(Đề nghị các trang web lấy bản dịch của mình reup vui lòng GHI RÕ tên editor: ĐỘC LY và nguồn: www.wattpad.com/user/DocLyHihi, nếu không mình sẽ REPORT VI PHẠM BẢN QUYỀN TRÊN HỆ THỐNG GOOGLE DMCA)
---------------------
EDITOR: ĐỘC LY
“Dịch An, máy bay cất cánh.” Tống Tuệ Ninh nhắc nhở anh.
Tiếp viên khuyên anh ngồi lại vị trí ghế, hiện tại đã không thể xuống, “Xin quý khách vui lòng tắt hết thiết bị điện tử hoặc chuyển sang chế độ máy bay. Cảm ơn bạn đã hợp tác.”
Thẩm Dịch An bóp chặt điện thoại, mắt rũ xuống, tắt điện thoại xuống.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ dần dần biến mất, thành phố từ trên cao nhìn xuống bắt đầu trở thành những đốm đen nhỏ, bên ngoài hiện lên một màu trắng xoá.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Đội mũ che nắng, Nghiêm Thấm ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay đang bay trên bầu trời xanh, “Anh Kinh Mặc, ở nước ngoài có vui không?”
Doãn Kinh Mặc mở nắp chai nước khoáng: “Đối với anh thì ngoại trừ sự khác biệt về mà da, kiến trúc, ngôn ngữ thì những thứ khác cũng không có quá nhiều khác nhau. Đều là những người nhốn nháo, béo gầy, cao thấp, bận rộn.”
Nghiêm Thấm nghiêng nghiêng đầu: “Chúng ta đi Lệ Giang mất bao lâu.”
Doãn Kinh Mặc: “Đi cao tốc thì mất hơn một ngày, nhưng không đến hai ngày.”
Cũng may là anh đã đi du lịch bằng ô tô, chỉ là chưa từng đi xa như vậy.
Gió hè nóng bức, thổi tung làn váy, Nghiêm Thấm ngồi trên ghế phụ ăn bánh kem bơ.
Doãn Kinh Mặc hơi nghiêng đầu nhìn cô, cô giống như đặc biệt rất thích ăn mấy món bánh kem này, không hổ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã cảm thấy cô gái nhỏ này thật ngọt ngào.
“Ong ong ong—”
Điện thoại Doãn Kinh Mặc đặt ở phía trước vang lên, “Em gái Nghiêm, bên trong có tai nghe, giúp anh đeo lên.”
Nghiêm Thấm gật đầu, cầm di động của anh, mắt lướt qua thấy màn hình điện thoại hiển thị tên---- Ba.
Cô dừng một chút, ngón tay khẽ nhúc nhích, khi phản ứng lại thì ngón tay ấn nút mở loa, cô gái nhỏ mím môi, nhìn về phía Doãn Kinh Mặc, lông mi nhẹ chớp, áy náy vì đã làm sai chuyện.
Doãn Kinh Mặc nhẹ nhàng cười cười, ý bảo cô không có chuyện gì, nói với phía bên kia máy: “Ba.”
“Người giúp việc nói con đi ra ngoài du lịch? Con cái đứa nhỏ này cả ngày không thấy bóng dáng, nghỉ hè có thời gian tới công ty học tập kinh nghiệm quản lý.....”
Doãn Kinh Mặc “Ừm” một tiếng: “Không vội, con cùng bạn bè đi hai ngày, sau khi về đến công ty cũng không muộn.”
Doãn Hồng Đào: “Con đi với những ai?”
Doãn Kinh Mặc muốn mở miệng, nhưng cố kỵ Nghiêm Thấm chưa tốt nghiệp, ánh mắt dò hỏi nhìn cô, cô gái nhỏ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, chiếc dĩa trong tay chọc chọc lên bánh kem, hàng mi dày buông xuống một mảng đen, nhận thấy được hắn đang nhìn, hơi ngẩng đầu, lắc lắc.
Doãn Kinh Mặc xoa đầu cô, tuỳ tiện nói một cái tên: “Từ Kiến.”
Doãn Hồng Đào không có ấn tượng, cũng không hỏi quá nhiều, “Chú ý an toàn.”
Cầm trong tay chiếc bánh bị chọc hư, chiếc dĩa thiếu chút nữa chọc vào tay cô, tiện tay đặt ở phía trước.
Buổi tối hai người tìm khách sạn ở lại, rồi đến một nhà hàng địa phương, lần này Nghiêm Thấm rất hứng thứ chụp ảnh, chụp xong thì đặt điện thoại sang một bên, điện thoại gọi đến cũng không nghe.
Doãn Kinh Mặc nhìn điện thoại cô không ngừng rung lên: “Không nghe sao?”
Nghiêm Thấm: “Là điện thoại quấy rối.”
Doãn Kinh Mặc không hỏi nữa.
Máy bay vừa hạ cánh, Thẩm Diịch An không ngừng gọi điện thoại, nhưng trước sau vẫn không có người nghe..
Tống Tuệ Ninh bị xem nhẹ nắm chặt tay, “Cậu cứ như vậy lo lắng cho cô ấy phải không?”
Ngón tay bấm điện thoại của Thẩm Dịch An hơi dừng lại.
“Vậy vì sao cậu còn muốn đi du học với tôi?” Giọng nói của Tống Tuệ Ninh có chút lớn, mặc dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng vẫn thu hút ánh mắt lại đây.
“Tôi không có ý định đi.” Anh nói.
Nếu không phải mẹ anh cưỡng ép, anh cũng không đi chuyến này.
Chỉ là anh không nghĩ tới, anh vừa rời đi, cái cô gái nhỏ không biết trời cao đất rộng kia ở sau lưng anh lập tức đi du lịch cùng chàng trai khác.
Tống Tuệ Ninh sửng sốt một lúc, niềm vui sướng khi được đi du học cùng anh biến mất hơn phân nửa, “Cậu, cậu không định đi?”
Thẩm Dịch An không lãng phí thời gian ở vấn đề này, gọi điện cho Doãn Kinh Mặc.
Doãn Kinh Mặc nhìn đến điện thoại có chút kinh ngạc, liếc Nghiêm Thấm một cái: “Là điện thoại của anh trai em.”
Cô gái nhỏ chậm rãi ăn cơm, khẽ gật đầu, không chút bận tâm.
Doãn Kinh Mặc: “Dịch...”
Thẩm Dịch An: “Nghiêm Thấm đang ở cùng với cậu?”
Doãn Kinh Mặc gật đầu: “Chúng tôi đang ăn cơm.”
Hô hấp Thẩm Dịch An trầm xuống, vậy là cố tình không nghe điện thoại của anh: “Đưa điện thoại cho cô ấy, tôi có chuyện muốn nói.”
Doãn Kinh Mặc đưa điện thoại cho Nghiêm Thấm: “Anh trai em bảo em nghe điện thoại.”
Cô gái nhỏ buông đũa, không lập tức đưa lên nghe, “Anh Kinh Mặc, anh mua cho em một bó hoa hồng được không?
Đối với những yêu cầu của cô, Doãn Kinh Mặc không có khả năng cự tuyệt, “Được.”
Khi hắn đứng dậy rời đi, Nghiêm Thấm mới đưa điện thoại đặt bên tai.
“Anh đã nói những gì, sao vẫn chưa chia tay với hắn?” Tiếng bánh xe vali chuyển động xen lẫn với giọng nói chất vấn của chàng trai.