Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Chương 17: Chương 17




Nhật Phượng thơ thẩn một mình trong vườn địa đàng, đây quả là nơi lý tưởng nhất giúp tâm trí và thần xác thư giãn sau những giây phút căng thẳng vì công việc.

Trong vườn này Phượng đã “làm quen” với một chú sóc và một cô thỏ bạch. Bọn chúng dạn dĩ đến nỗi mỗi khi cô ngồi xuống phiến đá nào đó là chúng đến gần, thậm chí nhảy cả lên đùi cô nữa mới thương chứ!

Bởi vậy Vườn địa đàng và các chú thỏ, cô sóc, bác vẹt, cậu nhau bau, thím gà sao từ bao giò đã trở thành một câu chuyện cổ tích dài, mỗi ngày Phượng vẫn tưởng tượng ra để kể qua điện thoại. Cô yêu tất cả những con vật dễ thương này.

Nhưng phải nói con vẹt Mã Lai vẫn là con vật mà cô thích nhất, nó tinh khôn như người ta với cái miệng leo lẻo nói hoài lắm lúc làm Phượng sợ. Chẳng biết Thiên dạy hồi nào, mà dạo này khi cô bước đến gần, vẹt ta tròn đôi mắt to ánh lên vẻ tinh quái và há mỏ ra:

- Phượng ơi! Phượng à!

Con vẹt kêu lên từng âm tiết rõ ràng làm cô kinh ngạc, kinh ngạc nhất là cái cách gọi của nó, nghe êm ái nồng nàn đắm đuối như gã đàn ông đang tha thiết gọi tên người yêu.

Cởi đôi giày mới bụi đời ra, Phượng xắn quần lên và cho hai chân mình xuống con suối nhân tạo trong vắt mát rượi, ngữa đầu ra sau, hai tay chống trên phiến đá nhẵn thín Phượng khoan khoái đón nhận mùi hoa lài thoang thoảng từ các bụi cây đặc bông trắng xóa gần đó. Không hiểu từ bao giờ cô đã yêu mùi hoa này, cứ mỗi buổi chiều đến đây cô đều vào Vườn địa đàng để hái một vài nụ bỏ vào túi áo, túi xách hay giắt ở tai, và thầm nghe mùi hương dễ chịu của nó vơ vẩn quanh mình.

Vừa đập nhẹ nhàng chân xuống nước, Phượng vừa hát khe khẽ:

“Suối mơ! Bên rừng thu vắng. Dòng nước trôi lững lờ ngoài nắng. Ngày chưa đi sao gió vương…”

- Phượng à! Có khách!

Quay người lại, định tìm hòn sỏi ném con vật to mồm này Phượng chợt thấy Thiên, anh ta chống một chân lên chiếc ghế đá gần đó và đang nhìn cô chăm chú.

Đến nhà bà Mẫn Quyên dạy cho Hoài Tú đã hơn một tháng nhưng chưa lần nào Phượng đụng độ Thiên một mình cả, cô rất ngại và không thích thú gì khi nghĩ phải chuẩn bị đối phó với mồm mép của anh ta.

Ngồi ăn cơm chung với cô, bà Mẫn Quyên và Hoài Tú, Thiên lúc nào cũng lịch sự và lạ là rất ít nói, anh ta ăn tự nhiên và rất ngon miệng chớ không như Phượng rụt rè mắc cỡ đến mức bà Quyên rồi cả Thiên nữa phải tiếp thức ăn cho cô.

Những lúc đó trông anh ta thật đàng hoàng, còn bây giờ tốt hơn hết nên coi Thiên như pha… Phượng xoay người lại tiếp tục nghịch nước bằng đôi chân nhỏ nhắn.

- Trông Phượng vóc nước hay thật! Thế nào tôi cũng phải tìm cho ra gạch Bát Tràng để “xây hồ bán nguyệt cho… nàng rửa chân”.

Hắn bắt đầu tán đây! Rút hai chân lên và ngồi bó gối trên đá, Phượng hất mái tóc mình ra phía sau rồi làm thinh.

- Dạo này Phượng tiết kiệm lời ghê! Đang nghĩ gì vậy?

Lại cái giọng trịch thượng! Phượng vuốt lại hai ống quần cho ngay, giọng thản nhiên:

- Tôi đang nghĩ tới anh!

- Vậy à! Thú thật nghe Phượng nghĩ đến tôi làm sao ấy! Tôi không có tin tức gì của Nhã đâu nhe!

- Tôi thắc mắc điều khác kìa!

- Điều gì vậy, nếu không về Nhã tôi sẽ giải đáp cho.

- A! Đương nhiên là tôi không dại gì thắc mắc về Nhã, vì có khi nào anh nói đúng về anh ấy đâu. Tôi thắc mắc về anh, và thích nghe chính anh giải đáp. Anh nói thật hay nói dối về mình tôi cũng tin hết! Chịu không?

Thiên nhịp nhịp gót giầy:

- Cô rào đón hay lắm! Nào thắc mắc gì cứ hỏi.

Hất mặt lên, Nhật Phượng tấn công:

- Tại sao anh bị vợ bỏ vậy?

Thiên nheo mắt:

- Chắc chắn Nhã đã giải thích với Phượng rồi.

- Nhưng tôi muốn nghe anh trả lời kìa!

- Tôi chỉ trả lời câu hỏi này với người vợ thứ hai của tôi thôi!

Thấy Phượng trề môi, Thiên nói tiếp:

- Vì tôi nghĩ chỉ có ai thật sự yêu mình, mới nghĩ tới, để lo lắng và thắc mắc về nỗi đau của mình thôi.

Nhìn Phượng đang xụ mặt, Thiên tủm tỉm trêu:

- Lẽ nào… em xa Nhã mới hai ba tháng đã chuyển tình cảm qua… anh rồi hở Phượng?

- Nói tầm bậy!

- Tại có người khơi gợi anh mới nói chứ!

Bước đến gần bên Nhật Phượng, Thiên ngồi xuống, cầm chiếc giày bé xíu lên anh bảo:

- Để anh mang giày vào cho, chiều nay em không phải dạy dỗ gì hết, mình đưa Hoài Tú đi hồ Kỳ Hòa chơi.

Liếc Thiên một cái sắc lẻm Phượng dằng chiếc giầy lại vội xỏ vào chân. Cô vừa đứng dậy là con vẹt đã lanh lảnh kêu lên:

- Thiên ơi! Giận mà thương!

Đang tức mình mà nghe như vậy, Phượng cũng buồn cười, cô lắc đầu:

- Con vẹt này cũng lẻo mép y như chủ nó.

Thiên phân bua:

- Em nói vậy oan cho anh quá! Trước đây nó ngoan lắm…

- Sao bây giờ lại hết ngoan? Anh định ám chỉ gì hả

- Anh có bảo nó hết ngoan hồi nào đâu. Sao em thích ăn hiếp anh quá vậy? Vừa định nói từ lúc có em đến dạy Hoài Tú tới giờ, con vẹt càng ngoan hơn và biết nói nhiều câu dễ yêu hơn nữa, em đã ngắt lời anh rồi. Khổ thật!

Phượng làu bàu:

- Đúng là mồm mép! Chiều nay không dạy thì tôi về. Thời gian đâu để đi chơi với cậu cháu anh.

Nghiêng đầu nhìn Phượng, Thiên nói:

- Lúc nào cũng quạu quọ, mau già lắm! Đi chơi sẽ thấy yêu đời và trẻ trung ra. Phượng đi với bé Tú, anh chỉ là người bảo vệ thôi! Anh đi phía sau hai cô cháu, chớ có làm gì đâu để Phượng sợ mình có lỗi với Nhã. Dạo này em hốc hác quá, không sợ Nhã chê à.

Phượng lạnh lùng:

- Đừng gài Nhã vào, chẳng ăn thua gì đâu. Tôi về đây!

- Em định chung tình suốt đời với một người không hề yêu em hay sao?

- Bao giờ anh chứng minh cho tôi thấy chắc chắn Nhã lừa dối tôi, tôi sẽ hết yêu ngay.

- Chứng minh điều đó dễ như ăn cơm sườn. Có điều ai lại đi làm thế! Tình yêu của em, em phải tỉnh táo, sáng suốt để nhìn ra hư thật chứ!

Phượng ném cho Thiên cái nhìn trách móc:

- Cũng may là tôi tỉnh táo nên đã không hỏi chị Uyên xem quan hệ của chỉ và Nhã tới đâu. Nếu không chị em trong nhà chắc có hiểu lầm nhau. Tuần sau đám hỏi chị Uyên rồi đó! Thật hư thế nào anh rõ hơn tôi!

Thiên hơi bất ngờ, nhưng anh vẫn phản pháo:

- Nhật Uyên thực tế hơn em nhiều. Chị ấy không đuổi theo cái bóng nữa rồi! Anh phải đến nhà em để chúc mừng và hoan hô chị ấy mới đúng!

Chưa kịp lựa lời để nói bóng nói gió cho Thiên biết rằng ba cô không ưa anh thì Phượng lại nghe gọi. Lần này không phải giọng con vẹt ranh mà mà là giọng Nguyệt, con bé đang định lên mặt với Phượng thì thấy Thiên vội vàng hơi cúi đầu xuống, nó ngọt ngào nhỏ nhẹ khác ngày thường:

- Cô Phượng, có anh cô tìm ngoài cổng.

Thiên đứng dậy trước:

- Sao con không mời vào và hỏi xem khách tên gì?

- Dạ cậu đó tên Minh, cậu ấy nhắn kêu cô Phượng ra ngay, hình như có chuyện gì gấp lắm!

Chuyện gì vậy? Tự dưng Phượng tái mặt, cô suýt trượt ngã vì mấy cục đá tròn trơn trượt dưới chân. Thiên vội đưa tay giữ cô lại:

- Bình tỉnh đi Phượng, con bé Nguyet chỉ đoán bậy đóan bạ, chớ có biết gì đâu mà em lo dữ vậy.

Nhật Phượng đi như chạy ra cổng. Cô thấy Nhật Minh ngồi trên chiếc cup của chị Linh mặt phờ phạc căng thẳng:

- Có chuyện gì vậy anh Minh? - Phượng hấp tấp hỏi tới.

Thấy có Thiên đi cùng Minh ngần ngừ rồi nói:

- Nhà đang có việc bận, chiều nay Phượng xin nghỉ dạy nghe Thiên!

Thiên cởi mở:

- Anh cứ đưa Phượng về. Đừng khách sáo làm gì.

Vội vàng đến mức chẳng kịp bắt tay Thiên, Nhật Minh chở Phượng vọt thẳng ra đường:

- Bà Linh nằm nhà thương từ trưa tới giờ.

Phượng thảng thốt:

- Xe đụng hả!

- Không phải!

- Hồi sáng chỉ xách vali đi công tác ở Đà Lạt một tuần. Không lẽ bị bệnh bất ngờ?

Nhật Minh làm thinh, anh khó khăn mở lời:

- Chị Linh đi phá thai, gặp bọn lang băm, mụ vườn nên bị làm băng huyết phải chở vào Từ Dũ cấp cứu. Mẹ đang ở trỏng với chỉ.

Nghe Minh nói, Phượng thấy trời đất quay cuồng đảo lộn, gió ù ù bên tai sao mồ hôi ở đâu ướt đẫm cả người. Cô choáng váng ngồi không vững khiến Minh phải tấp xe vào lề và gắt lên:

- Mày ngồi kiểu gì vậy con khỉ?

- Nghe anh nói em chóng mặt quá!

- Ê! Đừng có xỉu ẩu nghen! Tao chở mày vô trong bệnh viện coi mẹ có sai biểu gì không?

Phượng rùng mình. Cô nhớ tối nào chị Linh khóc nức nở. Trời ơi! Chắc chị khổ sở đến mức chịu không nổi mới òa khóc như vậy. Cô nhắm mắt cho bớt xây xẩm rồi run giọng hỏi:

- Chị đã đỡ chưa?

- Cầm máu được rồi, nhưng phải mổ vì bị rách dạ con, không khéo là chết đó!

Phượng mếu máo:

- Nghĩa là sao chớ! Em không tưởng tượng ra được. Trời ơi! Chị Linh mà đến nỗi như vậy à!

Minh chép miệng:

- Chị Linh có lớp vỏ bọc lạnh lùng cứng rắn chớ thật ra chị yếu đuối lắm! Càng cô đơn, mặc cảm người ta càng dễ bị tình yêu quật ngã.

- Mà ai? - Nhật Phượng giận dữ kêu lên làm Minh thở dài:

- Bảo đảm bà Linh không bao giờ nói gã sở khanh là ai. Đó là bí mật riêng của chị, hỏi làm gì?

- Nhà mình ai cũng có chuyện riêng giữ khư khư trong lòng, nặng nề u uất mà chẳng biết tỏ cùng ai. Thói quen “im lặng là vàng” ấy đã ăn sâu vào từng người, thành máu, thành suy nghĩ rồi, làm cách nào sửa đổi được nữa. Phải chi chị em, anh em mình ngồi bộc bạch với nhau những điều thầm kín như tâm sự với bạn bè, biết đâu chị Linh đã không khổ như bây giờ.

- Đừng lý sự nữa khi em thừa biết gia đình mình, và cũng có thể rất rất nhiều gia đình khác không làm được như vậy! Anh em trong nhà có máu thì có xót, thương nhau rất thường nhưng nếu bảo móc ruột ra nói hết với nhau chắc không có đâu. Giống như em, vừa nghe ai nói tới Thiên là đã đong đỏng lên.

- Em không có thiệt chớ bộ.

- Vậy em… có với ai?

Phượng bặm môi làm thinh. Quả là không để mở lời như cô vừa nói.

Minh cho xe ngừng lại trước cổng bệnh viện. Phượng thoáng thấy Trung từ trong đi ra, anh bước vội đến và rầu rỉ bảo:

- Mổ rồi! Mọi chuyện ngặt nghèo đã qua nhưng chị Linh sẽ không bao giờ có con được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.