Thẩm Dịch An nhướng mắt liếc cô cảnh cáo, Nghiêm Thấm lúc này mới thành thật.
Bàn tay của anh rất ấm áp, rõ ràng anh là người lạnh lùng như thế, nhưng vì sao lại khiến cô dễ dàng cảm nhận được sự ấm áp như vậy?
Nghiêm Thấm nằm ở trên giường của anh, bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, thật sự....rất thoải mái.
Trên chiếc giường lớn màu xanh đen làm tông chủ đạo, cô chỉ nho nhỏ một chấm, màu sắc tối của chăn làm cho nước da trắng nõn của cô càng nổi bật thêm dịu dàng và yêu kiều, so với bông hoa nở rực rỡ vào mùa xuân thì đẹp hơn ba phần.
Thẩm Dịch An nhìn người con gái nằm trên giường vài giây, lúc sau mới mở miệng: “Nghiêm Thấm, về phòng của em ngủ đi.”
Tuy nhiên, cô gái nhỏ dường như đã ngủ rồi, không có cho anh bất cứ phản hồi nào.
Thẩm Dịch An lay cánh tay cô: “Nghiêm Thấm.”
Cô gái nhỏ bị quấy nhiễu, trở mình, ôm cánh tay anh vào lòng, đầu cọ cọ ở chăn, tìm được một vị trí thoải mái.
Thẩm Dịch An ngưng mắt, rút tay của mình ra, đứng lặng ở mép giường thật lâu.
Cuối cùng, đem người bế lên ôm về phòng của cô.
Buổi sáng của trường cao trung trôi qua trong yên lặng, học sinh lần lượt xuất hiện làm tăng thêm bầu không khí sôi động.
“Này, cậu nghe nói chưa? Có người ở lớp Hai nhìn tthấy Thẩm Dịch An mua một túi lớn cái đó ở siêu thị trường vào tuần trước...”
“Cái đó là cái gì? Ý cậu là......Bánh mì nhỏ?”
“Cậu nói thế thì tớ nhớ rồi, hôm đó tớ về muộn, đúng là nhìn thấy học bá chúng ta cầm một túi nilon màu đen rất to, lúc đấy cũng không quan tâm lắm.”
“Thẩm Dịch An yêu rồi sao?”
“Nếu cậu muốn biết đến thế, chính cậu đi hỏi hắn đi?”
“Tớ không muốn.....Khụ khụ khụ khụ.....”
Thẩm Dịch An từ cửa sau đi vào, bạn học đang thảo luận vội vàng ngậm miệng lại, anh bước thẳng mặt không chút biểu cảm dư thừa, ngày thường anh chính là cao lãnh chi hoa*, không ai có thể đoán được anh có nghe thấy hay là không.
*Cao lãnh chi hoa: 高岭之花- gāo lǐng zhī huā: được dùng như một ẩn dụ cho những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, tức là những thứ chỉ có thể ao ước nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân.
Sau thời gian tập thể dục vào giờ nghỉ giải lao, cô gái nhỏ ngăn anh lại, “Anh Dịch An, tiết thể dục bị điều chỉnh, lớp chúng ta sẽ cùng nhau học thể dục.”
Thẩm Dịch An gật gật đầu.
Nghiêm Thấm hơi nghiêng đầu, nói: “Khi anh chơi bóng rổ, em sẽ đứng cổ vũ cho anh, anh nhất định phải thắng.”
“Đi thôi.” Quý Hậu mang theo thăm dò tiến tới, châm chọc đem người nhanh chóng lôi đi, trông thấy Thẩm Dịch An dù như thế nào đều giống một con mọt sách không có chút thú vị nào.
Nghiêm Thấm bị lôi đi, Thẩm Dịch An nhìn theo bộ dáng hai người đùa giỡn, lông mày nhíu một cái rất nhỏ.
Tiết thể dục buổi chiều, Thẩm Dịch An thay áo đi vào sân, các nữ sinh quây bên cạnh nhìn thấy không nén được cảm xúc kích động, cả đám ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào anh, tuy rằng vẫn biết giữ ý không la to, nhưng vì ai mà tới, ai cũng biết.
Vào lúc chàng trai khởi động, anh ấy vô thức tìm kiếm cô gái nhỏ nói rằng muốn xem anh chơi, nhưng—
Không có ai.
“Thẩm Dịch An? Thẩm Dịch An!” Bắt đầu rồi, cậu ngẩn người gì nữa?”
Đồng đội dùng bả vai đụng anh, nhắc nhở anh tập trung.
Thẩm Dịch An thu hồi tầm mắt, dường như thất thần ban nãy chưa từng tồn tại.
Nghiêm Thấm không phải cho anh leo cây, mà là giữa trưa bị Thẩm Tuấn Tài ở cổng trường đón đi, đưa đi thay váy trang điểm rồi đến một tiệc rượu.
Một đám đàn ông trung niên trên bàn tiệc kính rượu lẫn nhau, thời điểm thanh tỉnh vẫn còn giữ kẽ, khi say bắt đầu không bằng cầm thú. Cả một đám hận không thể chui hẳn vào trong váy của người phụ nữ bên cạnh mình. Nghiêm Thấm rũ mắt, cầm ly nước trái cây Thẩm Tuấn Tài rót cho cô, tâm lý sinh chán ghét.
“Ha ha ha ha----Thẩm tổng thật là, Tiểu Thấm tuổi cũng không còn nhỏ, sao lại vẫn uống nước trái cây, tới đây thúc thúc dạy cô, trên bàn tiệc nên uống rượu, hồi con gái nuôi của ta bằng tuổi cô, cả thai cũng có rồi.” Bàn tay mập mạp sờ lên mu bàn tay của Nghiêm Thấm.