Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 112: Chương 112: Đầu ngón tay chỉ vào miệng




(Đề nghị các trang web lấy bản dịch của mình reup vui lòng GHI RÕ tên editor: ĐỘC LY và nguồn: www.wattpad.com/user/DocLyHihi, nếu không mình sẽ REPORT VI PHẠM BẢN QUYỀN TRÊN HỆ THỐNG GOOGLE DMCA)

---------------------

EDITOR: ĐỘC LY

Khoé môi Thẩm Dịch An không tự chủ cong lên.

“Em có thể ăn cái kia không?” Nghiêm Thấm nhìn thịt trong khay cơm của anh, ánh mắt trông mong.

Đột nhiên trên bàn có thêm một cô gái nhỏ, đám con trai đã trở nên yên lặng, giờ là trực tiếp lặng ngắt như tờ.

Cô ấy vừa nói cái gì?

Muốn ăn đồ ăn của Thẩm Dịch An?

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Không khí trên bàn dần dần lâm vào quỷ dị, nam sinh nhường chỗ cho cô ho nhẹ một tiếng, lấy tay che miệng, thấp giọng nhắc nhở: “Bạn học, lớp trưởng của chúng ta có thói sạch sẽ.”

Nam sinh cảm thấy mình chuyển lời rất uyển chuyển, dù gì bạn học nữ cũng xinh đẹp như vậy, chờ lát nữa bị lớp trưởng của bọn họ lạnh giọng cự tuyệt, khẳng định rất xấu mặt.

Nhưng—

“Ừ.”

Ánh mắt của mọi người trên bàn đều khiếp sợ, bọn họ nhìn thấy......

Thẩm Dịch An không chỉ đồng ý, mà tự tay anh còn cắt từng miếng cho cô!

Điều này thực sự có thể thêm vào sự kiện gây sốc của năm.

“Vừa rồi em đi lấy đồ ăn đã hết rồi, em còn tưởng không có.” Nhưng rõ ràng anh tới sau cô, ấy vậy mà vẫn có thể lấy được.

Thẩm Dịch An nghe lời oán giận của cô vào trong tai, “Thích ăn ngọt như vậy?”

Bánh kem ngọt, kem ngọt, trà sữa ngọt, ngọt đến đâu vẫn muốn thêm đường, cà phê cô cũng thêm không ít đường, nhà ăn của trường hiếm khi làm đồ ăn có vị ngọt, thịt ướp chua ngọt cũng tính trong số đó.

Nghiêm Thấm cái miệng nhỏ nhai nhai từng miếng, giống như một con mèo con, vừa ăn vừa gật đầu.

“Bạn học, cậu có bạn trai chưa?” Nam sinh bên cạnh bị hình ảnh dễ thương mềm mại của cô mê hoặc, thấp giọng hỏi.

Nghiêm Thấm nhìn hắn, khoé miệng còn dính nước sốt: “Hả?”

Nam sinh giơ tay rút giấy định lau giúp cô, nhưng người ngồi đối diện đã vươn tay, trực tiếp giật lấy khăn giấy.

Nam sinh hơi dừng lại, Nghiêm Thấm cũng đồng thời nhìn về phía Thẩm Dịch An.

Thẩm Dịch An hành động nhanh không suy nghĩ, sau khi định thần lại, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khoé miệng: “Cảm ơn.”

Nam sinh thấy thế cười ngây ngô, “Không có việc gì không có việc gì, lớp trưởng còn cần không?”

Thẩm Dịch An nhẹ nhàng lắc đầu, nam sinh liền đưa lại cho Nghiêm Thấm một khăn giấy khác.

Cô gái nhỏ nhận lấy, quay sang Thẩm Dịch An, lau khoé miệng, “Còn nữa không?”

Thấy vậy, nam sinh thầm thở dài trong lòng, hoá ra là thích lớp trưởng, cảm thấy chính mình cũng không có năng lực cạnh tranh.

Khay cơm của Nghiêm Thấm có khoai tây xào, nhưng không biết hôm nay có phải do thay đổi đầu bếp hay không, khoai tây thêm cả gừng. Sau khi vừa cắn phải, sắc mặt của cô lập tức thay đổi, nhăn khuôn mặt nhỏ nhìn Thẩm Dịch An, ngón tay hồng hồng chỉ vào miệng mình, “Ưm ưm~~”

Thẩm Dịch An nhìn lướt qua thấy cô vừa ăn khoai tây xào, dừng một lúc, đưa khăn giấy cho cô.

Nghiêm Thấm nhả thức ăn ra ngoài, gói gọn trong giấy để sang một bên, “Có gừng.”

Thẩm Dịch An: “Ừm.”

Cô gái nhỏ nhìn anh, nhỏ giọng: “Em vẫn chưa ăn no.”

Thẩm Dịch An nâng đũa lên........Nhặt từng mẩu gừng ra cho cô.

Một màn này thực sự khiến những người ngồi cùng bàn khiếp sợ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau: Đây là, đang hẹn hò?

Chẳng lẽ đây là nữ chính trong đoạn video?

Trong lòng bọn họ có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng không dám hỏi, nếu không phải thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

“Quý ca, Quý ca, chúng ta không ăn nữa?”

Hầu Tử đang định nói về hành động anh hùng của mình trên mạng, Quý Hậu đã trực tiếp đứng dậy rời đi.

Vương Quan Vũ nhanh chóng đem đồ ăn dư cắn hai miếng, “Tao đi xem thử, mày ăn nhanh lên.”

Nói xong lập tức đuổi theo.

Hầu Tử ăn một mình nhàm chán, liền bưng khay tiến tới chỗ Nghiêm Thấm người, “Cùng ăn a cùng ăn, bọn họ đi rồi, tôi tham gia cho náo nhiệt.”

Nghiêm Thấm: “Quý Hậu đâu?”

Hầu Tử: “Đi rồi, hình như vội đi vệ sinh hoặc là đi chơi game.”

Nghiêm Thấm: “........”

Hầu Tử xử sự rất tự nhiên, cho dù trên bàn này người hắn quen duy nhất chỉ có Nghiêm Thấm nhưng như cũ vẫn có thể chào hỏi tất cả mọi người như thể rất thân quen: “Xin chào các huynh đệ, tôi là Kim Thần, lớp Mười Ba.”

(Mọi người ơi tên thật của Hầu Tử là Kim Thần a, có lẽ Hầu Tử là nickname hoặc gì đó mình không biết =))) mình dịch theo bản gốc thì tác giả viết là /hou zi/, mình sẽ dịch y chang bản gốc lun nha, tác giả viết thế nào mình dịch như zậy)

Một số bạn học nam gật đầu đáp lại hắn.

“Bọn họ đi rồi, không có vinh hạnh xem chiến tích vinh quang của tôi, để tôi cho cậu xem, cậu xem cô gái này có phải rất thảm hay không, bị chính cha nuôi của mình cưỡng hiếp, muốn lật tẩy tên súc sinh này trên mạng, thế nhưng đụng tới một đám anh hùng bàn phím trong đầu toàn phân, thật tức chết tôi, tôi nhắn tin chửi chết họ......”

Nghiêm Thấm nghe thấy Kim Thần nói, đột nhiên giật điện thoại từ tay hắn, nhanh chóng xem qua, lúc sau đồng tử co chặt nhìn về phía Thẩm Dịch An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.