Thẩm Tuấn Tài sau khi họp phụ huynh thì đi công tác đột xuất, đêm đó thành phố Tứ Phương dội xuống trận mưa rất lớn.
Nước mưa đập vào trên cửa sổ trượt xuống từng giọt, Thẩm Dịch An đang ngồi trong phòng làm bài nhìn thoáng qua phía cửa sổ.
“Cốc cốc cốc cốc.”
“Thiếu gia, Thấm tiểu thư hiện giờ vẫn chưa về.” Người hầu trong nhà đưa cà phê cho anh đồng thời nói ra một câu.
Thẩm Dịch An bút đang viết trong tay dừng lại, không ngẩng đầu: “Gọi điện thoại chưa?”
“Có gọi, nhưng không có ai nghe, bên ngoài trời mưa không nhỏ, tiểu thư lại là thân con gái, liệu xảy ra chuyện gì hay không?” Dì Vương vài phần lo lắng, Thẩm tổng cùng phu nhân đều không có ở nhà.
Thẩm Dịch An lấy điện thoại, gọi liên tiếp hai cuộc, vẫn không có người nghe.
Anh hoài nghi liệu có phải xảy ra chuyện gì hay không, thế nhưng lúc này đầu điện thoại bên kia gọi lại, Thẩm Dịch An nghe.
“Số 187, đường Hương Thân, quận Kim Thành, Nghiêm Thấm uống say rồi.” Quý Hậu nói xong liền cúp điện thoại nhìn sang cô gái bên cạnh không có chút áp lực nào uống mấy chai: “Cậu có chắc anh ta sẽ đến không?”
Nghiêm Thấm uống cạn ly rượu, lông mi cong khẽ chớp chớp, “Cậu có biết người là như nào không?” Cô nghịch ly rượu trong tay: “Anh ấy ít nhất phải tốt bụng, chính trực, có sự đồng cảm...Thật đáng tiếc Thẩm Dịch An anh ấy đều có.
Bởi vì anh đều có, cho nên nếu cô vẫn không trở về, là người có lương tâm, Thẩm Dịch An sẽ không mặc kệ cô.
Quý Hậu nhìn cô: “Cậu uống nhiều như vậy chỉ để khơi dậy lòng thương hại của anh ta?”
Nghiêm Thấm cười nói: “Đúng vậy, không phải tôi đã nói sao, tôi thích anh ấy, trước tiên tiên hạ thủ vi cường*, không nên bị những người khác cướp đoạt.
Tiên hạ thủ vi cường sao?
(*先下手为强- Tiên hạ thủ vi cường: tấn công trước sẽ gặp nhiều lợi thế)
Quý Hậu ngửa đầu đem ly rượu uống cạn, liệu có phải hắn cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi?
Khi Thẩm Dịch An tới nơi, đã là nửa tiếng sau, anh cầm một cái ô màu đen che mưa, to rộng che khuất một nửa khuôn mặt, bước ra khỏi xe trong cơn mưa lớn.
Nghiêm Thấm chống khuỷnh tay ngồi bên cửa sổ, trước mặt bày sẵn rất nhiều bình rượu, chỉ nhìn anh dẫm đạp lên màn đêm mà tới.
Anh đặt ô ở cửa, mặc áo sơ mi trắng, tay ấn ly rượu trong tay Nghiêm Thấm, “Theo anh trở về.”
Cô gái nhỏ cúi đầu, ủ rũ không nói lời nào.
Thẩm Dịch An ngữ điệu chậm rãi: “Đã muộn rồi.” . Ngôn Tình Sắc
Nghiêm Thấm ngẩng đầu, ôm hận nói: “Ở trường anh hung dữ với em.”
Thẩm Dịch An ngừng một lúc, không nói tiếp, chỉ cầm cổ tay của cô, đem cả người kéo lên: “Đi về trước đã.”
Cô gái nhỏ lúc này mới ngoan ngoãn làm nghe theo lời của anh.
Quý Hậu từ nhà vệ sinh ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt dừng lại trên cổ tay bị nắm chặt của Nghiêm Thấm, ngồi lại lên ghế, “Ông chủ, cho thêm hai chai bia.”
Thẩm Dịch An bắt xe taxi đến đây, lúc trên đường trở về, tài xế đi được hai phần ba lộ trình thì nhận được điện thoại trong nhà có việc gấp phảo trở về, xin lỗi hai người rồi dừng ở ven đường, không lấy tiền.
Cô gái nhỏ say khướt quay ra làm nũng, bắt anh cõng, nếu không sẽ không đi.
Thẩm Dịch An bó tay, đành đem ô đưa cho cô, còn anh ngồi xổm xuống.
Nghiêm Thấm một tay cầm ô, một tay ôm cổ anh, trầm thấp nói: “Trước đây ba cũng cõng em như vậy.”
Thẩm Dịch An khẽ “ừm” một tiếng.
“Ba trước nay sẽ không hung dữ với em.” Cô gái nhỏ uỷ khuất ôm sát người anh.
Thẩm Dịch An: “Nghiêm Thấm...”
Anh chỉ gọi tên của cô, mà cô gái nhỏ đã khóc “uuuuuuu” trên lưng anh, “Em nhớ ba mẹ.”
Một giọt nước mắt của cô rơi trên cổ anh, nhưng giọt nước mắt lạnh lẽo đó giống như thiêu đốt cả trái tim anh.
Thẩm Dịch An không biết dỗ dành một cô gái, sau khi lầm bầm không ra câu, cuối cùng đã không còn bất cứ âm thanh nào.
Nước mưa lộp độp rơi trên chiếc ô, chảy xuống mép ô rồi rơi xuống.
Cô khóc được một lúc, khịt khịt cái mũi, nghẹn ngào nói: “Anh Dịch An.”
Thẩm Dịch An:“Ừm.”
Cô nói: “Em đói rồi.”