Nghiêm Thấm chớp chớp mắt, hồn nhiên vô tội: “Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, có thể ở bên nhau, ngủ chung trên một cái giường, còn có thể sờ sờ.”
“Nghiêm Thấm.” Cô một tràng nói huơu nói vượn, Thẩm Dịch An liền cảm thấy đau đầu.
Tống Tuệ Ninh sắc mặt trắng bệch, trong đầu hoàn toàn là câu nói kia của Nghiêm Thấm, “Ngủ chung trên một cái giường, còn có thể sờ sờ.”
“Anh lúc nào cũng kêu têu của em, anh luôn đối xử với em thật hung dữ, hừ!” Cô gái nhỏ lấy chăn bọc kín mít, nghĩ đến bản thân nên xuống tay sớm thôi, kéo anh lên giường, làm cho không thể nào xuống giường được.
Xem anh còn hơi sức hung dữ với cô hay không!
Thẩm Dịch An hít thở bình tĩnh lại, đưa Tống Tuệ Ninh đi ra ngoài trước, tránh cho cô lại phát biểu linh tinh.
Cửa phòng bệnh.
“Dịch An, cậu cùng Nghiêm Thấm....là quan hệ gì? Tống Tuệ Ninh vẫn không nhịn được mà dò hỏi.
Dáng người cao thẳng của chàng trai dừng lại, nói: “Tôi hy vọng cậu không lan truyền những điều em ấy nói ngày hôm nay. Em ấy...Ba mẹ đã mất, em ấy muốn lôi kéo sự quan tâm của gia đình bằng cách này.”
Sự việc lan truyền đi sẽ không tốt cho thể diện của cô.
Đây là lần đầu tiên Tống Tuệ Ninh nghe thấy giọng nói như lấy lòng của Thẩm Dịch An, “Vậy em ấy được gia đình của cậu nhận nuôi?”
Thẩm Dịch An: “Cho là vậy đi.”
Tống Tuệ Ninh mím môi nói, “Tôi biết rồi, nhưng Dịch An, hai người...rốt cuộc không phải là quan hệ máu mủ, chính là, tôi muốn nói, có lẽ hai người vẫn nên giữ khoảng cách một chút, cậu cũng nói Nghiêm Thấm em ấy không còn ba mẹ muốn lôi kéo sự chú ý về mình, nếu hai người không chú ý, khả năng em ấy sẽ có vài liên tưởng không tốt, tôi không có ý khác, chỉ là ban nãy cậu cũng nghe em ấy nói đó, nếu bị người ngoài nghe được khẳng định sẽ có những điều suy đoán về cái kia.”
Đứng ở hành lang, Thẩm Dịch An nhìn ngoài cửa sổ bóng cây “xào xạc”, trái tim bình ổn từ trước đến nay đã bị đảo lộn, khẽ nhếch mi: “Cậu, nói đúng.”
Anh đúng thật nên giữ một chút khoảng cách với Nghiêm Thấm.
Tống Tuệ Ninh thấy anh đồng ý với đề nghị của mình, lo lắng vừa rồi được xoá sạch, ngược lại có chút vui mừng.
Anh dễ dàng lắng nghe ý kiến của cô, sẵn sàng giữ khoảng cách với cô em gái nuôi trong nhà, hình như nói lên rằng....Ở trong lòng anh, cô thật sự....Rất quan trọng?
Chờ Thẩm Dịch An trở lại phòng bệnh một lần nữa, cô gái nhỏ vẫn còn giận dỗi vùi mình trong chăn, Thẩm Dịch An đứng ở cạnh giường bệnh vài giây, ngồi ghế bên, không nói một lời cầm quả táo lên gọt vỏ.
Nghiêm Thấm chùm chăn nghe được tiếng anh bước vào, nhưng lúc sau lại không có động tĩnh gì, một lúc sau, bàn tay nhỏ vén nhẹ chăn, lộ ra đôi mắt ngập nước lặng lẽ quét qua trong phòng bệnh.
Thẩm Dịch An nhìn qua.
Nghiêm Thấm lập tức đem chăn kéo lên, cái chăn phồng lên thành một quả bóng nhỏ.
Thẩm Dịch An mở miệng: “Dậy ăn chút hoa quả.”
Cô gái nhỏ trong chăn không nói lời nào, cũng không ngồi dậy sau khi anh nói.
Thẩm Dịch An đem chăn xốc lên, cô thở phì phì ngồi dậy, anh lấy quả táo gọt xong nhét vào lòng cô, trên đó còn cắm sẵn tăm, để cô có thể trực tiếp ăn.
Cô gái ôm đĩa trái cây trong ngực mím môi, hừ một tiếng: “Em còn muốn ăn quýt.”
Chàng trai ngồi bên kia, ngón tay thon dài bóc vỏ quýt cho cô.
Tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng còn rất dài, mỗi móng tay cắt tỉa độ cung tinh tế đều giống nhau như đúc, thể hiện chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế*
*OCD (Obsessive-Complusive Disorder)- Tra Wikipedia
Nghiêm Thấm đưa tay ra cầm lấy quả quýt anh sắp bóc xong, Thẩm Dịch An tránh né tay cô.
Động tác tránh né của anh quá mức rõ ràg, làm Nghiêm Thấm muốn xem nhẹ cũng không được, quả táo ngọt ngọt giòn giòn trong lòng lập tức không muốn ăn nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Dịch An đặt những quả quýt đã bóc sẵn vỏ lên trên bàn, không nói một câu gì.
Không có bất kỳ một dấu hiệu nào, trong phòng bệnh lâm vào sự im lặng.
Buổi chiều, Tống Tuệ Ninh đến cầm theo sách tham khảo ngồi làm đề cùng Thẩm Dịch An.
Ánh nắng dịu nhẹ ngoài cửa sổ ấm áp chiếu vào bóng dáng hai người, đáng ra là một bức tranh thanh xuân tươi đẹp hài hoà, nhưng khi rơi vào trong mắt Nghiêm Thấm vẫn đang cắm kim truyền dịch lại vô cùng chướng mắt.
Cô vẫn giữ im lặng cho đến chừng nào truyền dịch xong.
Anh đang trốn tránh cô, muốn cùng cô vẽ ranh giới.
Nghiêm Thấm mím môi, không muốn cho anh cơ hội này.
Dịch trong chai đã truyền xong, mu bàn tay cô bắt đầu nhói đau, một nửa ống bị máu loãng tràn ngược lên, cô ngồi yên ngẩng đầu nhìn máu đỏ trong ống, vẫn tiếp tục nhìn nhưng không mở miệng lên tiếng.
Thẩm Dịch An cùng Tống Tuệ Ninh ngồi làm bài, cảm thấy cô gái nhỏ sau lưng anh cả buổi chiều đều rất yên lặng, an phận đến mức có chút kỳ quái, anh siết chặt cây bút trong tay rồi quay đầu lại.
Thấy cô đang ngơ ngẩn nhìn cái chai dịch, rất ngoan ngoãn, cho rằng bản thân anh đã suy nghĩ quá nhhiều rồi, nhưng----
Khi anh nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trong ống, sắc mặt lập tức thay đổi.