Hôm sau Mĩ Khiết Ngọc cho người gọi Thanh Thanh đến, bà dù thấy nàng ta
lo lắng cho con trai bà thế nhưng bà cũng phải chắc chắn tình cảm mà
nàng ta dành cho Phùng nhi đủ lớn để bà chấp nhận nàng ta trở thành con
dâu mình.Thực ra khi biết Khiết Phùng ở bên ngoài tự định hôn sự bà đã
không tin.
Khi con trai bà chứng thực thì bà lại sợ hắn là vì bị bà ép quá mới
dẫn đại ai đó tình cờ gặp trên đường về nên gọi ngay Tiểu Mạc đến hỏi
thì biết hắn là dùng tiền mua về thê tử kia. Việc hắn dùng tiền mua thê
tử càng làm bà khẳng định hắn là đang nghĩ cách đối phó bà đi. Thế nhưng nhìn cử chỉ dịu dàng kia ánh mắt cưng chìu kia thì không có chút giả
dối nào. Đứa trẻ đó bà hiểu hơn ai hết hắn nếu bắt nói dối thì còn khó
hơn kêu hắn đi chết chứ đừng nói đến trình độ lừa dối cao siêu như đóng
kịch. Thế nhưng bà cần biết nha đầu kia là người thế nào, tình cảm của
nàng với hắn ra sao. Nhìn vị bà bà trước mắt này nàng chợt cảm giác bà
không giống các loại phu nhân trước đây mình đã từng gặp
– Phu nhân gọi con có gì sai bảo ? tốt nhất cứ thăm dò trực tiếp từ quân địch còn hơn là ngồi đoán già đoán non.
- Ta nghe nói Khiết Phùng dùng tiền mua con về làm thê tử ? Nếu là dùng tiền mua hẳn là không phải nàng ta nguyên ý đi.
- Dạ phải, là rất, rất nhiều tiền. Chàng nói nó không đáng gì, nhưng với con nó là một gia tai nhỏ.
- Rất nhiều tiền ? Hừ hèn gì ta hỏi nó chẳng hé răng nửa lời là tốn hết bao nhiêu.
- Con đoán là số tiền đó có thể mua được cậy trâm bạch Ngọc trên tóc người nếu người mua bị đắt một chút.
- Tám mươi Luợng vàng sao ? cũng quá cao đi, mua một người thời buổi này thì có thể xem là số tiền lớn.
- Sao ? Vậy là phu nhân mua bị đắt rồi. Nếu là con con chỉ mua cây
trâm kia giá 40 lượng thôi. Tám mươi lượng hẳng phải mua được huyết ngọc ấy chứ.
- Huyết Ngọc, con nói Huyết Ngọc trong truyền thuyết đó sao ? Nàng
là đi khắp nơi dò hòi cũng tìm không thấy huyết Ngọc nha. Thứ đó nàng
muốn có lâu rồi nếu cho vào bộ sưu tầm ngọc hẳn là sẽ không còn gì bằng
nữa.
Lý Thanh khi thấy bà bà có hứng với đề tài của mình nàng thầm thở
ra. Khi bước vào thấy trên tóc bà bà là Bạch Ngọc giá trị liên thành hôm trước lại là trâm Phủy Thúy nàng đánh liều đoán bà bà là thích sưu tầm
các loại ngọc nên gợi đề tài nói chuyện sang hướng này. Chỉ cần nắm bắt
thêm chút nữa biết thêm sở thích vị bà bà này hẳn là không khó lấy lòng.
– Dạ con là từng thấy qua, một người bạn con được người ta tặng. Nàng ta là hoàng hậu một nước có thứ gì mà không có huống hồ huyết Ngọc. Nàng
ta còn có cả Hoàng Ngọc nhưng hoàng ngọc có lẽ chỉ mượn đươc xem chứ khó mà mua được. Nó là quà của phu quân nàng ta tặng nên mua thì không thể.
– Ý con là có thể mua được Huyết Ngọc sao ?
– Có thể…. Huyết Ngọc là thứ tiến cống của nước khác, dùng tiền là không thể mua nhưng nàng có thể làm được nha.
- Vậy, con xem người bạn đó bán bao nhiêu ? Hai mắt Khiết Ngọc lóe sáng
– Nàng ấy nói không bán, nhưng sẽ đổi. Nếu được, nàng chắc hẳn sẽ một
công đôi việc, vừa lấy lòng mẫu thân của tướng công vừa hoàn thành trọng trách mà Nhạc tỷ giao cho.
– Đổi, đổi thứ gì ? Bà là sợ mình thiệt thòi nha, với vật đáng giá như thế hẳn lá phải mất thứ tương ứng đi.
– Một bức họa của phu nhân. Chẳng phải phu nhân từng vẽ tranh giúp Dược
Dược tỷ sao, Thiên Nhạc tỷ tỷ nói rất giống với thủ pháp tả thực gì đó ở quê tỷ ấy. Nên muốn mẫu thân vẽ cho tỷ ấy một bức chân dung.
– Con nói con quen với một người có thể là đồng hương của ta sao ?Mĩ
khiết Ngọc nắm lấy tay Lý Thanh mừng đến rơi nước mắt, trong cái thế
giới này còn có một người giống bà. Thế nhưng những điều này cũng làm bà sợ hãi, tương lai kia liệu bà có đủ sức thay đổi hay chăng ?
Từ ngày Lý Thanh ở lại Độc cốc trưa nào Khiết Phùng cũng tìm nàng ăn
trưa thế nhưng dạo gần đây nương luôn quấn lấy nàng khiến hắn có chút
không thoải mái. Hắn là vì muốn thấy đôi mắt sáng long lanh đến hạnh
phúc của nàng khi ăn bánh quế hoa nên thật vất vả mới mời được chủ tiêm
bánh đem bánh đến độc cốc mỗi ngày. Dù món bánh hắn đã ăn ngán nhưng vì
nụ cười ấy, niềm hạnh phúc ấy hắn cũng cố làm ra là rất hứng thú với
bánh quế hoa. Thế nhưng đã hai ngày nay nàng không ăn trưa cùng hắn nhìn đĩa bánh quế hoa hắn bỗng nhiên ngẩn ra, hắn khi nào thì vui buồn vì
một nữ tử, khi nào thì vì nụ cười một người mà trở nên ngốc nghếch.
– Thiếu phu nhân đâu ? Hắn bắt một trong số những kẻ hầu cận của nương
lại hỏi. nàng kia vừa thấy hắn hỏi đến Lý Thanh thì mặt bỗng dưng trở
nên xanh xam rồi quỳ xuống bộ dạng sợ hãi
– Thiếu chủ tha mạng nô tỳ, nô tì là không biết, là phu nhân không cho
nô tì nói. Nhìn bộ dáng luống cuống của nàng ta hắn chợt có dự cảm không tốt chút nào.
– Xảy ra chuyện gì ? Nói !!!! hắn gằn giọng giận dữ.
– Phu nhân là lệnh cho thiếu phu nhân đi hái về huyết sâm trên hàn nhân
cốc.Không đợi nàng ta dứt lời Khiết Phùng đã chạy thật nhanh đến Hàn
nhân cốc. Hành động kia của hắn là lọt hết vào mắt của Mĩ Khiết Ngọc. Bà nhìu mày lo lắng, nhìn thái độ kia của hắn đối với Lý Thanh bà là biết
hắn là đã động tâm rồi. Phùng nhi liệu có vượt qua được tử kiếp lần này
chăng ?
Trên đỉnh núi của Hàn nhân cốc hắn lo lắng nhìn quanh tìm kiến nàng khắp nơi, thế nhưng khi hắn thấy nàng thì chào đón hắn là khuôn mặt tươi
cười của nàng.
– Chàng là đến giúp ta đem huyết Sâm về sao ? Hắn một bộ mặt đằng đằng sát khí nắm lấy đôi tay nàng đang cố giấu vào tay áo kia.
– Nàng vì sao có thể cười được hả. Hắn là đau lòng, đôi bàn tay nhuộm
thắm một màu đỏ. Khi chạm vào hắn mới cảm nhận được máu là thấm ướt cả
ống tay áo.
– Vì sao mặc y phục đỏ… hắn hét lên giận dữ, hắn là không rõ đôi tay kia đã chảy bao nhiêu máu mà ướt đẫm cả ống tay áo thế kia, màu đỏ của y
phục trên người nàng khiến hắn không thể biết được.
– Ta không sao, thật đó, chàng đừng tức giận được không ? Nàng ấm áp nhìn hắn.
– Đồ ngốc, đau lắm chứ. Hắn vươn tay xoa lên những vết cắn của huyết
sâm. Hắn thực là muốn hủy hết đám huyết sâm kia, dám hành hạ nương tử
hắn. Nàng như đọc được ý nghĩ kia
– Nương là sẽ rất ghét thiếp nếu chàng hủy hết chúng, thiếp cũng sẽ ghét chàng, vì chỗ này bán sẽ rất nhiều tiền nha. Hai mắt nàng lóe sáng bộ
dáng ham tiền đến chảy nước miếng kia trông cũng thật đáng yêu. Khiết
Phùng cảm nhận được rằng cõi lòng tan nát của mình đang dần hồi phục khi ở bên kẻ ham tiền đáng yêu này.
– Nương là hứa cho ta phân nửa tiền bán huyết sâm nên từ giờ ta sẽ làm
công việc hái huyết sâm này. Quan trọng hơn cả bà đồng ý sẽ cho đám nữ
nhân kia trở về nhà họ. Việc này cũng xem như là bà ngầm chấp nhận nàng
là con dâu của Độc cốc khiến nàng rất vui nha. Đang hưng phấn thì bỗng
nhiên sắc mặt Thanh Thanh chợt biến nàng một bộ đáng run rẩy nhảy lên ôm lấy cổ Khiến Phùng.
– Là rắn. Kể từ khi ấy mỗi khi thấy rắn cơn ác mộng của tuổi thơ vẫn đeo bám lấy nàng. Cái quá khứ nàng muốn quên đi đó vẫn đeo theo nàng cho
đến nay.
– À là Bách Linh xà. Nó không có nọc độc đâu nàng đừng sợ. Thế nhưng
nàng ngàn vạn lần đừng bắt nó đem nướng ăn nhé, vì thịt rắn là kịch độc
không có cách nào giải được độc của Bách độc xà này đâu.
Hắn là sợ nàng sẽ bắt nó đem nướng giống mấy món quái lạ nàng từng
cho hắn ăn. Dù là kẻ giỏi về chế độc cùng giải độc thế nhưng hắn là hoàn toàn chịu thua trước độc của Bách Linh xà. Hắn cũng muốn điều chế ra
một loại độc cũng lợi hại ngang với Bách xà độc này nên mới chế ra Tử Kỳ Độc. Tưởng rằng hai độc chất này sẽ tương khắc nhau thế nhưng khi đưa
cả hai loại độc này vào thì con vật dường như nó chết nhanh hơn.
Tưởng rằng thê tử sẽ không còn sợ nữa thế nhưng khi nghe là Bách
Linh xà Thanh Thanh càng run lợi hại hơn, ôm hắn càng một chặt hơn y hệt như tiểu hài tử. Khiết Phùng phải ôm thê tử trở về trong tình trạng
nàng còn hoảng loạn vì sợ hãi. Thì ra nương tử của hắn cũng có khi sợ
thứ gì đó đến độ như thế.