầu sốt cao, suốt đêm không hạ. Hắn không muốn biểu hiện như thể một kẻ ăn hại. Mấy ngày nay chịu nhiều khổ cực, dù không được đãi ngộ nhưng hắn vẫn có thể sống được.
Thật sự không ốm yêu vô dụng giống như nàng thấy đâu. Hắn sợ nàng hối hận, sợ nàng tiếp theo đây sẽ quăng hắn ra khỏi cửa, miễn để vừa qua năm mới liền phải thu dọn tử thi, quá xui xẻo… “Ơ này? Không phải vừa mới hạ rồi, sao bây giờ lại nóng dọa người vậy nhỉ…”
Nàng lẩm bẩm. Chiếc khăn man mát lành lạnh đắp lên giữa trán hắn, giảm bớt cơn sốt khó nhịn nổi. Nửa mê nửa tỉnh, biết được nàng vẫn luôn luôn ở bên cạnh, ân cần vì hắn mà đổi khăn mát liên tục, giây lát cũng không rời. “Tốt rồi, tốt rồi, đổ mồ hôi rồi sẽ không sao nữa…”
Có một hồi tỉnh lại, nhìn thấy nàng đang bắt mạch cho hắn. Hắn có chút hoang mang. Nàng không sợ sao? Đại đa số người chỉ trông thấy hắn đều sẽ kinh hãi mà tránh ra xa, lo lắng bệnh tình của hắn có thể lây nhiễm cho người khác hay không. Nàng lại không hề sợ hãi chút nào, mua hắn, dẫn hắn về nhà, ngồi ăn cùng bàn, chung sống một nhà. Nàng cười cười nói: “Ta là đại phu.” Đại phu? Nàng không phải bán bánh trôi sao? Lúc ăn canh rau trộn đã nói vậy mà.
“À, là thế này. Nghề chính của ta là bán bánh trôi. Ngẫu nhiên có thời gian mới có thể chẩn bệnh giúp người ta, cho đỡ cơn nghiện làm đại phu.” Nghe qua… rất không bền chắc. Đặc biệt là thần thái ‘Vui là chính’ của nàng. Hắn hơi bất an, sợ cái mạng nhỏ này cứ như thế trở thành vật thí nghiệm của nàng. “Đừng lo, ta rất có kinh nghiệm, đã từng chữa khỏi không ít heo, chó, dê, trâu.” “…
” Không phải chứ? Đừng có đùa… Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc ngân châm đang đến gần, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Nhưng lúc này, toàn thân hắn đều rã rời bại hoại, muốn trốn cũng trốn không khỏi, muốn biện hộ lại có miệng mà khó trả lời… Nàng hạ châm cực nhanh, ngay cả một chút do dự cũng không có. Hắn hoàn toàn không có lấy một tia đau đớn.
Được rồi, có lẽ tình huống cũng không đến nỗi tệ.
Hẳn là nàng chỉ khiêm tốn chút thôi. Ít nhất thì giờ phút này, thân nhiệt đã giảm, cơ thể quả thật cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cho dù thật sự phải chết trong tay nàng, hắn cũng chấp nhận, tuyệt không oán hận. Ước chừng qua một nén nhang, nàng thu châm. Chỉ thấy ngân châm vốn sạch sẽ trắng sáng, nay toàn bộ đều bị nhuộm đen như mực.
Hàng ngày, nàng còn sắc cho hắn mấy thang thuốc đắng khác nhau, càng ngày càng khó uống. Hắn cắn răn uống cạn, một giọt cũng không chừa lại. Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại nghe lời như thế. Không nghi ngờ gì nữa, hắn hoàn toàn tín nhiệm nàng. Có lẽ là… vì nàng đã cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc, mỗi khi hắn tỉnh lại đều thấy có nàng bên cạnh. Cũng có lẽ, vì nàng luôn mỉm cười, khiến hắn luôn cảm thấy an tâm, tin cậy.
Càng có lẽ là, ánh mắt của nàng nhìn hắn trước sau như một, thẩm định mà tự tại, chưa bao giờ toát ra một tia ghét bỏ nào. Hắn biết bộ dáng của mình tệ biết bao nhiêu, kéo theo một thân bệnh tật. Nhiều chỗ trên người da đã sinh mủ, thối rữa. Ngày ấy đi theo nàng về nhà, nhìn thấy hình ảnh của hắn trong chiếc gương đồng, khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi…
Nàng là người đầu tiên bằng lòng đụng chạm vào người hắn. Thậm chí còn lần lượt vì hắn mà lau rửa nước mủ trên da thịt, bôi thuốc từng chỗ một. Nàng nói, cái này không phải bệnh, mà là độc. “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người thế này, trong cơ thể đồng thời chứa hơn mười loại độc. Thật là đặc sắc! Rốt cuộc thì ngươi làm người thất bại đến đâu a?”
Bằng không, người ta làm sao một lần mà hạ hắn nhiều độc đến thế, sợ không làm hắn no chết hay sao? “Ta nói ngươi nha, mau chóng khỏe lên cho ta. Tốt xấu gì ta cũng tốn mất năm lượng bạc. Ít nhất thì cũng làm cho ta xem một lần ngày thường ngươi rốt cuộc có bộ dáng như thế nào chứ. Nếu không ta thật sự mệt chết.”
Được. Ít nhất là vì người tốt duy nhất đợi chờ hắn, hắn sẽ cố gắng sống đến cùng, không làm phí phạm tiền bạc của nàng. “Cục cưng đã mất, ngươi bằng lòng theo ta về. Ta coi như ngươi đã đồng ý thay thế cục cưng theo giúp ta, không được nuốt lời nha!” Chuyện đó đương nhiên. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Huống chi nàng vừa mới mất đi đứa nhỏ.
Chuyện này đối với người làm mẹ mà nói, là đả kích thẩm trọng cỡ nào a. Vạn vạn lần không thể để nàng chịu thêm nỗi đau tương tự nữa. Nàng còn nói rất nhiều. Phần lớn là kể chuyện về cục cưng của nàng ngoan ngoãn thế nào, thân thiết thế nào.
Trong cơn nửa mê man, hắn nghe được lõm bõm vài câu nhưng cũng không khỏi dâng lên niềm thương xót, vì nàng mà cảm thấy khó chịu. Triền miên trên giường bệnh mấy ngày, đến khi hắn lấy lại được một góc ý thức rõ ràng, thì đã qua năm ngày đêm. Toàn bộ năm mới của nàng đều là ở bên cạnh giường bệnh. Vì thế, hắn cảm thấy ngượng ngùng tự trách vô tận.
Cho dù lúc ban đầu đối với chuyện đi hay ở, hắn còn có một tia chần chờ. Nhưng lúc này đây hắn không còn suy nghĩ nữa. Nàng đợi hắn như thế, ơn tái sinh làm sao có thể không lấy thân báo đáp? “Tỉnh rồi? Qua uống thuốc đi.” Vừa rồi mới tỉnh lại không nhìn thấy nàng, thì ra là đi sắc thuốc. Tay chân hắn vẫn uể oải vô lực. Nàng múc một thìa thuốc rồi đút vào miệng cho hắn.
“Đúng rồi, còn chưa có hỏi tên của ngươi?” Hắn há mồm, nhưng chỉ có dư âm câm khí, làm thế nào cũng không phát được ra tiếng. “Không phải câm điếc bẩm sinh chứ? Bệnh này ta cũng hết cách trị.” Đương nhiên không phải! Hắn chính là, chính là nói không ra lời. Nhưng hắn biết, bản thân mình không phải người câm. “Hả, không phải à? Vậy tạm thời cho rằng thân thể ngươi bị độc ăn mòn cổ họng đi. Hết cách, chỉ có thể từ từ mà điều trị thôi.”
Lại đút thêm mấy thìa thuốc nữa. Không đợi hắn kịp nuốt nào, lại hỏi: “Vậy, ngươi biết chữ không? Có nhớ mình tên gì không? Có thể viết ra được không?” Hắn gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu. Một câu chưa xong lại tiếp một câu, kêu người ta làm sao trả lời kịp. Nàng luôn như thế. Không có ai quan tâm cũng có thể tự mình thoải mái vui vẻ.
Đã nhiều ngay qua, hắn cũng có thể hiểu được vài phần tính tình của nàng. “Lại là gật đầu lắc đầu, không phải là một tên ngốc nghếch đấy chứ?” “…” Có miệng mà khó trả lời, tám phần chính là vì chuyện như này. Hắn nâng tay, cố sức viết xuống lòng bàn tay nàng một chữ ‘Quên’. “Quên rồi? Không nhớ rõ mình là ai? Từ đâu đến? Trong nhà có bao nhiêu người sao?” Mỗi một câu hỏi, hắn đều bất lực lắc đầu rồi quay đầu lại
. “Ây da, toàn thân nhiễm độc quả thật đã độc ngươi đến mức choáng vàng luôn rồi.” “…” “Được rồi, nếu quên rồi thì ta thay ngươi đặt một cái tên nha! Ngươi đã thay thế cục cưng, vậy hay là gọi Cục… Được rồi được rồi, đừng trừng, đổi cái tên khác là được đúng không?” Miệng không thể nói thôi, nhưng ánh mắt lại rất có sát khí a! Nàng câu được câu chăng, lại đút thuốc. “Trong thôn chúng ta có Ngưu thẩm sinh được ba đứa con, liền đặt tên lần lượt là Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu.
Hay là chúng ta cũng giải quyết theo hướng đó… Lại không được à?” Lông mày đều cau lại thành con giun luôn rồi. Đương nhiên không tốt! Hắn hoài nghi nàng nếu không phải có ý chọc người, thì căn bản chính là một kẻ lười động não. Nhưng thật sự thì người này đã là chủ tử của hắn.
Nàng thích đặt tên là ngưu hay là cẩu gì đều không đến lượt hắn chọn. Nàng cũng phiền, kiên nhẫn cũng khô kiệt. Ánh mắt rơi xuống chiếc giày thêu, nhấc chân cọ sát cạnh bàn. Mũi chân tùy ý lay động.
Ánh mắt lơ đãng lại có thể đạt được một câu: “Vị thành hướng vũ ấp khinh trần, vậy đi!” Cái nào? Sẽ không gọi hắn là Vị Thành đấy chứ? Ánh mắt hắn cực kỳ phòng bị. Đã từng biết qua nàng có bao nhiêu phiền phức, hắn không dám ôm ấp sự chờ mong gì. “Ánh mắt ngươi vậy là sao? Nếu không thì ngươi tự chọn đi! Cục Cưng, Đại Ngưu hay là Ấp Trần?”
Thì ra là cái này. Hắn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng gật đầu. “Cũng biết chọn nữa này, ngươi không ngốc nữa à!” “…” Hắn vốn sẽ không ngốc.
Không phải hắn muốn dùng bụng dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Hắn hoài nghi nàng căn bản là đã sớm chọn được tên rồi. Vừa rồi nói cái gì Đại Ngưu, Nhị Ngưu, căn bản là muốn dọa hắn. Hắn lại ngu độn, cũng không biết là mình đang bị trêu đùa. “Thật đáng tiếc… Vốn dĩ là muốn để ngươi thay thế cục cưng.
Ngươi biết không? Nó rất hiểu ta, sẽ chờ ta về nhà, thay ta trông cửa đuổi trộm, thường nghe ta tâm sự, còn có thể tự mình cuộn tròn xoay vòng quanh, mỗi lần đều khiến ta rất vui vẻ…” Sao vậy… Nghe qua có chút quái dị? Hắn càng nghe càng thấy không thích hợp, đặc biệt là khi nàng nói đến…
“Tuy rằng tiệm bán bánh nướng áp chảo nhà bên luôn xem thường nó, gọi nó là con chó xấu xí bệnh chốc đầu. Lúc ta nhặt nó đem về nhà, nó đang bị thương bệnh, còn què một chân.
Nhưng ngươi biết không, giống như mọi người mẹ trên thế giới đều không ngại đứa con của mình xấu xí. Ta vẫn luôn cảm thấy, cục cưng của ta là con chó xinh đẹp nhất thiên hạ.” Chó? Nàng nói nửa ngày, chính là đang nói về một con chó sao?
Hắn âm thầm lo lắng, vì nàng mà thương xót, chỉ vì một con chó bị bệnh chốc đầu? Nàng muốn hắn… thay thế một con chó sao?! Đây là… Hắn ở trong nhà này, tương lai, có vị trí rất cao nha?! “Sao vậy?
Sao vậy? Biểu cảm này của ngươi là đang xem thường một con chó sao?” Một cảm xúc nói không nên lời, chậm rãi chậm rãi nảy sinh trong lòng, hội tụ thành một nỗi xúc động muốn kén quyền.
Chủ nhân mới của hắn… thật sự rất khó chơi! Hắn ngửa đầu, không nói gì mà chỉ nhìn nóc nhà, nơi những viên ngói vỡ lung lay sắp đổ. Cũng giống như tâm tình tang thương tàn phá của hắn trong giờ phút này.
Nhiệt huyết lấy thân báo đáp, dùng chân tình lấp hố đau thương lúc ban đầu, chỉ trong nháy mắt, tất cả đều tan thành mây khói. Ngay cả tro cốt cặn bã gì cũng không sót lại tí nào!