Hàn Khiết Tâm nhìn anh. Hình như, cô thấy anh buồn.
Cô biết hành động lúc đó đối với bất kỳ ai cũng không chấp nhận được nhưng cô hết cách rồi.
Nếu đã chọn anh thì cô phải chấm dứt hoàn toàn với Kai.
Hiện tại cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng đều nuốt hết vào trong. Cô cũng không biết tại sao con người không sợ trời không sợ đất như cô lại sợ sự nổi giận của anh nữa. Nhưng thật sự mà nói thì cô chưa từng thấy anh nổi giận.
Tống Tử Phàm mà cô biết là người quá dịu dàng, quá trầm ổn và vô cùng bình tĩnh. Và có lẽ cô yêu anh vì anh như thế.
-Phàm, xin lỗi...
Hàn Khiết Tâm quàng tay qua cổ anh, miệng khẽ thì thào.
Tống Tử Phàm đột nhiên dừng lại trong vài giây rồi bước tiếp.
-Đừng xin lỗi anh, xin lỗi cái chân của em kìa.
Giọng anh lạnh lùng nhưng đầy vẻ quan tâm.
Thế là, cô được một màn giáo huấn từ trung tâm hội nghị về đến khách sạn.
Hàn Khiết Tâm vẫn giữ thái độ biết lắng nghe, ngoan ngoãn ngồi nghe anh tụng. Nếu anh biết cô đang xem anh như...thì làm sao nhỉ?
Tống Tử Phàm mặt lạnh tanh ngồi xuống cởi bỏ giày cao gót của cô ra. Vừa nhìn thấy gót giày anh lại cau mày ngước lên nhìn cô.
-Giày cao bao nhiêu phân đây?
-12phân.
Hàn Khiết Tâm vô cùng bình thản mà trả lời. Mặt như trẻ con.
Tống Tử Phàm lại nhìn vào chiếc giày như đang có thù hận sâu lắm vậy. Nhìn đã đời anh liền đứng dậy, buông cho cô một phán xét.
-Sau này, giày của em anh sẽ tự đi mua.
Hàn Khiết Tâm lại ngước lên nhìn anh. Anh định quản cô ư? Cô không thích đâu... Chỉ là việc giày dép thôi mà. Cô không cần anh quản chuyện đó, cứ như trẻ con ấy.
-Nhưng...
-...Không nhưng gì hết...em mà phản đối anh sẽ tự mua luôn đồ lót cho em.
Tống Tử Phàm bá đạo cắt ngang lời cô mà tuyên bố. Đối với chuyện này anh cũng không muốn quản cô nhưng nhìn cái gót giày kìa. Là 12 phân đấy, 12 phân chứ ít gì. Hôm nay, không trật chân thì ngày mai cũng té rập mặt cho mà coi.
Hàn Khiết Tâm trợn to mắt, bất ngờ đưa hai tay che ngực.
Tống Tử Phàm còn muốn giúp cô mua cả đồ lót. Quả nhiên là tên biến thái. Cô thật sai lầm khi nghĩ anh là tên quân tử đầu đội trời chân đạp đất.
Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
-Anh có biết vô sỉ đánh vần như thế nào không vậy?
Hàn Khiết Tâm như không chịu được liền lên tiếng. Vừa mặt dày, vừa vô sỉ, lại vô cùng biến thái. Anh rốt cuộc là loại người gì vậy? Động vật bậc cao chưa tiến hóa hết chắc.
-V...Ô...Vô, S...I...Si...hỏi....Sỉ.
Tống Tử Phàm miệng bắt đầu đánh vần. Dễ ẹt, con nít mẫu giáo còn biết vậy mà cô hỏi anh biết đánh vần không? Coi thường anh à.
Hàn Khiết Tâm: ...
Bó tay. Nói chuyện với loại người mà cô cho là chưa tiến hóa này là vô ích. Nếu ở Đức có dế cô tình nguyện để Tống Tử Phàm đi chơi với dế.
Tống Tử Phàm đột nhiên kề sát vào mặt cô. Khuôn mặt vô cùng mờ ám.
-Muốn cướp đời trai của anh lần nữa à...
Hàn Khiết Tâm liếc anh một cái rồi quay đi chỗ khác. Tống Tử Phàm ngày càng vô sỉ rồi.
Tống Tử Phàm nhẹ cởi bỏ mấy cái khuy áo, để lộ bờ ngực săn chắc trước mặt cô.
-Lần đầu tiên của anh em đã cướp... Thôi thì anh tình nguyện dâng hiến cả cuộc đời này cho em.
Hàn Khiết Tâm nhẹ nuốt nước miếng. Cô rõ ràng đã bị mắc mưu của anh. Anh còn tỏ ra mình là người bị hại với cô.
Hôm đó là anh đi nhầm phòng không phải lỗi do cô. Mà người chịu thiệt thòi rõ ràng là cô. Vừa mất tiền vừa bị mang làm chuột bạch thí nghiệm. Cô phải đi đòi bồi thường mới đúng.
-Anh...anh có...thôi đi không?
Hàn Khiết Tâm ngồi trên giừơng nhẹ lui về sau mấy bước, miệng lắp ba lắp bắp.
-Tâm, em phải chịu trách nhiệm với anh.
Tống Tử Phàm nở nụ cười khoái chí càng muốn trêu chọc cô hơn nữa. Phản ứng của cô làm anh thật sự muốn làm thật.
Hàn Khiết Tâm lườm anh một cái. Cô là người chịu thiệt, người phải đòi chịu trách nhiệm là cô nha.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngơ của cô Tống Tử Phàm đột nhiên bật cười đưa tay xoa đầu cô. Giọng cười vô cùng khoái trá. Anh lại tìm được trò vui mới rồi.
-Chúng ta đi ăn trưa thôi.
Anh lại bế cô đi ra ngoài.
Biết vậy anh đã không đặt sẵn phòng ăn bên ngoài. Nhưng biết làm sao được, anh lỡ chuẩn bị bất ngờ cho cô rồi.
Tống Tử Phàm đưa cô vào phòng ăn Vip của khách sạn. Đặt cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Hàn Khiết Tâm nhìn quanh căn phòng. Ở chỗ cô ngồi là chính giữa phòng. Đối diện cô còn có một cây dương cầm màu đen. Ở bên góc bên phải cô có một cái bàn nấu ăn đã chuẩn bị đầy đủ, bên cạnh còn có hai tên đầu bếp và Tống Tử Phàm đang đứng chính giữa họ.
-Hôm nay, anh sẽ cho em thấy tài nghệ nấu nướng của anh.
Tống Tử Phàm vô cùng tự tin mà tuyên bố.
Hàn Khiết Tâm chỉ mỉm cười rồi ngồi chống cằm nhìn anh.
Tống Tử Phàm nhẹ đặt cái chảo lên bếp rồi thụt về sau một bước để tên đầu bếp đứng bên phải mở bếp gas lên.
Anh mỉm cười nháy mắt với cô rồi mới đặt một miến thịt bò vào trong chảo đã có sẵn dầu. Anh lại lui ra sau để tên đầu bếp trở qua trở lại miến thịt.
Hàn Khiết Tâm bụp miệng cười. Kiểu nấu nướng này cô chưa từng nghĩ tới. Thật sự, rất đặt biệt.
Tống Tử Phàm lại cắt cắt cái gì đó bỏ lên một chiếc dĩa hình vuông rồi tỉ mỉ mà trang trí.
Tên đầu bếp rất nhanh liền gắp miến thịt bò để lên dĩa giúp anh.
Một ngọn lửa nhỏ được châm vào cái miến thịt khiến cả mặt dĩa đều phản phất lên những ánh màu xanh xanh.
Tống Tử Phàm đặt nhẹ chiếc dĩa lên trước mặt cô.
-Mời Hàn tiểu thư dùng thử tài nghệ của tại hạ.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười. Anh lại làm cô ngạc nhiên nữa rồi.
Tống Tử Phàm lại rót nhẹ ly rượu cho cô.Một loại rượu đã được pha chế có ánh xanh.
Nụ cười của cô càng đậm hơn. Biết cô thích màu xanh cơ đấy.
Hàn Khiết Tâm nhẹ nhàng cầm dao nĩa lên nhưng bị anh gạt lại.
-Phải thưởng thức qua món khai vị đã.
Tống Tử Phàm đưa tay lên miệng mờ ám nói.
Món khai vị? Có sao?
Hàn Khiết Tâm khó hiểu nhìn xung quanh. Sao cô lại không thấy nhỉ?
Tống Tử Phàm bước nhanh về phía cây đàn dương cầm. Anh đâu nói món khai vị nhất định phải là đồ ăn đâu.
Tay anh lướt nhẹ một lướt lên phím đàn. Tống Tử Phàm nhìn cô rồi nở nụ cười thật tươi. Bắt đầu cho những giai điệu bài hát.
Hàn Khiết Tâm lại được dịp ngạc nhiên.
Cô cứ tưởng cây đàn để cho đẹp thôi chớ. Không ngờ anh còn biết chơi đàn cơ đấy. Có cần hoàn hảo thế không chứ?