Mua Phu

Chương 5: Chương 5




Có một nguyên nhân lớn là, hắn cứ cảm thấy có người sẽ xông vào cửa ăn trộm. Đồ ăn trong vườn, còn có con dê mẹ có dấu hiệu ốm yếu lắm rồi. Nếu để cục cưng ở nhà, ít nhất cũng có khả năng dọa dẫm, gây cản trở.

“Không thể nào? Nhà chúng ta đã đủ nghèo rồi. Có kẻ nào vô lương tâm đến thế, ngay cả nhà nghèo kiết xác mà cũng trộm? Có phải là ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi không?”

Ấp Trần liếc mắt lườm nàng một cái: “Nếu tên trộm muốn xuống tay, hắn sẽ không quản ngươi có phải là người nghèo hơn hắn hay không.”

Mục Hướng Vũ nửa tin nửa ngờ. Nhưng chưa đầy mấy ngày sau, khi bọn họ ra chợ buôn bán trở về, phát hiện hàng rào trúc đã bị mở ra phân nửa, trên đất còn lưu lại vài vết máu.

Con Tiểu Hắc chạy ra đón, quẫy đuôi tranh công.

Có thật là đã phát huy công dụng hay không?

“Cục cưng, ngươi quả không hổ là hảo cẩu. Ta thật là có mắt nhìn!” Nàng khom người vỗ vỗ đầu con chó, hết lời khen ngợi.

Ấp Trần vội vàng vào nhà coi. Về phần tiền của, hắn cất giữ rất kỹ lưỡng, không cần phải lo lắng. Về phần những tổn thất khác, bước đầu xem ra, hẳn là chỉ có đồ ăn trong vườn mà thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, nhà bọn họ cũng không có đồ đạc gì đáng giá để mà trộm.

Lúc trở ra, hắn không thấy người kia cùng con chó đâu cả. Đã không có chuyện gì, nên hắn cũng không để bụng, quay đầu liền bận rộn làm việc của mình.

Thời kỳ này, nàng vừa trở về là lập tức xách cái hòm đựng thuốc trị thương, vội vàng lên đường. Tới tới lui lui, cũng không hiểu là đang vội vàng làm cái gì.

Trước bữa tối, hắn vừa dùng mấy món đồ ăn còn xót lại nấu xong bữa cơm thì nàng cũng vừa vặn trở về.

“Ta biết là ai đã trộm đồ ăn rồi.” Vừa mới ngồi xuống dùng cơm, nàng đã hất đầu nói.

“Là người trong thôn à?” Cái thôn nhỏ lụi bại này rất ít khi có khách bên ngoài ghé qua. Đa số đều là những người cùng khổ. Bình thường, tên trộm muốn xuống tay cũng sẽ không chọn nơi này. Tám phần chính là do người trong thôn làm.

Hắn không đuổi theo truy cứu, là vì đối phương ngoại trừ trộm đồ ăn thì trong phòng vẫn ngay ngắn chỉnh tề. Chứng tỏ hắn cũng không mong muốn hay có ý đồ gì nhiều, cùng lắm chỉ là tìm kiếm một bữa ăn no bụng mà thôi.

“Là Tôn tú tài.” Vừa rồi cục cưng đã dẫn nàng đi. Nàng đã chữa giúp hắn cái chân bị cục cưng cắn bị thương.

“Thật sao?” Hắn cũng không quen biết Tôn tú tài lắm. Xưa nay cũng không hay lui tới, không đưa ra được bình luận gì.

“Thê tử của hắn, tháng trước mới sinh đứa nhỏ. Vừa đầy tháng thì người đã bỏ chạy. Hắn một thân gà trống, không có cách gì nuôi sống đứa nhỏ, mới có thể đến trộm con dê mẹ về nấu cho đứa nhỏ ăn.”

“Ừm.”

Thấy thái độ ôn hòa của hắn, những lời chất chứa trong bụng nàng cũng không nói ra được. Cũng không có can đảm để nói thêm gì nữa, đành phải vùi đầu vào và cơm.

Im lặng dùng xong bữa tối, hắn đứng dậy. Trước khi rời bàn còn nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Muốn làm gì thì cứ làm, nhưng phải nhớ làm theo khả năng, có chừng có mực. Chẳng phải ai ai cũng giúp là sẽ vui vẻ đâu.”

Hắn còn không hiểu nàng hay sao? Tình cảnh của Tôn tú tài, muốn nàng làm như không thấy, không quản, vậy thì không còn là Mục Hướng Vũ nữa rồi. Nhưng không biết phải làm sao để nàng hiểu được, thế gian này không phải ai ai cũng có thể giúp được.

Tâm địa nàng rất thuần thiện. Cứ cho rằng thật tình đối đãi thì người khác sẽ cảm nhận được. Nhưng người đọc sách luôn luôn để ý thể diện, khí khái hơn bất cứ ai, không muốn bị mạo phạm hơn cả. Hắn lo rằng, nàng làm chuyện tốt nhưng lại khiến trong lòng đối phương lưu lại vướng mắc.

Nàng muốn giúp, cũng phải xem xem, người ta có chấp nhận tấm lòng của nàng hay không chứ.

Tôn tú tài kia mỗi khi nhìn thấy hắn, luôn ngẩng đầu ngạo nghễ mà lướt qua. Cũng vì cảm thấy hắn không có phúc kết giao nên hắn cũng không miễn cưỡng.

Bởi vậy xem ra, người này tự tôn rất cao, không muốn hạ mình nhận sự thương hại của người khác. Chứ bằng không thì tứ chi đầy đủ cả, trải qua thi cử, tất cả điều kiện đều tốt hơn hắn rất nhiều, có đủ ba bữa ấm no lại có khách khí, thì việc gì lại phải rơi vào hoàn cảnh như thế?

Hắn đã không phản đối, nàng bắt đầu lấy chút rau xanh và gạo trắng mang qua cho Tôn tú tài. Còn con dê mẹ, ngày ngày hắn vẫn đặt trên bàn, tùy nàng muốn ăn hoặc là muốn đem đi tặng người ta, hắn cũng không can thiệp.

Nàng bắt đầu lấn lướt, động tí là lại chạy qua Tôn gia.

Đứa bé kia tương đối có duyên với nàng. Còn nói Tôn tú tài là một đại nam nhân tay chân thô thiển, sẽ không thể nào chăm sóc cho đứa bé chu đáo được. Nàng làm vú em riết thành nghiện. Hiện thời, đứa bé cũng rất quấn nàng, có khi còn không chịu cho cha nó bế ẵm…

Hắn nhìn thấy, trong lòng dường như thừa ra cái gì, nuốt không trôi mà nôn cũng không ra, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói gì thêm.

Bây giờ hắn muốn gặp nàng, đều phải đến Tôn gia mà tìm.

Tối muộn, trời còn đổ mưa. Ấp Trần lo lắng nàng trở về sẽ bị mắc mưa ướt sũng nên mang ô đi đón nàng. Lúc đến Tôn gia, nhìn thấy hai người đang đứng ngoài cửa. Tôn tú tài khoát một tay lên bai nàng. Tiếng nói chuyện truyền đến, câu được câu mất…

“Nàng cùng hắn… Ta không để ý. Thật sự, ta có thể tiếp nhận nàng…”

Tiếp nhận.

Hắn nói là ‘tiếp nhận’. Dường như muốn ban ơn vậy đó, nói sẽ không để ý.

Một đại cô nương, nhiều năm qua lại cùng nam nhân ở chung một phòng. Đối với những người đọc sách, kẻ xem trọng lễ giáo còn hơn cả mạng sống mà nói, hành vi này chẳng khác gì thất trinh bại đức, rất khó coi.

Một cô gái danh tiết bại hoại, hắn còn muốn theo đuổi cưới nàng đã là ân tình rất lớn rồi. Nàng hẳn là phải cảm tạ hắn đã rộng rãi ngó đến. Đây chính là nàng đang trèo cao.

Hắn không bước lên nữa, chỉ im lặng đứng đó, cách một khoảng xa mà nhìn nàng.

Nàng không chống không đẩy, bởi vì căn bản là đã bị dọa cho choáng váng.

Hoàn toàn không nghĩ tới, Tôn tú tài sẽ nói với những lời này. Nhất thời nghĩ không ra nên đối đáp thế nào. Người này kiêu ngạo như thế, không thể cự tuyệt quá khó coi. Mặt mũi của hắn sẽ không chịu nổi…

Chỉ trong nháy mắt mà nàng đã phải suy nghĩ đến hàng trăm ngàn lần. Xoay chuyển ánh mắt, chợt nhìn thấy một bóng người cách đó không xa. Mục Hướng Vũ như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, vội vàng bỏ lại một câu: “Người nhà ta đến đón ta rồi!” Lập tức bỏ chạy giống như chạy nạn vậy.

Mãi đến khi đi đến trước mặt nam nhân kia, dùng sức nắm lấy tay hắn, nàng mới cảm thấy an tâm, thở phào một hơi.

Hắn không nói gì thêm, dương ô lên che cho nàng, thì thầm một câu: “Đi thôi, về nhà.”

Nàng dùng sức gật đầu. “Ừm, về nhà.”

Dọc theo đường đi, ai cũng không cố ý mở miệng. Ấp Trần cẩn thận che ô cho nàng. Mưa càng lúc càng lớn. Hắn hầu như đã ướt sũng hết nửa người, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý che chở, không để nàng bị dính hạt mưa nào.

Nước mưa cọ rửa con đường nhỏ, khiến nó lầy lội khó đi. Giày thêu lún nửa phần trong bùn, đi lảo đảo bất ổn, phải níu chặt lấy cánh tay hắn đang thong thả đi trước. Hắn nghiêng người nhìn lại, đưa ô cho nàng cầm rồi đi vòng đến trước mặt nàng, yên lặng khom người. “Lên đi, ta cõng ngươi.”

Nàng mỉm cười, tuyệt đối không từ chối hành động của hắn. Leo lên lưng hắn để hắn mang nàng về nhà. Vừa chiếm được tiện nghi, ngoài miệng còn giả ngoan. “Chúng ta thế này, nếu Tôn tú tài nhìn thấy lại vừa nhíu mày phê bình vừa nói là hành vi không kiểm, khó coi…”

Hắn thoáng dừng một chút, nhưng chẳng nói gì mà chỉ lẳng lặng bước đi.

Nàng thoải mái ghé vào lưng hắn, cái miệng nhàn quá không có việc gì liền trêu chọc hắn, cắn cắn vành tai của hắn. “Này, ngươi nói chuyện với ta chút đi.” Nếu là lúc trước, chẳng phải đã tranh luận rồi sao? Hắn bây giờ là đại gia, cũng không còn như lúc trước, ngốc nghếch ngơ ngác chịu đựng sự trêu chọc của nàng.

Muốn nói cái gì? Người ngoài xem khinh bọn họ, chẳng lẽ bọn họ cũng phải xem nhẹ chính mình hay sao?

Tôn tú tài muốn nghĩ như thế nào là chuyện của hắn. Bọn họ không thẹn với lương tâm, làm gì phải câu nệ những lễ giáo cổ hủ, không biết linh động?

Hay là… ngay cả nàng cũng cho rằng, là hắn đã hủy danh tiết của nàng?

Hắn luôn luôn cho rằng, nàng sẽ không sống dưới sự áp chế của những giáo điều trùng trùng, sống không đúng với cá tính của mình. Kết quả là, nàng cũng trốn không khỏi khuê dự, quan cảm của thế gian, cùng với số mệnh tam tòng tứ đức của người con gái…

Về nhà, hắn đặt nàng xuống bên giường rồi bưng một chậu nước vào, ngồi xuống giúp nàng cởi bỏ đôi giày thêu dính đầy bùn đất, tỉ mỉ lau sạch hai chân nàng, sau đó lại mang vào một đôi giày sạch sẽ, mềm mại.

Hắn bưng chậu nước đứng dậy, trước khi rời đi còn ngừng lại trước cửa phòng một lát, bỏ lại một câu: “Đừng gả cho hắn.”

Mục Hướng Vũ vốn đang lười biếng nằm sấp trên chiếc giường thân thiết bỗng ngồi bật dậy. “Gì?”

Đã nói rồi mà, đại gia nhà nàng hôm nay cứ là lạ thế nào ấy, hóa ra là vì chuyện này.

Vốn không dự tính sẽ nhắc đến, bây giờ hắn lại chủ động nói chuyện, nàng nhịn không được liền muốn trêu chọc hắn. “Không gả cho hắn thì gả cho ai bây giờ? Chẳng lẽ thật sự ở giá làm bà cô già sao, bắt ngươi phải làm lụng vất vả cả đời à? Chẳng phải ngươi luôn nói sợ ta không gả đi được hay sao? Lúc này người đạt thành ý nguyện, vui vẻ nhất không phải là ngươi sao? Sau này không còn ai làm phiền ngươi nữa. Ngươi tự do rồi.”

“Ta đâu có nói như vậy.” Vì nàng làm lụng vất vả, cho tới bây giờ đều là hắn cam tâm tình nguyện. Hôm nay nàng không gả đi được, hắn sẽ vì nàng ưu lục cả đời. Còn nếu nàng gả đi rồi, hắn cũng không nghĩ đến chuyện muốn được tự do.

Cả đời này, hắn đã sớm hạ quyết tâm, nên vì nàng mà chăm sóc, lo lắng hết mức, dâng hiến thanh xuân cả đời.

“Nếu ngươi phải gả đi, ta sẽ thay ngươi tìm mối tốt hơn. Hắn không xứng với ngươi.”

Không xứng?

“Cũng chỉ có mình ngươi nghĩ như vậy thôi.” Người ta còn cho rằng nàng đã tàn hoa bại liễu mà còn trèo cao nữa kìa!

“Người không biết được sự trân quý của ngươi thì không xứng đáng có được ngươi.”

Hắn bưng chậu nước đi ra ngoài, bỏ lại Mục Hướng Vũ mặt mày khờ ngốc.

Nàng vừa không phải là thiên kim danh môn, cũng không có của hồi môn gì nhiều, dung mạo cũng không phải là tuyệt sắc, còn giống như hắn nói, không quy không cự không giống khuê nữ, suốt ngày bắt hắn tìm việc làm, phiền chết… Nhưng cái tên bị bắt phải làm lụng vất vả chết khiếp kia lại nói là, nàng vô cùng trân quý.

Còn nói với một giọng điệu kiên định, đương nhiên như vậy.

Thật ra nàng thật sự biết mình đã gây cho hắn biết bao nhiêu phiền toái. Tình trạng trong nhà cũng không tốt, có thể kiếm được bao nhiêu tiền là chi tiêu hết bấy nhiêu. Trong lòng nàng không phải không biết, chỉ cần nàng mở miệng, hắn liền tính trái tính phải, đào rỗng tâm tư cũng sẽ cứng rắn tìm ra một con đường sống.

Giúp Tôn tú tài, trong lòng hắn rõ ràng là không ủng hộ, nhưng vẫn chưa từng mở miệng phản đối câu nào, bất cứ chuyện gì cũng chiều theo nàng.

Cho tới nay, ăn cơm hắn cũng không ăn đến chén thứ hai, chưa từng hưởng qua mùi vị ăn no. Cần kiệm trích góp, cho dù phải khắt khe với chính mình cũng phải chuẩn bị thích đáng những gì nàng yêu cầu. Rõ ràng đã nói là sẽ nuôi hắn, nhưng cho đến nay, đều là hắn bao dung cho nàng tất cả.

Nàng luôn vì người khác mà bắt hắn phải chịu thiệt thòi. Hắn cũng không có lấy một câu oán hận, bao dung hết tất cả những cơn tùy hứng của nàng.

Giúp Tôn tú tài, nhưng nàng nhận được cái gì? Người ta căn bản vẫn luôn xem thường nàng. Có đáng không?

Còn hắn, cứ mãi ghi nhớ ơn nghĩa ban đầu của nàng, tận tâm tận lực làm hết tất cả. Hắn nhận lại được cái gì? Đáng sao? Đáng giá sao?

Càng nghĩ càng thấy khó chịu. Người như vậy, đáng để nàng phải chịu thiệt thòi như vậy sao?

Ấp Trần? Người nên được đối xử tử tế nhất là người kia, người kia…

Nàng nhướng mày nhìn vừa đi lại đã quay lại, trên tay bưng theo một chén canh gừng nóng. Sau khi đưa cho nàng liền đứng sang bên cạnh, yên lặng lấy khăn bông lau tóc cho nàng. Nàng lơ đãng đụng chạm đến hắn, mới biết hắn vẫn còn đang mặc bộ quần áo ướt đẫm.

Rõ ràng bản thân cũng ướt sũng, còn vì nàng mà bận rộn… Đúng vậy, cho đến bây giờ, hắn chẳng phải vẫn đối đãi với nàng như vậy hay sao?

Hắn đã từng nói, trên đời này không phải người nào cũng giúp thì sẽ được vui vẻ.

Hình như, nàng đã hiểu đôi chút.

Vì làm việc thiện thì tâm sẽ an ổn, chứ không hề mong muốn nhận được cái gì. Đây là lần đầu tiên, nàng giúp đỡ người khác mà không cảm thấy vui. Trong lòng thật sự rất khó chịu…

Nàng đặt canh gừng xuống, rồi vươn tay ôm ngang hông hắn.

Hắn vô cùng kinh ngạc, cánh tay cứng đơ giữa không trung, đầu óc dường như đã biến thành khúc gỗ mất rồi. Bị nàng thình lình ôm cứng, hắn không biết nên làm thế nào cho phải.

Nàng có vẻ… rất đau lòng.

Trong lúc nhất thời, hắn do dự – không biết nên an ủi nàng, hay là nên đẩy sự tiếp xúc không hợp lễ nghi này ra.

Nội tâm giao chiến mất nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn vươn tay ra, nhẹ nhàng phủ lấy vai nàng.

“Sẽ có người thấy được điểm tốt của ngươi. Hắn không đáng để ngươi phải đau lòng.”

Nàng đau lòng, đâu phải vì Tôn tú tài, là vì hắn mà xót xa, khó chịu.

Trên đời này, không phải ai cũng giống như Mục Ấp Trần. Có thể gặp được hắn, là hạnh phúc kiếp này của nàng.

Suy nghĩ của nàng, hắn tôn trọng.

Nàng phải gả, hắn thay nàng tìm nam nhân tốt nhất.

Những chuyện nàng phải làm, hắn không hề phản đối hai câu.

Hiểu nàng, hiểu nàng như thế, và cũng… tiếc nàng.

“Ngươi… Về sau nếu không muốn ta làm chuyện gì, có thể nói thẳng. Ta sẽ nghe.” Nàng sụt sịt mũi, buồn bã tách ra khỏi ngực hắn.

“Ừm.” Chần chờ một lát, hắn cúi đầu nói: “Vậy Tôn tú tài, chuyện đó… sau này ít lại, có thể chứ?”

“Được.”

———– *** ————–

Rốt cuộc là ai nói rằng sẽ nghe lời hắn?

Lời hứa hẹn vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà đảo mắt lại không thấy bóng người đâu. Thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, cứ vừa buôn bán trở về là lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thật sự không thể buông bỏ được đến vậy sao?

Thôi, dù sao hắn cũng không cho là thật, cho rằng nàng sẽ nghe lời của mình. Hắn không có lập trường kia, cũng không có địa vị kia.

Hắn đến nhà Đại Ngưu ca phụ giúp mổ heo, được chia cho một miếng thịt heo, còn cho hắn cặp chân gà cúng. Hắn cảm ơn rồi cẩn thận bao lại, dự tính tối nay sẽ cho nàng thêm đồ ăn.

Ngưu thẩm trông thấy hành động của hắn, cười thán: “Ngươi đó, có thứ gì ngon đều tiếc không chịu ăn, cứ muốn để dành cho nha đầu kia.”

“Nên thế mà.” Chuyện này cũng đúng thôi mà. Nàng ta cứ mãi nghĩ cho người khác, nếu hắn không nghĩ thay cho nàng thì còn có ai nghĩ nữa?

“Ta biết ngươi rất cưng chiều nó. Nhưng không nên cái gì cũng nghe theo nó. Có khi cũng nên nói nó một chút.” Hai người đó, trong mắt Ngưu thẩm, tuy rằng hắn cứ tự nhận mình chỉ là người làm, nhưng Tiểu Vũ Nhi căn bản cũng không xem hắn là người ngoài. Hơn nữa, cũng chẳng có người làm nào làm đến mức bước vào tình thế như hắn. Tất cả đều nghĩ, việc nên làm thì hắn làm, việc không nên làm hắn cũng vì nàng mà làm tất rồi. Trên đời nếu thật sự có người làm như vậy, nhặt thêm vài tên mang về cũng không sợ lỗ vốn.

Theo nàng thấy, hắn ba phần cũng không giống người làm mà đến chín phần lại giống trượng phu hơn. Tuy rằng không có một khuôn mặt dễ nhìn nhưng tính cách rất kiên định, vừa chịu khó vừa biết cách chiều người. Toàn thôn đều hết lòng đứng về phía hắn.

“Tiểu thư… có chuyện gì vậy?”

“Ngươi không nghe nói gì sao? Tôn tú tài kia… Ây da, tóm lại là không phải lời hay gì. Làm gì vậy chứ? Giúp người ta còn bị người ta xem thường. Thật không đáng chút nào. Ngươi phải khuyên nhủ nó đi.”

Từ ý tứ trong những lời nói ấp úng của Ngưu thẩm, hắn nghe cũng hiểu được vài phần.

Cho nên… là Tôn tú tài đã nói gì đó sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.