Thẩm Tuấn Tài lấy từ trong túi áo khoác ngoài chiếc hộp nhung và mở ra. Một cái lắc bằng thạch anh màu tím nằm bên trong.
Thẩm Tuấn Tài nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô, cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ tay cô: “Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy, chú đã nghĩ nhìn con đeo sẽ rất đẹp.”
Lắc tay xinh xắn đã được đeo vào, nhưng bàn tay của Thẩm Tuấn Tài thuỷ chung vẫn không buông cô ra, ở mu bàn tay cô cọ cọ vuốt ve.
Nghiêm Thấm cố nén ghê tởm dâng lên trong lòng, làn da mịn màng của cô giờ bị ông ta chạm vào liền biến thành dơ bẩn, cô đột ngột rút mạnh tay về.
Thẩm Tuấn Tài cố tình không nhìn thấy sự phản kháng của cô, vẫn tiếp tục ân cần nói: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bàn tay ông ta vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Nghiêm Thấm siết chặt bàn tay và xoay người rời đi. Thẩm Tuấn Tài phía sau vẫn nhìn theo hướng cô rời đi.
Nghiêm Thấm trở lại phòng ngủ, lập tức khoá trái cửa, hung hăng đem lắc từ trên tay xuống, ném mạnh vào thùng rác, ánh mắt một mảng rét lạnh.
Cô đứng dưới vòi hoa sen xoa xoa làn da bị Thẩm Tuấn Tài chạm vào, không ngừng kì cho đến khi làn da trắng nõn mềm mại trở nên đỏ ửng một mảng.
Sau khi tắm xong, Nghiêm Thấm lau lau mái tóc ướt rượt, ánh mắt xuyên thấu lướt đến khung cửa sổ phòng của Thẩm Dịch An đang mở.
Ý nghĩ xấu xa trong lòng càng ngày càng sâu.
- --
Thứ hai, trên đường đến trường.
Nghiêm Thấm và Thẩm Dịch An cùng theo học một trường.
Nghiêm Thấm đạp xe ở phía sau Thẩm Dịch An, nhìn đến thiếu niên trước mặt cao siêu xuất chúng ưỡn thẳng lưng, thân trên hơi hướng về phía trước đạp xe, có cảm giác một trận gió xuân lướt qua.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cô dần dần buông tay ra, chiếc xe đạp nhanh chóng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu
“Két--”
Tiếng còi xe sắc nhọn và xuyên thấu.
“Bùm--”
“Này--”
Thẩm Dịch An phanh xe quay đầu nhìn lại, thấy Nghiêm Thấm ngồi trên mặt đất lông mày nhíu chặt, hai chân trắng nõn lộ ra dưới ánh mặt trời, sáng chói mắt, trên đầu gối còn có một mảnh da thịt.
Tài xế chửi thề một câu và lái xe bỏ đi.
Thẩm Dịch An đứng trước mặt cô đi một đôi giày thể thao màu trắng, nhìn cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế.
“Còn đi được?”
Nghiêm Thấm thu mình lại, không muốn người khác biết được ý đồ, thuận tiện liếm môi, tinh tế cong cong lông mày, nhíu lại, ngẩng đầu, ủy khuất nói: “Đau.”
Thẩm Dịch An lẳng lặng ngồi xổm trước mặt cô, đem chân cô từ xe đạp xuống, đỡ cô ngồi trên bậc đá.
“Em đau.” Anh im lặng, cô lại lẩm bẩm.
Thẩm Dịch An hơi nhướng mi, “Không có gì nghiêm trọng.”
Cũng may tốc độ xe không nhanh, chỉ là trầy da nhẹ.
Bất quá là da thịt cô trắng nõn mỏng manh, trầy da lần này có vết bầm tím vô cùng chói mắt.
Nghiêm Thấm mím môi, nhìn chằm chằm anh, cũng không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm mang theo tínhh trẻ con bướng bỉnh làm người ta yêu thương.
“Lên.”
Thẩm Dịch An nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là đến giờ tự học, mà anh chưa bao giờ tới muộn.
Nghiêm Thấm đưa tay về phía anh.
Thẩm Dịch An quét đôi mắt sáng lấp lánh về phía mặt cô, không chớp: “Nghiêm Thấm, đừng ra vẻ.”
Anh cảm thấy trầy da bầm tím không có quá nhiều nghiêm trọng.
“Anh Dịch An, anh có thể bế em lên không?” Cô nhìn anh chằm chằm với cặp mắt đáng thương, rất dễ ai nhìn vào sẽ mắc bẫy.
Nghiêm Thấm rất tự tin với vẻ ngoài của chính mình, đây là lợi thế duy nhất của cô. Cô có thể dễ dàng câu dẫn đàn ông, nhưng—
Khi hàng lông mi hình cánh quạt của cô chớp chớp, Thẩm Dịch An...xách cặp và bỏ đi.
Đi không được mấy bước bỗng dừng lại, hơi hơi nghiêng đầu: “Bỏ lỡ thời khắc giơ cờ, cô sẽ bị trừ hai điểm.”
Cô vẫn ngồi như cũ không nhúc nhích, ngây người nhìn anh.
Thẩm Dịch An hít một hơi sâu, xoay người ôm cô đặt lên ghế sau của xe đạp.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dịch An có hành động thân mật như vậy với một cô gái.
Nghiêm Thấm cười cười, dường như người lúc nãy kêu đau không phải là cô, “Anh Dịch An, ôm em có thoải mái không?”
Dưới làn gió, đêm tối hôm qua đột nhiên hiện lên trong tâm trí Thẩm Dịch An, cô đang cầm điện thoại di động nói những lời ái muội với đầu dây bên kia.
“Không thoải mái.” Anh lạnh lùng đáp, sau đó là một hồi im lặng.
Anh đạp xe về phía trước, những chiếc lá trên đầu phản chiếu những tia nắng lốm đốm trên người anh. Gió thổi qua và lá xào xạc.
Thời tiết vẫn tốt, giống như tâm trạng của cô lúc này.
Hôm nay, học sinh giỏi Thẩm Dịch An đi học muộn 15 phút, Nghiêm Thấm từ cửa sau của ban 13 bước vào một cách chậm rãi.
“Hôm nay như thế nào lại đến muộn vậy?” Quý Hậu ném cho cô một hộp sữa bò, hỏi cô.
Sáng nay giờ tự học không có giáo viên nhìn chằm chằm, Nghiêm Thấm mở cái miệng nhỏ chậm rì rì uống từng ngụm sữa bò.
“Quý Hậu, cậu bảo nên làm thế nào để khiến một người con trai không giỏi ăn nói nói yêu tôi?”