EDITOR: ĐỘC LY
Cái cảm giác này làm cả người Tống Tuệ Ninh bỗng nhiên ngẩn ra.
Nhưng Nghiêm Thấm căn bản không thèm quan tâm cô ta có nhìn đến hay không, ngược lại dường như muốn khoe khoang.
“Dịch, Dịch An.” Tống Tuệ Ninh theo bản năng gọi tên Thẩm Dịch An, nhưng anh vẫn chăm chú xỏ dép cho Nghiêm Thấm, lúc này mới đứng dậy, anh đáp: “Còn có chuyện gì sao?”
Sự khác biệt hiện ra rõ ràng, lập tức đem những lời nói của Tống Tuệ Ninh mắc ở họng.
Tống Tuệ Ninh có cảm giác, giờ phút này nói ra, Thẩm Dịch An sẽ không tin cô, huống chi lời nói của cô còn không có bằng chứng.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
“Không, không có gì.” Tống Tuệ Ninh mím môi: “Tôi phải về rồi, Dịch An, cậu có thể đưa tôi ra ngoài không?”
Thẩm Dịch An ngoái đầu lại nhìn cô gái nhỏ phía sau, “Em về phòng trước?”
Nghiêm Thấm: “Chân của em đau, phải đợi anh Dịch An về mới đi.”
Thẩm Dịch An nhìn ra cô đang giả vờ, nhưng ánh mắt chăm chú nóng bỏng mang theo nét nữ tính và dựa dẫm như trẻ con làm người yêu mến, khiến anh dễ dàng đồng ý: “Ừ.”
Tống Tuệ Ninh thấy vậy, đáy lòng càng rơi xuống, cô nhớ rõ, Thẩm Dịch An ghét nhất là loại con gái kệch cỡm giả tạo, tuy rằng không bộc lộ ra bên ngoài nhưng cũng sẽ tự động xa lánh, mà giờ....
Vì sao lại thay đổi?
Hai người cùng đi ra bên ngoài biệt thự, tài xế đứng đợi cách đó không xa.
“Dịch An, cậu......có phải thích Nghiêm Thấm rồi không?” Tống Tuệ Ninh chần chờ nhưng cuối cùng vẫn hỏi.
Cô không hề chớp mắt nhìn anh, trong lòng tràn đầy thấp thỏm.
Nhưng anh, không trả lời.
Chỉ nói: “Thời gian không còn sớm, mau về đi.”
Tống Tuệ Ninh dưới tình thế cấp bách cầm tay anh: “Tuy rằng tôi nói như vậy có chút đường đột, nhưng Nghiêm Thấm không phải đơn giản như cậu nghĩ, cô ấy cũng không phải dạng em gái đơn thuần, tóm lại......Tóm lại cô ấy khiến tôi có cảm giác, cô ấy....Cô ấy.....”
Tống Tuệ Ninh nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, mãi một lúc lâu sau mới miễn cưỡng tìm được một từ ngữ——nguy hiểm.
Cô cho rằng Thẩm Dịch An thông minh như vậy, nhất định đã hiểu rõ ý tứ của cô, nhưng lại, lại nhớ đến chính mình lo lắng lúc này, lập tức cảm thấy thật nực cười.
Thẩm Dịch An thông minh như vậy.....Có thể không biết sao?
“Tống Tuệ Ninh, cậu phải trở về rồi.” Anh chỉ lạnh lùng nói.
Tống Tuệ Ninh: “Cậu....Không tin?”
Thẩm Dịch An quay đầu lại, nhìn chăm chú bóng dáng xinh xắn Nghiêm Thấm đứng cách xa đó.
Tống Tuệ Ninh các ngón tay siết chặt, “Dịch An, cậu thực sự......thích cô ấy sao?”
Vậy còn cô?
Hai nhà đã định sẵn hai người bọn họ sẽ trở thành một đôi, ở cùng một chỗ, tính cách anh lạnh lùng, cô nghĩ vì thế nên anh không tiện thể hiện tình cảm của mình, nhưng bây giờ thì......Không phải vậy.
Anh cũng sẽ nhìn một người một cách chăm chú, thu hút ánh mắt của anh ở mọi nơi sẽ đều là cô ấy!
“Cô ấy và Doãn Kinh Mặc đã ở bên nhau.” Tống Tuệ Ninh nắm cánh tay anh, gắt gao bắt lấy: “Cô ấy và Doãn Kinh Mặc đã ở bên nhau, học trưởng Doãn cũng rất thích cô ấy, cậu và học trưởng Doãn chơi thân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ phải vì cô ấy mà trở mặt sao? Hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa bác trai bác gái sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau.”
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Dịch An, giọng điệu gấp gáp.
Thẩm Dịch nheo lại mắt, “Cậu về đi.”
Tống Tuệ Ninh buông tay, lên xe, cô nhìn thấy qua cửa sổ phía sau, Nghiêm Thấm dùng khăn ướt lau cánh tay Thẩm Dịch An bị cô đụng đến.
“Anh không được để người con gái khác chạm vào.” Cô gái nhỏ vô cùng chiếm hữu, cảm thấy anh chính là vật sở hữu của chính mình.
Tống Tuệ Ninh quay đầu, các ngón tay đặt trên đùi nắm chặt.
Thẩm Dịch An rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, “Chân không đau?”
Vừa rồi còn kêu đau chân, hiện tại không một tiếng động xuất hiện ở đây.
Một lời nói dối đầy sơ hở.
Nghiêm Thấm ngẩng đầu, giọng nói mềm mại: “Đau.”
Cô đang giả vờ, thậm chí còn không có ý muốn che giấu, cũng không sợ bị anh vạch trần.
Thẩm Dịch An nhìn cô thật sâu trong vài giây, không nói một cái gì, nhấc chân bước vào trong.
Hai người một trước một sau đi lên tầng, Nghiêm Thấm đi theo anh, tới phòng của anh, từ phía sau ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ chôn ở sống lưng anh: “Anh Dịch An~~”
Thẩm Dịch An rũ mắt, hơi hướng về phía cô.
“Ong ong ong ——” điện thoại trong túi vang lên, người gọi đến là—— Doãn Kinh Mặc.
Ngón tay anh hơi dừng lại, đẩy cô gái nhỏ phía sau ra, đi đến bên cửa sổ: “Kinh Mặc.”
Nghiêm Thấm nghe thấy giọng nói của anh, nhìn về phía anh, Thẩm Dịch An chú ý tới.