Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 10: Chương 10: Cư xử ngoan ngoãn




Thẩm Dịch An đem điện thoại cất đi trong im lặng.

Nhưng anh không trả lời, trên màn hình lại hiện lên một ảnh chụp. Cô gái trong bức ảnh mặc chiếc váy màu trắng tựa lưng vào giường. Không biết có phải do bức tường nền màu hồng phía sau hay không. Ánh sáng lờ mờ, toàn thân cô đều được nhuộm màu hồng nhạt, dịu dàng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, cô có đôi mắt đẹp như muốn hút người qua màn hình, đôi mắt cô trong sáng, ngây thơ và non nớt.

Vẻ ngoài thanh thuần làm trái tim người con trai khẽ run.

“Anh Dịch An, em bây giờ có giống với người phụ nữ cùng anh làm hay không?”

Thẩm Dịch An hô hấp ngưng lại, sau đó hơi nhíu mày, con ngươi đen như gỗ mun rời mắt khỏi điện thoại.

Gửi liên tục hai tin nhắn mà không được phản hồi lại, Nghiêm Thấm tay chống cằm, thật sự rất thú vị, nhưng lại không có chút hồi âm.

Tục ngữ nói, “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh lỗ.”*

*Cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái, và hành vi của cha mẹ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của con cái. Dưới góc độ giáo dục gia đình, cha mẹ có phẩm chất cao, môi trường gia đình tốt sẽ nuôi dạy được con cái xuất sắc. Giống với câu hổ phụ sinh hổ tử ở VN mình đó mọi người ^^.

Nhưng một con chuột như Thẩm Tuấn Tài làm thế nào mà sinh ra một con rồng như Thẩm Dịch An?

Sáng sớm hôm sau.

“Chú đã xin phép giáo viên ngày hôm nay xin nghỉ. Chiều nay có một sự kiện. Con cùng chú đi một chuyến.” Thẩm Tuấn Tài đứng trước cửa phòng của Nghiêm Thấm, đưa tay vuốt ve gò má cô.

Nghiêm Thấm vừa mới tỉnh ngủ, theo bản năng liền lui về phía sau một bước, đổi lấy chính là ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Tuấn Tài.

Nghiêm Thấm siết chặt ngón tay, đôi mắt rũ xuống, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.

Thẩm Tuấn Tài trước khi rời đi bỏ lại câu nói thâm sâu đầy ẩn ý: “Tiểu Thấm sắp tới mười bảy tuổi.” Ông ta nói: “Sinh nhật con mười sáu tuổi chú bận nên không thể chuẩn bị tốt cho con, năm nay chú sẽ chuẩn bị tốt một món quà cho con.”

Thẩm Dịch An chạy bộ trở về, trên cổ và trán toát mồ hôi, mang theo hương vị hormone kích thích mê người.

“Đầu, sao lại thế này?”

Thời điểm đi ngang qua người cô, ánh mắt cô trông mong nhìn anh, như là bị oan ức việc gì, làm anh không thể không dừng lại.

Nghiêm Thấm cắn môi dưới, mềm mại nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua, em chụp ảnh cho anh xem.”

Ảnh chụp...

Thẩm Dịch An trì trệ,

“Không cẩn thận bị ngã.” Cô dùng ngón tay kéo ống tay của anh, bộ dáng làm nũng dễ thương, làm Thẩm Dịch An nhớ tới ngày trước anh cũng đã từng nuôi một con mèo nhỏ, cũng thích dùng móng vuốt nhỏ của mình kéo kéo quần áo của anh.

Thẩm Dịch An khẽ cauu màu, lúc sau im lặng không nói.

Cô có vẻ là người rất dễ bị thương.

“Anh Dịch An, anh nghĩ kĩ chưa?” Cô nâng khuôn mặt nhỏ, hỏi.

Thẩm Dịch An: “Cái gì?”

Nghiêm Thấm: “Em dường như sẽ không làm tốt...với anh”

Thẩm Dịch An lấy tay che miệng Nghiêm Thấm, nhìn xung quanh, có chút tức giận: “Nghiêm...”

Anh đang muốn răn dạy cô, nhưng đầu lưỡi non mềm của cô lại làm loạn trong lòng bàn tay anh, anh như bị điện giật liền rút tay về.

Khuôn mặt lạnh như trăng bị nhuộm đỏ, “Nghiêm, Thấm!”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn cúi thấp đầu, ủ rũ cụp đuôi, “Trong video nói, anh sẽ thích như vậy?”

Thẩm Dịch An lãnh đạm như thế nào cũng bị cô làm đảo loạn tâm tình bình tĩnh, nhẫn nại nói: “Video gì?”

Nghiêm Thấm kéo anh vào phòng của chính mình, mở máy tính ra, từ bên trong có một địa chỉ email và ô trò chuyện cũng từ email đó phát tán cho cô một ít video khiêu dâm ngắn, người con gái trong đó trạc tuổi cô và người đàn ông thì đã đến tuổi trung niên.

Thẩm Dịch An nhíu chặt mày, lập tức đóng máy tính “bốp” một cái, nhìn cô gái ngoan ngoãn bên cạnh, “Có người quấy rối em?”

Nghiêm Thấm tay túm cái váy nhỏm cúi đầu, mím môi, không nói câu nào.

Thẩm Dịch An hít một hơi sâu, đem hơi thở bình ổn lại, “Em biết hắn?”

Nghiêm Thấm ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

Thẩm Dịch An: “Không thể nói?”

Nghiêm Thấm vẫn gật đầu, ngoan ngoãn đến kì lạ.

Thẩm Dịch An trong lòng sinh ra một chút thương mến, ba mẹ cô mất sớm, lại ăn nhờ ở đậu, cũng không có thân nhân, gặp phải sự việc này, trong lòng tràn ngập sợ hãi không biết phải làm thế nào, cho nên đối với anh vài lần lơ đãng làm chuyện khác người.

“Đem phương thức liên lạc của người này đưa cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.