Tại sao cô lại đâm đầu tới đây? Anh ta có làm vơi bớt được buồn đau nơi cô đâu? Trái lại Thiên không dấu vẻ thích thú hả hê khi thấy cô khóc thút thít.
Trách người dưng nước lã mà làm gì nhỉ? Có trách thì tự trách trái tim mình lầm lạc mới đúng.
- Cô Phượng ơi! Sao cô Phượng khóc vậy? Bộ cậu Thiên… rầy cô Phượng hả?
Phượng nhìn lên, cô thấy Hoài Tú ngồi ngay chiếc ghế Thiên ngồi lúc nãy. Hai tay khép vào đùi, mặt rụt rè, lo lắng con bé chờ đợi câu trả lời của cô.
Đưa tay chùi vội lên mặt, Phượng gượng cười nói lãng đi.
- Bắt đầu học nghe Tú!
- Ủa! Sao học sớm vậy. Mình chưa ăn cơm mà cô?
- Ơ… Chiều nay mình học sớm cho cô về sớm. Cô không ăn cơm.
Hoài Tú xụ mặt:
- Con không học đâu! Cô giận cậu Thiên thành ra hổng thèm ăn cơm chứ gì? Thế nào con cũng mách bà ngoại tội cậu Thiên ăn hiếp cô Phượng, làm cô Phượng khóc.
Tò mò nhìn gương mặt Phượng, Hoài Tú hỏi:
- Cậu Thiên có nhéo lỗ tai cô không? Cậu ấy hay xách tai con lắm. Đau muốn chết luôn mà con đâu dám hó hé mách ai đâu. Nhưng lần này cậu Thiên nhéo cô Phượng, con sẽ nói cho ngoại rầy cậu ấy một “tăng” luôn, cho cậu ấy bỏ tật ăn hiếp…
Hoài Tú hùng hồn nói một hơi làm Phượng buồn cười, không khéo con bé đi mách với bà Mẫn Quyên những điều nó tưởng tượng ra thì cô có nước độn thổ. Phượng vội vàng lắc đầu đính chính:
- Cậu Thiên không có làm gì cô hết.
- Vậy sao cô khóc?
- À! Tại cô với bạn cô giận nhau, hai đứa nghĩ chơi luôn nên cô buồn cô khóc, cậu Thiên theo khuyên cô đừng khóc nữa đó chứ!
Hoài Tú vẫn nghi ngờ:
- Thật hông cô? Người lớn mà cũng nghĩ chơi với nhau à! Ngộ quá ha! Rồi cô có xoè năm ngón tay: chơi, giận, hờn, hỉ, xả ra cho bạn cô bắt không?
- Có chứ! - Giọng Phượng rời rạc vang lên.
Hoài Tú háo hức:
- Vậy bạn cô bắt ngón nào?
Phượng cười, cô nói:
- Bạn cô không bắt ngón nào hết.
Giọng Hoài Tú vừa ngạc nhiên vừa tức giận:
- Sao kỳ vậy cô Phượng?
Im lặng một lúc, Nhật Phượng mới chậm rãi trả lời:
- Tại vì người ta có bạn khác, người ta không thèm chơi với cô nữa, họ đâu thèm bắt làm gì…
Hoài Tú nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp, lâu lắm con bé mới phán một câu:
- Người như vậy gọi là… đồ phản bạn, cô đừng thèm khóc nữa. Mình kiếm bạn khác, thiếu gì!
Thấy Phượng vẫn ngồi buồn xo, Hoài Tú lộ vẻ bồn chồn xa xót. Con bé dỗ dành:
- Cô coi phim không? Cậu Thiên đem về nhiều phim hoạt hình hay thật là hay!
- Cô lớn rồi, đâu thích coi phim hoạt hình nữa.
- Vậy cô coi ca nhạc nghe? Có băng Hồng Nhung hát, con thích lắm! Mà cậu Thiên cũng thích nữa. Thích nhất chỗ cô ca sĩ này ngồi trên chiếc giày to ơi la to! Môt chân cô đeo cái lúc lắc, mắc cười ghê! Cậu Thiên nói sau này lấy vợ, cậu sẽ sắm cho vợ cậu cái lúc lắc bằng vàng để vợ chạy lăn xăn lít xít đi đâu, chồng nghe tiếng leng keng chạy theo mà tìm.
Nghe Hoài Tú kể, Phượng cười thầm. Đúng là Thiên và anh Trung giống nhau ở điểm thích hài hước, chuyện gì được nói ra từ Trung cũng mất đi tính nghiêm chỉnh, Trung khoái trêu chọc, cợt đùa, mai mỉa, móc ngoéo người khác, nhưng không ác tâm.
Liệu lời mình rủa Thiên không có trái tim có quá nặng không nhỉ? Phượng bâng khuâng nhớ đến thái độ mừng rỡ, ân cần của anh khi gặp lại cô. Tại sao cô muốn người khác cũng khổ nỗi khổ của mình chứ?
Xem ra Phượng mới đúng là người không tim. Vì trái tim cô Nhã đã mang đi, để lại khoảng trống tăm tối giữa ngục như một vết thương suốt đời không lành.
***
Ngã phịch người lên ghế, Nhật Trung càu nhàu:
- Thấy bà Uyên ưng ông Sơn, anh nghĩ mọi chuyện êm xuôi rồi! Ai ngờ bà Linh làm một cú ngon ơ, cả nhà người nào cũng kinh hồn hoảng vía hết! Thằng cha Nhã đúng là thằng khốn nạn!
Nhìn Nhật Phượng bằng cái nhìn dò xét khác thường ngay, Trung nói tiếp:
- May mà anh đã lên tiếng cảnh báo em, không thì chẳng biết hậu quả tới đâu.
Nhật Phượng ngập ngừng:
- Anh Trung, em muốn biết con bé My My là con của anh An hay anh Nhã? Tại sao ảnh lại thù cả nhà mình ác vậy?
- Đến nước này thì anh chị dấu làm chi. Nó là con anh Nhã, nhưng có lẽ ảnh cố tình không biết.
- Sao kỳ vậy?
Nhật Trung trầm giọng:
- Hồi đó chị Thu rất đẹp, chị nổi tiếng là Thu tóc vàng, Thu hạt dẻ, tánh chị không giống ai trong nhà này hết. Chị cũng tự cao, kiêu căng nhưng cái tự cao đó không giống cái tự cao của chị Linh, chị thích nhiều người đeo đuổi và với ai chị cũng thề non hẹn biển. Nhà mình lúc đó túng quẩn vì anh em nheo nhóc, ba me suốt ngày lo kiếm tiền nên cũng không mấy quan tâm đến chị Thu. Mà chị Thu lại thích ăn diện. Trong đám bạn anh Vi, Nhã giàu có nhất và cũng mê chị Thu nhất. Chị Thu có anh An kè kè kế bên, nhưng anh An nghèo, anh có tài đàn hát chớ không có nhiều tiền, nên chị Thu chơi trò “một bà hai ông”
Chép miệng một cái, Trung kể tiếp:
- Hổng biết tại tao lẹ làng nhanh nhẹn hay sao mà ông Nhã lẫn ông An đều chọn tao làm giao liên mới ngộ. Tao giống một tay gián điệp nhí trung của bà Thu. Tao lãnh tới ba đầu lương, dù không thích nhưng vẫn thấy khoái khi được năn nỉ ỉ ôi đưa giùm lá thơ, nhận dùm cái hẹn. Đến khi thấy chuyện bắt đầu có mòi nguy hiểm vì hai tình địch đã nhận ra nhau rồi, tao mới đâm lo và vội nói hết đầu đuôi với anh Vi. Nhưng anh Vi làm gì khiến được bà Thu, ngoài mặt lúc nào bả cũng chơi không có gì với anh An để tiện bề đi chơi với anh Nhã.
- Không lẽ chị Thu như vậy thật?
Nhật Trung cười khảy:
- Anh biết em khó tin, nhưng thật chị Thu là như vậy, thì bây giờ chị vẫn như vậy, có khác gì đâu. Lúc đó anh mới mười bốn tuổi, ngu chết mồ, anh không nghĩ sâu xa tới hậu quả của tình yêu trai gái. Chuyện tất yêu phải xảy ra, ông Nhã và ông An đụng độ nhau trong quán cà phê hai ông nên nhậu một trận ra trò có anh chứng kiến. Sau đó anh Nhã không tới nhà mình nữa, ông cặp lung tung từ con nhỏ ngồi bán thuốc lá lẻ ở góc ngã tư, tới con mê gái làm tiền về chiều trong hóc hẻm. Ông bỏ luôn chị Thu, điều này không trách Nhã được, tại chỉ là người có lỗi.
Nhật Trung đốt thuốc hút và nói:
- Sau đó chị Thu phải ưng ông An vì cái bụng bắt đầu tròn. Mọi người ngay cả anh An cũng tưởng mình là bố cái thai ấy. Tao nhớ lúc đó ba mắng anh An thậm tệ nhưng cũng chịu gã, tội nghiệp, ông bị chửi oan! Mãi đến sau này sống thiếu thốn tiền bạc, không hạnh phúc bà Thu mới giận mất khôn khai ra cái kỳ tích của Nhã với mình. Ông An đùng đùng lên vì tự ái. Thế là li dị, li dị rồi chị Thu mới tiếc, mới khổ sở tới bây giờ, chị quen tùm lum rốt cuộc cũng sô lô.
- Chị Thu lấy chồng rồi anh Nhã mới đi phải không?
- Ờ, hình như vậy, ai mà nhớ chính xác lúc nào. Sau đám cưới chị Thu ít lâu, anh có gặp ổng, ổng nói ổng hận bà Thu và sẽ trả thù. Lúc đó anh nghĩ ông ta nói cho hả tức thôi. Ai ngờ...
Nhật Phượng thở dài:
- Ai ngờ anh ta đã làm được điều đã nói mười năm về trước. Và chị Linh lại là người nhận đòn thù nặng nhất.
- Nhã hiểm thật, anh ta đánh trúng vào niềm hãnh diện của ba mẹ, anh chị em trong nhà. Chị Thu chưa hay những gì Nhã dám làm. Chị ấy sẽ nghĩ gì về người tình cũ nếu biết mọi chuyện nhỉ.
Phượng chép miệng:
- Tội nghiệp chị Linh quá! Chắc đâu bao giờ chị nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra?
Nhật Trung rành rọt:
- Sao lại không nghĩ? Chị Linh là người sống bằng lý trí, làm bất cứ chuyện gì chị đều tính toán được sẽ thu về cái gì, và sẽ thua sẽ mất cái gị Có điều đợt thua này chị mất trắng. Thằng cha Nhã mà biết thì quất ngựa chạy tuốt chớ dễ gì...
Nhật Phượng càu nhàu:
- Anh sao độc miệng quá!
Không để ý lời trách của Phượng, Trung nói tiếp:
- Thứ hai tuần sau chị Linh đi làm lại.
Tròn mắt kinh ngạc, Phượng kêu lên:
- Mổ xẻ như vậy mà nghỉ có hai mươi ngày!
Nhún vai, Trung mai mỉa:
- Thì mổ ruột thừa mà lại
Phượng vẫn băn khoăn:
- Làm sao chạy xe nổi! Chị vẫn có thể xin nghỉ không ăn lương được mà!
- Ai bảo là không được, nhưng nghỉ nhiều quá khó phấn đấu. Mày không biết chớ, ông giám đốc của bả đang được điều về tổng công ty, bà Linh phải làm bất cứ giá nào để ngồi vào chỗ trống đó. Bởi vậy bả đâu cần ông Nhã phải biết rằng ông ta đã tặng cho bả một đứa con, bả biết không thể dùng đứa con ấy để làm một nhịp cầu, nên đã lạnh lùng cương quyết đi phá thai. Khỏi nói bọn lăng vườn đã phá cả thân thể chị ấy...
Ngừng lại để ngẫm nghĩ lựa lời, Trung nói tiếp:
- Hơn ai hết, chị Linh hiểu chị sẽ không tìm được một tấm chồng, khi mất khả năng sanh đẻ. Do đó chị phải tìm cho mình một địa vị thật cao trong xã hội để bù đắp... Rồi em sẽ thấy chị Linh sẽ không từ thủ đoạn nào để ngồi lên đâu!
Nhật Phượng thẫn thờ vì những lời của Trung, nếu như vậy chị Linh cũng có yêu gì Nhã thật sự, dầu chị rất cô đơn và khao khát có một tình yêu chân thật.
Ôi! Sao đầu óc cô rối mù lên thế kia! Cô không đủ sức để nghĩ cho ra những bí hiểm của cuộc đời, cô không đủ sức để hiểu cho hết các anh chị cô trong gia đinh.