Ánh mắt Thẩm Dịch An rơi xuống đôi môi non mềm của cô, khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng bên tai đã phiếm hồng.
“Dịch An, bài thi đã thu hết chưa?” Chủ nhiệm đứng ở cửa lớp hô.
Thẩm Dịch An cất điện thoại vào lại trong cặp. Giáo viên và phụ huynh sẽ không phản đối vệc học sinh các lớp trọng điểm dùng điện thoại. Thậm chí họ còn khuyến khích học sinh sử dụng để trợ giúp cho việc học của bản thân.
Thẩm Dịch An tiến lên, đưa tập bài thi cho chủ nhiệm.
“Thân thể không thoải mai sao? Mặt sao lại hồng như vậy?” Chủ nhiệm quan tâm hỏi.
Thẩm Dịch An: “.....Không có, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Chủ nhiệm gật đầu: “Chú ý thân thể.”
Tiết cuối cùng là tiết tự học, Thẩm Dịch An đi đến thư viện đọc sách, khi chuông tan học vang lên, anh vẫn còn một đoạn chưa đọc xong, trong thư viện học sinh lục đục rời đi, anh trở thành người cuối cùng ở lại.
Thủ thư đang dọn dẹp tiến đến nhắc nhở anh: “Bạn học, thư viện sắp đóng cửa.”
Thẩm Dịch An cầm cặp sách trở về lớp, liếc mắt một cái nhìn đến Nghiêm Thấm đang ngồi chỗ của anh, cô gái nhỏ cầm sách ngáp ngắn ngáp dài, xem ra là đã chờ được lúc lâu rồi.
“Anh Dịch An, anh mà không trở lại, chắc em ngủ luôn rồi.” Cô gái nhỏ ngáp, hốc mắt long lanh ánh nước mắt.
Thẩm Dịch An kinh ngạc nhìn cô, đi tới sắp xếp cặp sách, Nghiêm Thấm đang định nhường chỗ cho anh, nhưng----
Giây tiếp theo sắc mặt cô khẽ biến đổi, ngồi vững vàng ở chỗ cũ.
Thẩm Dịch An muốn từ ngăn kéo lấy cặp sách, nhưng cô lại không có một chút ý định tránh ra, thân thể vẫn cứng đờ ngồi yên.
“Cặp sách.” Thẩm Dịch An mở miệng.
Nghiêm Thấm giơ tay nhanh chóng muốn lấy cặp ra cho anh, muốn để anh đi trước, nhưng cô không ngờ tất cả sách từ trong cặp đồng loạt rơi ra, cô theo bản năng muốn nhặt lên, nhưng lại nhìn thấy vết máu màu đỏ trên tay mình, giống như bị điện giật lập tức rút tay trở về giấu sau lưng.
Thẩm Dịch An: “Em bị thương?”
Nghiêm Thấm nhìn anh đứng ở phía trước, lại một lần nữa ngồi lên ghế, nói thẳng: “Anh về trước đi, em có việc phải làm. Lát nữa sẽ về sau.”
Thẩm Dịch An cảm thấy chuyện này quả thực lại là một đống hỗn độn, “Theo anh tới phòng y tế, bị thương ở đâu?”
Nghiêm Thấm đẩy cánh tay đang duỗi ra của anh: “Aiya, anh đừng chạm vào em.”
Thẩm Dịch An chăm chú nhìn cô, không biết cô gái này đến tột cùng lại giở tính gì ra đây.
“Anh mau đi đi.” Cô gái nhỏ có chút bực bội.
Thẩm Dịch An rũ mắt, cúi xuống kéo người ngồi dậy, ánh mắt nhìn thấy chiếc quần đồng phục của cô nhuộm đỏ liền sửng sốt.
Nghiêm Thấm cũng có chút há hốc mồm, không nghĩ tới cái người gỗ như anh thế nhưng hôm nay lại bao đồng như vậy, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Thẩm Dịch An cũng không có ngờ đến, cô....đến kỳ kinh.
Tuy anh có lạnh lùng đến thế nào, gặp phải chuyện này cũng cảm thấy mất mặt, dù sao cũng là lần đầu tiên đụng phải sự tình khó giải quyết như vậy.
Chàng trai không lên tiếng đem áo đồng phục cởi ra, khom lưng buộc áo vào eo cô, “Em vào nhà vệ sinh trước đi, anh...ở bên ngoài chờ em.”
Nghiêm Thấm che lại khuôn mặt của chính mình, muốn khóc: “Em không có mang cái kia.”
Thẩm Dịch An vốn đang cảm thấy mất mặt, nhưng thấy dáng vẻ bất lực, tay chân luống cuống của cô gái nhỏ, không có chút nào trêu đùa lại thấy thú vị: “Ừm.”
Nghiêm Thấm bụm mặt, ngón tay tách ra lộ đôi mắt, chậm rãi nói: “Anh đi mua cho em.”
“Còn muốn trêu đùa anh nữa không?” Anh hỏi.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn lắc đầu.
“Còn nói lung tung nữa không?”
Lại lắc đầu.
Thẩm Dịch An: “Về sau còn.....”
“Ô ô ô ô ______” Trong lúc anh đang giáo huấn cô, cô gái nhỏ lại nằm xuống bàn tiếp tục oà khóc.
Thẩm Dịch An sửng sốt.
“Ô ô ô ô, Thẩm Dịch An em chán ghét anh.” Cô gái nhỏ nức nở lên án anh, “Ô ô ô ô.....anh thật phiền, em ghét anh.”
Thẩm Dịch An siết chặt ngón tay, đứng yên tại chỗ.
Cô gái nhỏ không thấy phản ứng từ người đối diện, nghĩ rằng anh đã đi rồi, cô hơi ngẩng đầu lên, lông mi dày vẫn còn đọng lại giọt nước mắt pha lê, mũi đỏ bừng, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị bắt nạt.
Thẩm Dịch An xoay người đi.
“Anh, anh đi đâu?” Phía sau truyền đến âm thanh nghẹn ngào.