Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 47: Chương 47: Không thể từ chối cô




Triệu Nhã Phỉ: “.....Đương nhiên có người biết nó sống tại nhà chúng ta, muốn uy hiếp lấy tiền.”

Ánh mắt Thẩm Dịch An nhìn vị trí Nghiêm Thấm vừa ngồi, sau một lúc: “Mẹ, con biết rồi.”

Triệu Nhã Phỉ nheo nheo mắt: “Mẹ sẽ sắp xếp cho nó ở ký túc xá trong trường.”

Thẩm Dịch An ngẩn ra, nói: “Con sẽ ở ký túc xá.”

Triệu Nhã Phỉ sắc mặt giận dữ: “Con vẫn không đem lời nói của mẹ đặt vào tai.”

Thẩm Dịch An ngước mắt, “Em ấy...”

“Chuyện này quyết định như vậy đi, Dịch An con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con. Nghiêm Thấm bỗng nhiên thân thiết với con chẳng lẽ con không cảm thấy kỳ quái sao?” Triệu Nhã Phỉ nhìn con trai khiến bà ta tự hào từ trước tới nay: “Nó tiếp cận con, tiếp cận nhà họ Thẩm, hứng thứ của nó không phải là con, mà là nhìn trúng sự giàu có của con...”

Chàng trai nhắm mắt lại, nghĩ đến lời nói của Triệu Nhã Phỉ, nghĩ đến thái độ ngày đó của Nghiêm Thấm đối với anh thay đổi, là đêm mùa hạ, anh nghe được cuộc nói chuyện mờ ám đó.

“Cứ làm theo những gì mẹ nói.” Thẩm Dịch An đánh gãy lời khuyên bảo của Triệu Nhã Phỉ.

Triệu Nhã Phỉ nhắc nhở một lần nữa trước khi rời đi, sau khi trở về phòng, bà ta lập tức gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Nghiêm Thấm.

Thẩm Dịch An ngồi trước bàn, nhìn ranh giới đan xen giữa sáng và tối chiếu trên mặt bàn, xuất thần một lúc lâu.

Mà Nghiêm Thấm trong phòng ngủ, đưa tay ấn lên khuông mặt phản chiếu trong gương, mặt không chút biểu cảm.

Cô ở trong phòng đợi nửa giờ, cũng không phải đợi Thẩm Dịch An đến tìm cô, Nghiêm Thấm ngồi ở mép giường, xoã tóc ra phía sau, lại hất về trước, cứ hất ra sau rồi lại kéo ra trước, tóc đen xoã tung bay qua làn da trắng nõn, tạo ra sự đối lập rất bắt mắt.

Cô đứng lên, mở cửa muốn đi tìm anh.

Nhưng vừa mở cửa ra, bóng dáng cao lớn của chàng trai xuất hiện trước cửa phòng cô, trong tay cầm túi chườm đá.

Nghiêm Thấm liếc mắt về phía sau anh nhìn nhìn, bàn tay nhỏ đem người nhanh chóng kéo vào, đóng cửa lại.

Cô gái nhỏ bổ nhào vào trong lòng anh, vòng tay qua eo annh, đầu dụi vào ngực anh, nũng nịu: “Anh Dịch An.”

Thẩm Dịch An giơ tay cầm túi chườm đá ấn lên gò má sưng đó của cô.

“A....” Cô gái nhỏ thấy lạnh lập tức tránh né, còn rùng mình một cái.

Thẩm Dịch An vào phòng tắm cầm khăn lông lót bên ngoài túi chườm, đem người ấn xuống ghế, áp lên má cô.

Nghiêm Thấm nhìn chàng trai ngồi xổm trên mặt đất, đoan chính, lịch sự, tao nhã*, đây chính là bộ dáng ưu tú nhất mà cô từng gặp qua.

*Hà tư nguyệt vận (霞姿月韵)-xiá zī yuè yùn: một thành ngữ Trung Quốc.

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, màn đêm yên tĩnh, gió bên ngoài cửa sổ thổi nhẹ, hơi hơi thổi bay tấm rèm, ánh trăng soi sáng trên bầu trời.

Chờ trên mặt cô vết sưng đỏ không còn bắt mắt, Thẩm Dịch An mới đứng dậy, cầm túi đá rời đi.

Từ đầu đến cuối anh đều không nói chuyện, bởi vì đây chính là bộ dạng lầm lì thường ngày của anh, Nghiêm Thấm cũng không quan tâm, nhưng cũng không buông tha anh dễ dàng, bàn tay nắm lấy tay anh.

Anh quay đầu lại, cô gái nhỏ mềm mại nói với anh: “Bản kiểm điểm em vẫn chưa viết xong, em rất mệt.”

Cô ngáp một cái ưu nhã, hai mắt ứa nước, móc ngón tay anh làm nũng, “Ưm~~ Anh viết giúp em được không?” Câu cuối cố tình kéo dài âm điệu, biết rõ cô đang giả vờ, nhưng không thể từ chối cô.

Cô nằm ngoan ngoãn trên giường, nhìn chàng trai ngồi trước bàn, giả chữ cô viết bản kiểm điểm.

Anh là học sinh giỏi, viết bản kiểm điểm cũng rất nhanh, Thẩm Dịch An cũng không tra hỏi cô chân tướng xảy ra trong miệng Trần Gia Lỗi như thế nào, anh không hy vọng chính tai mình lại nghe được sự tình gì nữa.

Trong phòng ngủ, mở mắt ra là bóng dáng của chàng trai, nhắm mắt là âm thanh trang giấy “Sột xoạt“.

Nghiêm Thấm rất nhanh ngủ thiếp đi.

Chàng trai viết xong, đặt bút ở giữa bản kiểm điểm.

Sáng hôm sau, trên bàn ăn, Triệu Nhã Phỉ trực tiếp đưa ra quyết định cho Nghiêm Thấm: “Tao đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của mày, từ hôm nay trở đi, mày bắt đầu ở ký túc xá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.