Lời tác giả:
Update ~*^^*
Hôm nay lại muộn hơn nữa… xin lỗi nha…
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và vote vote ~! Đồng thời cũng cảm ơn mọi người đã comment!
Tui sẽ tiếp tục cố gắng~
Nhưng mà… trước khi cố gắng thì tui nên đi ngủ trước… (mọi người: = =||||)
Ha ha, ngủ ngon yêu yêu ~=w=
14.
“Vậy cũng được, ” Tống Vũ cầm chén rửa đi rửa lại nhiều lần, tắt nước, kéo cái khăn lau treo kế bên lau bát và thìa từ trong ra ngoài, “Nhưng mà giường tôi không đủ lớn, nếu không thì cậu ngủ trên giường, tôi nằm sopha.”
Đùa, cái đó mà cũng gọi là sopha được à?
Bằng vào chiều cao của Tống Vũ sợ là phải cuộn tròn cả người mới nằm được, như thế thì sao mà ngủ nghê gì được.
Thẩm Nhiên Phi im lặng, nhất thời chỉ còn nghe tiếng va “leng keng” nhẹ nhàng của bát thìa.
Không thể nói được nguyên cớ vì sao, mà khi nhớ lại cảm giác thoả mãn đầy ấm áp của cái đêm mà cả hai nằm bên nhau, thì lại rất muốn trải nghiệm lại một lần nữa.
“Không thể ngủ chung sao?” Thẩm Nhiên Phi đứng chặn ngay cửa bếp, nhìn thẳng vào y đang mơ hồ không hiểu, “Có phải là anh để ý chuyện tôi…”
“Đừng có lúc nào cũng lôi chuyện đó ra nói, ” Tống Vũ giơ tay vỗ vỗ lên đầu hắn, rồi nhẹ nhàng xoa hai cái lên đỉnh đầu hắn, động tác tự nhiên như lúc y thêm canh vậy, “Cậu biết là tôi không quan tâm chuyện đó mà, tôi chỉ sợ cậu ngủ không ngon.”
“Ngủ chung với anh là có thể ngủ ngon ngay.” Kiểu tóc bỏ mấy tiếng đồng hồ làm bị y làm rối lên khiến Thẩm Nhiên Phi phải bật thốt lên, hắn không dám nói là hắn thậm chí còn có hơi lưu luyến nhiệt độ mỏng manh vương trên đỉnh đầu của hắn kia.
“Thật sao?” Tống Vũ nở nụ cười, lần thứ hai đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu của hắn, xoa đến Thẩm Nhiên Phi đỏ mặt.
Được chiều chuộng như một đứa trẻ mang đến cảm giác vừa tốt đẹp lại vừa ngọt ngào, nhưng dục vọng khi có khi không đối với y làm cho hắn cảm thấy những điều tốt đẹp này không được trọn vẹn.
Nhưng mà, dục vọng đối với y cuối cùng có thể duy trì được bao lâu đây?
Và đâu mới là điểm bắt nguồn của dục vọng?
Cảnh tượng trước mắt vẫn như vậy, y khom người, thu dọn chiếc giường chỉ bằng một phần ba giường trong nhà hắn, mà hắn đứng đằng sau y, nhìn y bận rộn tới lui, chút nhăn nheo trên tấm chăn đơn được đôi bàn tay kia dễ dàng vuốt phẳng, chăn cùng kiểu với drap trải giường in hoa quê mùa đã cũ, còn có gối nằm không cùng bộ, không có một chút gu thẩm mỹ nào để khen, thế nhưng trong mắt Thẩm Nhiên Phi thì thoải mái hơn cả cái giường to trong nhà mình, thậm chí hắn đã có thể hình dung được cảm giác ấm áp và dễ chịu khi mình nằm lên.
“Trước tiên đi tắm đi.” Tống Vũ xử lý xong giường ngủ, dịch cái bàn chất một đống đồ sang một bên, sau đó dẫn Thẩm Nhiên Phi đến phòng tắm, “Đây là vòi nước nóng, cái này là vòi nước lạnh, phải tự mình chỉnh nước ấm, trước tiên là xả nước lạnh, nếu không sẽ bị nóng quá, được rồi, cậu tắm trước đi, cậu xong tới tôi, được chứ?”
“Nhưng mà tôi không có quần áo để thay, tôi quen tắm xong là phải thay đồ sạch rồi.” Bởi vì không gian trong phòng tắm rất nhỏ rất hẹp, thế nên là hắn gần như là kề sát toàn bộ cơ thể lên lưng Tống Vũ người đang ngoẹo cổ nhìn hắn giải thích, dưới cái nhìn của hắn thì tư thế này có một chút mờ ám ngây ngô, một loại đắc y không tên dâng lên.
“À thì… nếu như cậu không ngại, thì để tôi tìm thử xem.”
Tống Vũ vừa nói vừa nhìn vào nửa người dưới của hắn đánh giá, nhìn đến Thẩm Nhiên Phi cảm thấy có hơi lúng túng khó xử.
Mặc dù biết cái cách y nhìn mình là hoàn toàn không có ý đó, thế nhưng vỏn vẹn chỉ bị đánh giá như vậy thôi hắn đã thấy mình như sắp nhồi máu đến nơi.
May mà y chỉ nhìn một lúc, rồi lại kéo hắn chen từ phòng tắm chen ra ngoài.
Lục tìm trong ngăn kéo một hồi, Tống Vũ lấy ra hai cái quần đùi mặc hè, một cái trông còn rất mới, một cái hiển nhiên là đã mặc rồi, Thẩm Nhiên Phi nhìn hai cái quần đó mà muốn rớt hai con mắt.
Lưng thun, ngoài trước là dây rút, còn hoa văn… một đống tròn tròn nhìn không biết cái gì với cái gì!
“Hai cái này gần như là mới hết, tôi mới mặc có một lần, cái này nhỏ hơn một chút, nhưng mà cũ, quần lót của tôi đều là cũ hết, cũng đâu thể đem ra cho cậu mặc được, cậu xem xem có thể mặc tạm một đêm không, hay là cậu muốn mặc của cậu?”
Tôi muốn đi ra ngoài mua cái mới, trong lòng Thẩm Nhiên Phi thầm nghĩ lung tung.
Nhưng cuối cùng vẫn là chọn cái quần đùi trông có vẻ mới hơn.
Không sao, cho dù có là một cái quần tam giác đầy lỗ, hắn cũng có thể lộ đến có hình có dạng.
Cầm quần đi tới phòng tắm, Thẩm Nhiên Phi cởi sạch đồ trên người, mở vòi nước thử ấm nóng.
Không phải là loại vòi nước có nhiệt độ cố định, chỉnh cả buổi mới thấy gần được, thế là bắt đầu giội nước rửa sơ qua người mình, một lúc sau mới bắt đầu tìm sữa tắm, cuối cùng chỉ tìm được một cục xà phòng.
Được rồi, xà phòng thì xà phòng, dù sao vẫn có thể tắm được.
Hắn không biết là mình có thể dễ dàng chấp nhận như vậy, trải qua mấy lần tạm chấp nhận, cuối cùng cũng chấp nhận là đã tắm xong.
Cấp tốc lau khô người, sau đó mặc quần đùi vào.
Đi được hai bước, hắn đã thấy hơi lúng ta lúng túng rồi, quần đùi không giống quần lót, không thể bao kín được, mặc mà như không mặc.
Chỗ đó theo bước chân của hắn nhẹ nhàng lắc, thỉnh thoảng ma sát với chất vải chất thô ráp, cảm giác rất kỳ lạ.
“Tắm xong rồi?” Tống Vũ thấy hắn đi ra lập tức cầm áo ngủ đưa cho hắn, “Cái này mới, tôi chưa mặc, cậu mặc vào rồi lên giường nằm trước đi.”
Thẩm Nhiên Phi nhìn cái giường nhỏ kia, sau chăn lót một tấm thảm nhung, thoáng qua thấy rất ấm.
Nửa người dưới cứ thấy mát mẻ, hắn tròng áo ngủ lên vén chăn bò vào bên trong nửa ngồi nửa nằm, đầu tựa vào vách tường.
Vốn tưởng rằng trong chăn sẽ có hơi lạnh, không ngờ lại là ấm…
Không có gì là khó nghĩ, lúc hắn đang tắm y đã ủ ấm chăn cho hắn.
Nhiệt độ dễ chịu, cơ thể mới vừa tắm xong hơi toả nhiệt, Thẩm Nhiên Phi bất chợt chậm rãi nằm xuống.
Bên tai là tiếng nước chảy tí ta tí tách, y đang tắm trong phòng tắm.
Hắn kéo chăn.
Một người đàn ông bốn mươi tuổi, vẻ bề ngoải nhã nhặn, da dẻ khá là trắng, không tính quá béo cũng không phải quá gầy, chiều cao cũng không thua gì với hắn, vóc người cũng không có gì là biến dạng, nhìn bề ngoài nhìn cũng chỉ tầm ba mươi bốn, lăm tuổi, cho dù khóe mắt có vài ba nếp nhăn cũng không phá hỏng cảm nhận về tổng thể.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn tiếp tục, Thẩm Nhiên Phi nhớ lại dáng vẻ của y vào ngày mà hai người cùng đồng thời lăn xuống giường rồi sau đó y chật vật chạy trốn vào WC.
Lúc dục vọng lần thứ hai dâng lên, hắn gần như nghi ngờ là mình đã uống nhầm thuốc.
Thừa dịp Tống Vũ còn chưa đi ra, từ rút mấy tờ giấy trên bệ cửa sổ rồi nhanh chóng giải quyết, sau đó vò thành cục ném xuống cửa sổ.
Ở trên cái giường mà y ngủ mỗi tối làm chuyện như thế, hắn lại không thấy có gì là đáng phải thẹn, trái lại còn có một loại hưng phấn bí ẩn.
Giống như là một đứa trẻ trộm được kẹo chui vào trong chăn lén lút lấy ra thưởng thức hết lần này đến lần khác, bí mật và niềm hân hoan của riêng một người.
Tiếng nước dần dần nhỏ, không đến một lúc sau Tống Vũ đã từ phòng tắm đi ra, Thẩm Nhiên Phi có chút chờ mong nhìn y, nhưng mà y lại không lên giường ngay lập tức.
“Sao vậy?” Nhìn y tới tới lui lui mấy lần, Thẩm Nhiên Phi trên giường nửa ngồi lên.
“Cậu đừng đứng lên, tôi ngủ ngay thôi.” Tống Vũ đi tới bên giường cười với hắn.
“Sao... Sao lại lạnh như vậy?!” Thẩm Nhiên Phi không phải là bé ngoan mà anh nói đi hướng đông là tui đi hướng đông, nắm lấy cánh tay Tống Vũ muốn kéo y tới gần, chạm vào tay là một cảm giác lạnh lẽo.
“Ha ha, nước nóng không đủ, bây giờ tôi lên sẽ làm cậu lạnhi.” Tống Vũ vẫn là vò tóc của hắn, còn thuận tay quẹt một cái lên mũi hắn.
Động tác thân mật như thế làm cho Thẩm Nhiên Phi vừa hài lòng lại vừa khó chịu, dở khóc dở cười, thế là hắn sừng sộ lên, “Này… tôi không phải là con trai anh.”
“Đương nhiên, làm sao tôi có thể có một thằng con lớn như cậu được.”
Tống Vũ cười đến rất tự nhiên, tay lại vô thức vuốt lên sống mũi thẳng tắp của Thẩm Nhiên Phi.
“Mau lên đây đi, hai người cùng nằm chung thì lập tức sẽ ấm thôi.”
Thẩm Nhiên Phi kéo Tống Vũ, khuyên can đủ đường mới lôi được y lên giường, nói chứ đúng là hắn chưa bao giờ dành nhiều kiên nhẫn cho bất cứ một bạn tình nào đến như vậy.