Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 84: Chương 84: Liên hôn




EDITOR: ĐỘC LY

Cửa sổ xe hạ xuống.

“Đó là Dịch An và con trai nhà họ Doãn?” Người phụ nữ trung niên bề ngoài được chăm sóc một cách kỹ lưỡng, mở miệng hỏi con gái mình.

Ánh mắt của Tống Tuệ Ninh vẫn không rời khỏi Thẩm Dịch An, “Vâng.”

Cô mời anh, anh nói không có thời gian, mà giờ....là bởi vì Nghiêm Thấm sao?

Tống phu nhân theo ánh mắt con gái dừng ở trên người Nghiêm Thấm: “Đó là ai?”

Tống Tuệ Ninh mím môi: “Con gái nuôi của Thẩm gia.”

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Tống phu nhân hơi kinh ngạc: “Thẩm gia nhận nuôi một đứa con gái lớn như vậy?”

“Cha mẹ cô ta là bạn thân của bác Thẩm, sau khi họ mất thì đến Thẩm gia ở, cô ta....rất tâm cơ.” Tống Tuệ Ninh trầm giọng nói.

Tống phu nhân nghe xong đã hiểu ra, vỗ vỗ tay cô, “Dịch An là một đứa trẻ ngoan, tương lai nhiều đất dụng võ, ba con đối với cậu ấy cũng rất hài lòng, con là con gái duy nhất của Tống gia, không cần vì người không liên quan mà để mất thể diện, người mất phẩm giá...là những người không được lên sân khấu.”

Tống Tuệ Ninh siết chặt tay: “Mẹ, người không biết cô ta...cô ta hẹn hò với học trưởng Doãn, còn dính lấy Dịch An, còn có.....Còn có cháu trai của Quý lão gia- Quý Hậu, cô ta.....”

Cô nhất thời không tìm thấy từ thích hợp để hình dung, trong lòng thực sự không thoải mái.

“Tuệ Ninh.” Tống phu nhân có chút không vui khi nhìn cô thiếu kiên nhẫn như vậy, “Từ nhỏ, thứ thuộc về con, đã khi nào bị người khác cướp mất?”

Hai nhà trong tương lai sẽ liên hôn, đó là ý của Thẩm gia, Thẩm Tuấn tài bỏ không ít thời gian và tinh lực để thúc đẩy quan hệ, sao có thể nói phế bỏ liền phế bỏ.

Tống Tuệ Ninh: “Nhưng---”

Nhưng Thẩm Dịch An, thật sự sẽ nghe theo sự sắp đặt của gia đình sao?

Cô không biết, từ trước đến nay thực sự không đoán được suy nghĩ của anh.

“Nếu đã tới đây rồi, những người trẻ các con nên nghỉ ngơi chơi bời một lúc, buổi tối mời bọn họ đến biệt thự ăn cơm.” Tống phu nhân nói.

Tống Tuệ Ninh cắn môi, “Vâng.”

Mới đang là thời gian buổi sáng sớm, ánh mặt trời không quá nắng gắt.

Nhưng Nghiêm Thấm vẫn rất sợ phơi nắng, đoàn người đành đến phòng hướng ra biển của Doãn gia trước.

Doãn Kinh Mặc phân chia phòng, Nghiêm Thấm là con gái nên cho cô một mình trên tầng 3, còn hắn, Thẩm Dịch An, Quý Hậu và mấy người còn lại ở tầng 2.

Hầu Tử khẽ hỏi Quý Hầu: “Quý ca, hôm nay chúng ta không quay về?”

Vương Quan Vũ hoài nghi cái tên gia hoả này có phải căng dù lên trong lúc thượng đế đang ban phát trí tuệ cho thế giới hay không?

Với cục diện trước mắt thế này, Quý ca có thể đi?

Quý Hậu duỗi đôi chân dài ngồi dựa trên sô pha: “Doãn thiếu đã thành tâm mời, còn đi cái gì.”

Doãn Kinh Mặc nghe vậy ôn nhuận cười cười: “Mọi người là bạn của Nghiêm Thấm, chính là bạn của tôi, không cần khách khí.”

Tống Tuệ Ninh ngồi bên cạnh Thẩm Dịch An, nói ra lời mời của mẹ mình.

Thẩm Dịch An gật đầu: “Ừ.”

“Rột” “Rột”, Nghiêm Thấm chăm chú ăn snack, giống như một chú sóc nhỏ, hai má phồng lên, “Anh Kinh Mặc, em muốn đi thay quần áo, anh có thể giúp em bôi kem chống nắng được không?”

Doãn Kinh Mặc đứng dậy, “Nhưng....”

“Không được.” Thẩm Dịch An trầm giọng ngăn cản,

Doãn Kinh Mặc quay đầu, có chút kinh ngạc với phản ứng thái quá của anh.

Ngón tay Quý Hậu chống đầu, ánh mắt đảo qua.

Mày thanh tú của Nghiêm Thấm nhăn lại: “Nhưng em không tự mình làm được.”

Tống Tuệ Ninh mím môi đứng lên: “Để chị giúp em.”

Nghiêm Thấm muốn từ chối, nhưng Thẩm Dịch An đã gật đầu: “Vậy làm phiền cậu.”

Nghiêm Thấm đi cùng Tống Tuệ Ninh, phòng bố trí rất ấm áp, vừa vào đã biết là phòng của con gái, Doãn Kinh Mặc hẳn là sáng sớm đã kêu người giúp việc chuẩn bị từ trước.

Tới phòng, Nghiêm Thấm tìm kiếm lọ kem chống nắng, những nơi có thể tiếp xúc với ánh nắng; cổ, cánh tay, chân đều tự mình bôi lên, không nhờ đến sự giúp đỡ từ Tống Tuệ Ninh, hình như căn bản quên mất người này còn tồn tại.

Sau khi đã hoàn thành, cô lấy hai bộ đồ bơi trực tiếp đi ra ngoài mà không nói một câu nào với Tống Tuệ Ninh.

Tống Tuệ Ninh cắn răng: Không có giáo dưỡng.

Cô cũng đi theo nhưng kết quả lại tận mắt nhìn thấy Nghiêm Thấm đi vào một phòng ở tầng hai.

Mới đầu cô cho rằng đó là phòng của Doãn Kinh Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.