Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 90: Chương 90: Vụ cưỡng gian tương tụ




EDITOR:ĐỘC LY

Ba người đi đến quán cà phê phía trước.

Trần Mộng Kỳ mở miệng nói, làm cho Nghiêm Thấm trầm mặc hồi lâu, cô nói: “Tôi mang thai.”

Sau khi nói xong những lời này, cô bắt đầu bật khóc, nước mắt không ngăn được rơi xuống, từng giọt rơi trên mặt bàn.

Đối với nội dung nói chuyện phiếm của hai người, Thẩm Dịch An không hề muốn tham dự thảo luận, nhưng lúc này trong lòng khó tránh khỏi có chút dao động, bởi vì cô gái trước mắt nói mình mang thai so với tuổi tác của Nghiêm Thấm cũng không cách biệt nhiều lắm.

Trần Mộng Kỳ nghẹn ngào kể ra nỗi khổ của chính mình, bởi vì cô không có ai để chia sẻ chuyện này, có lẽ cảm thấy mình và Nghiêm Thấm cùng chung một thế giới, và Nghiêm Thấm cho cô cảm giác có thể tin tưởng được.

“Tôi không muốn sinh đứa trẻ này.” Cô cởi áo sơmi dài tay khoác ngoài, người nhìn vào sẽ tưởng là áo chống nắng, nhưng Nghiêm Thấm đã đoán được vì sao đang mùa hè mà cô vẫn mặc áo bên ngoài.

Thẩm Dịch An xuất phát từ phép lịch sự, đánh mắt sang một bên, chậm rãi khuấy cốc cà phê trên bàn.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Bên trong Trần Mộng Kỳ mặc một cái áo hai dây, bả vai và cánh tay đều có vết bầm tím, “Lão ta cắn tôi, cắn tôi rất đau, tôi biết được mang thai thì hắn không cho tôi bỏ, bắt tôi phải sinh ra, tôi rất sợ, nếu tôi sinh ra đứa trẻ này, nó nên gọi lão là ba hay là ông ngoại đây? Tôi nên làm gì bây giờ? Nghiêm Thấm tôi nên làm gì bây giờ?”

Sau khi Trần Mộng Kỳ nói ra người làm cô mang thai chính là người đàn ông đã nhận nuôi cô, Thẩm Dịch An sửng sốt.

Từ nhỏ luôn tiếp xúc với những thứ ngoài ánh sáng, phản ứng đầu tiên của anh là: “Đi báo án.”

Anh bảo Trần Mộng Kỳ đi báo án, anh tin tưởng pháp luật có thể tiêu diệt tội ác, nhưng—

Lời của anh nói khiến nước mắt Trần Mộng Kỳ rơi càng nhiều, cô cho rằng chàng trai trước mắt là bạn của Nghiêm Thấm, cho nên không có chút phòng bị nào, “Vô dụng, tôi không có chứng cứ, lão sẽ không thừa nhận, cũng không có người tin tưởng, không có người nào sẽ tin tưởng tôi.”

Ngược lại sẽ có vô số người đứng ra đem tội đổ hết lên đầu cô, nói rằng bản thân cô không kiềm chế được đã quyến rũ cha nuôi của mình.

Thẩm Dịch An nhìn chằm chằm Trần Mộng Kỳ, “Cô nên tin tưởng cảnh sát.”

Trần Mộng Kỳ chỉ khóc lóc lắc đầu.

Nghiêm Thấm biết cô lực bất tòng tâm, chỉ cần cô bước chân vào đồn cảnh sát, lão cha nuôi kia sẽ nhanh chóng tiêu huỷ hết chứng cứ, cho dù cô có mang thai đi nữa cũng không chứng minh được gì.

“Anh Dịch An, nếu em nói rằng đi báo án vô dụng, anh có tin em không?” Nghiêm Thấm đưa khăn giấy cho Trần Mộng Kỳ đồng thời hỏi.

Thẩm Dịch An ngưng mắt, khuyên bảo: “Nghiêm Thấm, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt.”

Lời này, trước kia nói Nghiêm Thấm cũng sẽ tin, nhưng hiện tại thì không.

Cô nói: “Lưới pháp luật và luật nhân quả đôi khi có điểm tương đồng.”

Một cái quá khó, một cái quá lâu, nên cô đã chọn cách tự mình làm.

Nhưng Trần Mộng Kỳ lại bất đồng với cô, trước sự việc bị sỉ nhục quấy rối, Nghiêm Thấm lựa chọn cách giơ lên con dao sắc bén, cho dù kết cục có thất bại hay tự chuốc khổ vào mình, cô cũng không do dự, mà Trần Mộng Kỳ vẫn hy vọng rằng có ai đó có thể cứu cô ấy ra.

Nghiêm Thấm cũng không nói thêm gì nữa, Trần Mộng Kỳ lựa chọn nghe theo lời khuyên của Thẩm Dịch An, đến đồn cảnh sát.

Nghiêm Thấm đi theo phía sau, nhìn cảnh sát ghi âm lại lời khai của cô ấy, nghe Trần Mộng Kỳ khó khăn kể lại từng vụ việc, từ lần đầu tiên bị xâm hại đến lần gần đây nhất. Một chàng trai như Thẩm Dịch An nghe còn phải nhíu mày, nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn vô cảm, thậm chí còn lấy điện thoại ra chơi.

Hai gã cảnh sát dùng ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng được nhìn về phía cô (NT), dù gì theo lời giới thiệu của người báo án, Nghiêm Thấm là bạn của cô.

Chỉ là nếu có người để ý vào màn hình điện thoại của cô sẽ phát hiện biểu hiện ngoài mặt của cô không như mọi người thấy, ngón tay cô gạt tới gạt lui giữa các ứng dụng, nhấp vào thoát ra, cứ lặp đi lặp lại.

Khi cảnh sát hỏi chi tiết cụ thể từng sự việc, Thẩm Dịch An lảng tránh nói mình đi toilet.

“Sao tôi có cảm giác quen thuộc với cái cô gái đến báo án nhỉ? Trước kia có phải cũng từng một lần đến đây trình báo vụ cưỡng gian tương tự?” Trong toilet, hai gã cảnh sát nói chuyện phiếm.

“Cậu vừa nói tôi cũng thấy có ấn tượng, lúc đấy không phải cậu cùng nữ cảnh sát ghi chép án đó?”

“Đúng vậy, nhưng vụ án đó đã giao lên trên, không biết lại xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại tới nữa?”

Bước chân của Thẩm Dịch An dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.