Update ~*^^*
Ha ha, chúc tân xuân là bởi vì Tiểu Tùng đã hoàn toàn đắm mình trong niềm hưng phấn sắp được nghỉ tết á~
(bây giờ tui đã bắt đầu mong đến ngày nghỉ, nên cũng muốn ngày nào cũng muốn chúc mọi người năm mới vui vẻ nhaaa!!! Mọi người: … 囧)
Cảm ơn mọi người ủng hộ nha~! (đôi khi Tiểu Tùng lại thích tạt máu chó vậy á… =_= he he…)
26.
Máy thở vẫn đang chạy, trên cả khuôn mặt băng kín băng gạc, chỉ để lộ ra hai mắt.
Chân đang bị treo lên, lông mi thỉnh thoảng lại run lên, mày nhíu rất chặt, hiển nhiên là đang ngủ trong trạng thái rất không thoải hoặc là do vết thương rất đau.
Thẩm Nhiên Phi vừa nhìn anh vừa ngồi xuống ghế ở bên cạnh, hai tay chống trán.
Hắn đột nhiên nhớ lại Tần Lập Văn thích nhảy nhót tưng bừng thường ngày.
Một bàn tay xoa xoa lên đỉnh đầu của hắn, Thẩm Nhiên Phi biết là ai, không ngẩng đầu lên.
“Không phải lỗi của cậu.”
Chắc là do bản tính hắn thật sự rất ích kỷ, cứ hi vọng rằng sẽ có một ai đó nói một câu như thế với hắn, giúp hắn bớt đi cảm giác tội lỗi trong lòng.
Nhất là khi hắn được nghe câu nói đó từ chính miệng Tống Vũ, càng khiến hắn tin tưởng hơn lời của bất kỳ một người nào khác.
“Nếu như tôi không nói như thế, thì cậu ta sẽ không chạy xe ra ngoài, nếu như cậu ta không chạy xe đi, thì sẽ không…”
Giọng nói tưởng chừng rất bình tĩnh chợt bị một cái ôm nhẹ nhàng cắt ngang, Tống Vũ cúi người ôm lấy hắn, vỗ vỗ lên sống lưng hắn.
Thẩm Nhiên Phi giơ tay, nắm lấy tay áo của y, tất cả mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng lập tức bộc phát ra, thoáng làm ướt áo sơmi của Tống Vũ.
“Mẹ nó…” Giọng nói khàn khàn, mang theo chút vô lực.
Tống Vũ buông tay ra quay đầu đi, không biết Tần Lập Vân đã tỉnh lại từ khi nào, kéo máy thở xuống nhìn hai người họ.
Thẩm Nhiên Phi nhìn Tần Lập Vân, đang định ghé người đến gần anh hơn, nhưng trong lúc nhất thời dưới chân chợt có cảm giác như nhũn ra, chỉ có thể có chút lúng túng anh một tiếng, “Lập Vân…”
Tần Lập Vân liếc nhìn Tống Vũ, ánh mắt lại trở chuyển về Thẩm Nhiên Phi, “Thẩm Nhiên Phi, tao hối hận vì đã cược với mày, lão già này có thứ gì tốt hả, cuối cùng thì mày coi trọng ông ta chỗ nào, vì ông ta nói tuyệt giao với tao, con mẹ nó mày có lương tâm không…”
Mặc dù giọng nói có hơi chột dạ, nhưng từng chữ từng câu đều rất rõ ràng.
Thẩm Nhiên Phi muốn nói “không phải”, nhưng cứ sững sờ không biết phải mở miệng như thế nào.
Đỉnh đầu ban nãy vẫn còn ấm lại như bị người ta bất ngờ xối thẳng một thùng nước đá xuống, cảm giác buốt lạnh từ cổ tràn đến đầu con tim.
Cứng người ngồi, thậm chí còn không dám nghiêng đầu nhìn sang Tống Vũ đang đứng bên cạnh mình.
Đầu óc đông cứng khúc cây, trống rỗng.
“A, bạn bè mười mấy năm trời, vì một cái cược lên giường với một ông già…”
“Câm miệng…”
Thẩm Nhiên Phi đột nhiên thấy sợ hãi, cả giọng nói cũng đang phát run, cảm giác chua xót vô cùng.
Theo bản năng đưa tay ra, thầm muốn bắt lấy sau đó giữ lại độ ấm trên đỉnh đầu lúc nãy, nhưng chỉ bắt được khoảng không.
Đờ đẫn quay đầu, y đã đi ra khỏi phòng bệnh từ lúc nào.
Ngay từ đầu hắn đã không chân thành thật tâm đối đãi với Tống Vũ, nhưng giờ lại càng lúc càng tham lam đòi hỏi ấm áp và bao dung của y.
Đây chắc là quả báo, nhưng lại đến quá nhanh.
“Tao thật sự thích ảnh.”
Bắp thịt căng thẳng đã hoàn toàn thả lỏng, Thẩm Nhiên Phi nhìn Tần Lập Vân, đột nhiên nở nụ cười, “Tao thật sự thích ảnh… ha ha… thích…”
Ngay trước mặt người đó làm nũng không chút dè dặt.
Ngay trước mặt người đó bật khóc.
Cùng người đó chen chúc trên cái giường nhỏ xíu, ăn canh trái cây người đó nấu, túi bánh kẹo vẫn còn để dưới gầm giường không nỡ lòng vứt đi.
Đúng vậy, hắn thích Tống Vũ.
Trong khoảnh khắc lưu luyến sự dịu dàng của y, đã thích y rồi.
Lo được lo mất khi ở bên y, sợ y phát hiện ra lời nói dối mà hắn bịa ra.
Nụ hôn ngày hôm đó, hắn biết mình đang hôn y, bởi vì thích y, nên đương nhiên là muốn hôn y.
Không phải là say rượu mất trí, càng không phải là vì lời đánh cược chưa hoàn thành kia.
Trong bữa ăn hôm nay, thậm chí hắn đã thầm nghĩ.
Tại sao Tống Vũ lại hoàn toàn không để tâm đến chuyện mình hôn y tối hôm đó, dù sao thì y cũng đã biết chuyện mình thích đàn ông rồi, như thế thì có thể hiểu là y có hơi hơi thích mình không…
Nhưng bây giờ, y đã im lặng rời đi mất rồi.
Có phải là đang cảm thấy rất thất vọng về mình không?