Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 130: Chương 130: Nghiêm Thấm, giết người là phạm pháp!




EDITOR: ĐỘC LY

Nghiêm Thấm thưởng thức dao gọt hoa quả sắc bén trong tay: “Không phải mày nói, bệnh tâm thần giết người không phạm pháp sao, cho nên......” Cô nhếch mép lạnh lùng: “Mày muốn chết không? Tao có thể thành toàn cho mày.”

Lời nói của cô khiến Tôn Nhạc Nhạc hoàn toàn luống cuống, “Mày làm gì? Mày đừng tới đây! A a a—”

Những người khác đứng nhìn, căn bản không dám ngăn cản, chỉ có thể chạy đi tìm quản túc.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới. Chap mới luôn có tại — TRUМ truyen.me —

Tôn Nhạc Nhạc đi về phía Từ Tư Nam, Từ Tư Nam sợ tới mức cuống quít tay chân, một tay đẩy Dương Nghệ lên trước.

Dương Nghệ không chuẩn bị, bị đẩy đến trước mặt Nghiêm Thấm, run rẩy hoảng sợ: “Tôi, tôi, tôi không, không, làm, cái gì, tôi, tôi không.....”

“Nghiêm Thấm, giết người là phạm pháp, mày đừng tưởng mày có bệnh thì muốn làm gì cũng được, mày mày.....” Tôn Nhạc Nhạc ý muốn kéo dài thời gian, lời nói trước sau không ăn nhập, “Mày đừng có tới đây!”

“Quản túc tới.”

“Quản túc tới.”

“Giáo viên tới.”

Tiếng hô từ bên ngoài vọng vào, kèm theo hai giáo viên chạy lên tầng thở hổn hển, vừa đến cửa đã thấy hành lý quần áo, sách vở vứt tán loạn trên mặt đất.

“Đã có chuyện gì?”

Học sinh đến văn phòng cũng không nói rõ chuyện như nào, chỉ nói có hai học sinh đánh nhau, trong đó có một học sinh bị bệnh tâm thần, còn cầm dao, lắp bắp nói được vài câu. Hai giáo viên sợ xảy ra vấn đề gì, tất cả đều không quan tâm một mạch chạy đến đây.

Nghiêm Thấm ngồi trước bàn, từ trong ngăn tủ lấy ra quả táo không bị ném ra ngoài, đang bổ quả táo, không phải gọt vỏ, mà là trực tiếp cắt đôi ra.”

“Xoẹt xoẹt”, “Xoẹt xoẹt” “Xoẹt xoẹt“....

Một lần cắt, là một lần trong lòng Tôn Nhạc Nhạc và Từ Tư Nam đều nhảy lên, run rẩy một chút, giống như ngay giây tiếp theo sẽ cắt vào thịt của mình.

“Đồ đạc bên ngoài là như thế nào? Các em đang làm cái gì vậy?” Quản túc tiến vào, mắt nhìn Nghiêm Thấm đang cầm dao gọt hoa quả.

Tôn Nhạc Nhạc như đúng lúc gặp được vị cứu tinh vội vàng đi tới mách tội: “Lão sư, tinh thần của Nghiêm Thấm.....”

Nghiêm Thấm đột nhiên cắm “Phập” con dao lên mặt bàn gỗ.

Tôn Nhạc Nhạc nghẹn lời, lập tức chuyển hướng chuyện, chỉ vào Nghiêm Thấm: “Cô ta cầm dao muốn giết em.” Cô ta đứng sau lưng quản túc tiếp tục nói: “Cô ta có bệnh tâm thần, còn có khuynh hướng giết người, hạ chết mèo của em.”

Quản túc ngây ra một lúuc, nhìn đến cô gái nhỏ ngồi ngoan ngoãn trên ghế: “Lời bạn ấy nói là sự thật?”

Nghiêm Thấm ngẩng đầu, ánh mắt vô tội lại ngây thơ: “Em không hiểu bạn ấy đang nói cái gì, em vừa trở lại bạn ấy đã vứt hết đồ đạc của em ra ngoài, đồ của em đều rất quý, em nghe nói nếu thiệt hại hơn quá hai ngàn đều có thể báo án, em có thể yêu cầu bạn ấy bồi thường cho em không, lão sư?”

Quản túc nhìn mặt đất hỗn độn: “Chuyện này, nếu là tổn thất nghiêm trọng, có, có, có thể được, nhưng em không nên cầm dao uy hiếp bạn học.”

Nghiêm Thấm hơi nghiêng nghiêng đầu: “Uy hiếp? Em không có a, em chỉ là muốn ăn táo, lại tuỳ tay chỉ đến Tôn Nhạc Nhạc, em cũng không hề tổn thương đến chân tóc của bạn ấy, nhưng bạn ấy lại sỉ nhục em, vứt đồ đạc của em, còn chửi em bệnh tâm thần, muốn tất cả mọi người xa lánh đối địch em, hiện tại em có thể đi báo án không?”

Quản túc nghe vậy, quay đầu nhìn Tôn Nhạc Nhạc, nhíu mày: “Đồ đạc là mình em ném?”

Tôn Nhạc Nhạc thấy Nghiêm Thấm nhanh mồm dẻo miệng nói mấy câu đã khiến quản túc thay đổi đối tượng, “Em không nói láo, cô ta có bệnh, hơn nữa còn có khuynh hướng bạo lực, hạ chết mèo của em, thuốc rơi trên mặt đất đều là của cô ta, đây đều là thuốc trị bệnh tâm thần! Cô ta chính là phần tử nguy hiểm, bọn em không muốn ở cùng với cô ta, ai biết lúc nào cô ta sẽ phát bệnh? Vạn nhất tổn thương lúc bọn em đang ngủ thì làm sao bây giờ? Bệnh tâm thần giết người lại không phạm pháp, hơn nữa từ trước tới nay tại sao cô ta lại không nói mình có bệnh tâm thần? Cô ta cố ý giấu bệnh, chính là bụng dạ khó lương!”

Tôn Nhạc Nhạc nói ra hết những lời đã chuẩn bị tốt từ trước.

Giọng của cô ta rất lớn, học sinh đứng bên ngoài đều nghe được rõ ràng, sẽ không có ai đồng ý ở gần một người có tinh thần như vậy, kể cả là cùng tầng.

Hai quản túc nhìn nhau, cuối cùng quyết định báo cáo sự việc này lên.

“Trước hết chuyện này tôi sẽ hỏi ý kiến của các giáo viên và chủ nhiệm các em, trong hai em không một ai được gây rắc rối thêm lần nữa.”

“Lão sư, chẳng lẽ thầy muốn tiếp tục cho cô ta ở cùng bọn em sao?” Thanh âm của Tôn Nhạc Nhạc sắc nhọn, “Cô ta phải lập tức dọn ra, nếu không ba người bọn em cũng không dám ở lại chỗ này.”

Quản túc nhíu mày, dò hỏi Từ Tư Nam và Dương Nghệ: “Ý các em cũng vậy?”

Từ Tư Nam nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức gật đầu, “Đúng vây.”

Dương Nghệ nhìn Nghiêm Thấm ngồi một bên, cô cảm thấy Nghiêm Thấm ngoại trừ không thích giao lưu cùng các cô, thì thật ra.......Cũng không có điểm nào quái dị.

“Dương Nghệ, cậu có ý gì?” Từ Tư Nam đứng chung với Dương Nghệ, đè thấp giọng, chất vấn cô.

Dương Nghệ ấp úng không biết bản thân muốn nói cái gì, Nghiêm Thấm thì vừa báo án xong lập tức rời đi.

Đã xảy ra chuyện như vậy, Vương Xuân Nhân là chủ nhiệm lớp tất nhiên bắt buộc phải liên lạc với gia đình của cô, bấm điện thoại gọi đến Thẩm gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.