4.
Lời tác giả:
Có chương mới~*^^*
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~ -v-
Hôm nay tui và bạn tui vừa tám về đại thúc thụ~
Rốt cuộc bạn tui nói: Á! Không phải chứ, mày đi viết đại thúc à!?
Tiểu Tùng: Ừ ừ, thì làm sao…?
Bạn tui: …Không phải là mới xong một bộ sao? Mày thật đúng là dư hơi dư sức.
Tiểu Tùng (囧): …
________
“Được rồi.” Tống Vũ vỗ vỗ vai hắn, “Thay quần áo đi ngủ thôi.”
“Ừm, tôi đi tắm trước.” Thẩm Nhiên Phi chớp chớp mắt, nhìn chiếc giường đã trải drap phẳng phiu, “Chắc chắn anh là một người cha rất tốt.”
Nhận được lời khen của hắn, nhưng Tống Vũ cũng chỉ cười cười, không tiếp nhận, cũng không phủ nhận.
“Đợi tôi tắm xong thì đến anh tắm nhé, sau đó chúng ta lên giường nói chuyện, khi nào buồn ngủ thì ngủ.”
Thẩm Nhiên Phi cởi áo sơ mi, lộ ra phần thân trên đều đặn, rồi tháo thắt lưng da kéo quần xuống, mặc quần lót đi vào phòng tắm.
“Được.” Tống Vũ đứng tại chỗ, nhìn Thẩm Nhiên Phi đi vào phòng tắm.
Mãi đến khi nghe được tiếng nước phát ra, y mới sực tỉnh nhận ra là mình đã có thể ngồi xuống.
Không hiểu vì sao mà từ nãy đến giờ cứ như kẻ mất hồn, có phần không yên lòng.
Tống Vũ nghĩ hẳn là y còn đang lo lắng chuyện trong nhà.
Sau khi kết hôn hầu như y chưa từng ngủ bên ngoài, sau khi có con gái thì cứ tan làm là đi thẳng về nhà.
Chính vì vậy, nên vòng quan hệ của y ngày càng nhỏ, công việc cũng ngày càng tụt dốc.
Có thể y chỉ đang suy nghĩ chuyện mình dùng hết toàn bộ thời gian để chăm sóc vợ con thì sai ở đâu, có sai chẳng qua là do tính cách của y.
Có lẽ việc tiếp thị thật sự không thích hợp với y, vả lại thân là một tên đàn ông, sao có thể so sánh với một cô tiếp thị được.
“Nghĩa gì mà ngây người vậy?”
Tống Vũ ngước lên đáp lại, một giọt nước rơi xuống mặt.
“Xin lỗi.” Thẩm Nhiên Phi vươn tay, rất tự nhiên dùng ngón tay lau đi vệt nước trên mặt Tống Vũ.
Phần da gò má trên gương mặt y rất mỏng, bị ngón tay ma sát, trở nên ửng đỏ.
Tống Vũ lắc đầu đứng lên, rút cái khăn Thẩm Nhiên Phi đang vắt ngang cổ, phủ lên mái tóc ướt nhẹp của hắn, nhẹ nhàng xoa.
Thẩm Nhiên Phi xuyên qua làn tóc lưa thưa đang lay động nhìn người đàn ông trước mặt.
Cánh môi hơi hé, tầm mắt chỉ chăm chú vào đầu tóc ướt của hắn.
Ngay cả lau tóc cũng nghiêm túc như vậy, thật kỳ lạ.
Nhưng cái cảm giác như được người thân chăm sóc thế này thật tốt.
Thẩm Nhiên Phi khép mắt, lắc lắc đầu theo động tác lau tóc của Tống Vũ.
“Được rồi, đã khô rồi.”
Tống Vũ buông tay, vắt khăn lên thành ghế, lại đưa tay xoa đầu hắn một cái, giống như kiểm tra một lần nữa.
“Cảm ơn.” Thẩm Nhiên Phi hé mắt, theo thói quen vuốt vuốt tóc vài cái, làm da đầu nóng lên, “Anh cũng tắm đi.”
“Không cần.” Tống Vũ lắc đầu, hơi áy náy kéo kéo áo, “Tôi muốn về nhà.”
Thẩm Nhiên Phi lập tức mở to mắt, “Sao vậy? Không phải đã đồng ý là sẽ ngủ chung với tôi sao?”
“À, tôi đang nghĩ là có lẽ… có lẽ hai mẹ con cô ấy vẫn chưa đi?” Tống Vũ miễn cưỡng cười, “Lỡ như hai người họ đang ở nhà, tôi không về thì không hay lắm.”
“Số điện thoại ở nhà anh là gì?” Thẩm Nhiên Phi đi tới cạnh bàn nhấc điện thoại lên.
“Hả, hả…?” Tống Vũ hơi ngây ra nhìn ống nghe trong tay Thẩm Nhiên Phi, “64101069.”
Thẩm Nhiên Phi gật đầu, vẻ mặt tự nhiên xoay người, đồng thời âm thầm che khuất tầm mắt của Tống Vũ.
Đưa lưng về phía y, trực tiếp bấm điện thoại trong phòng mình, trong còn vờ lẩm nhẩm lập lại dãy số Tống Vũ vừa mới đọc.
Trong lòng Tống Vũ cũng không khỏi nôn nóng, đứng ngây người mấy giây rồi đi đến bên cạnh Thẩm Nhiên Phi.
Lúc này đã bấm gọi, đang chờ.
Mãi đến khi tiếng reo chờ biến thành tiếng ngắt, Thẩm Nhiên Phi nhìn ngón tay của y đang bấm vào lòng bàn mình, cúp điện thoại.
“Không có người nghe.”
Đương nhiên là không có ai bắt, phòng hắn bây giờ làm gì có người.
Ánh mắt của Tống Vũ bất chợt buồn hẳn.
Bà xã và con gái không có ở nhà.
“Biết đâu mai anh về nhà thì họ về rồi?”
Im lặng một lúc lâu, Thẩm Nhiên Phi nói một câu an ủi.
“Chắc vậy.” Đôi môi khó khăn mấp máy khép mở khó khăn đáp lại, giọng nói mơ hồ.
“Chúng ta đi ngủ đi, mai… đi tìm họ nói sau cũng được.” Vừa nói vừa đẩy Tống Vũ vào phòng tắm, “Phụ nữ rất dễ mềm lòng, vả lại một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa mà, bà ấy sẽ tha thứ cho anh thôi.”
Thẩm Nhiên Phi lè lưỡi, ban nãy thiếu chút nữa lỡ lời thành “sáng mai tôi chở anh đi” rồi.
Thật may, may là… may là hắn kịp sửa.
“Tắm sớm ngủ sớm.”
Đẩy người vào phòng tắm, còn săn sóc khép cửa lại dùm.
Trong phòng tắm còn một bộ áo ngủ màu trắng, Tống Vũ tắm xong có thể mặc vào.
Không biết một người đàn ông nghiêm chỉnh dễ xấu hổ như vậy, lên giường sẽ có dạng gì.
Không biết sau khi lột quần áo ra làn da đó nhìn như thế nào, lỡ là nếp nhăn không thì mất hết hứng.
Không biết lỗ nhỏ đằng sau kia có chặt hay không, có thể đi vào hay không…
Thẩm Nhiên Phi ngồi ở mép giường, trong đầu toàn là hình ảnh 18+ cấm thiếu nhi.
Tưởng tượng một ông chú nghiêm túc như vậy nằm dười thân hắn giang rộng hai chân, bị dục vọng của hắn không ngừng ra vào…
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có hơi chờ mong, bàn tay vô thức vuốt drap giường mềm mại.
Ngay cả tiếng nước chảy trong phòng tắm giống như đang gãi lên từng tế bào trên cơ thể hắn, làm hắn ngứa ngáy phát điên.
Đã lâu rồi không có cảm giác hưng phấn như vậy.
Hắn cảm thấy mình đã chọn đúng trò để chơi, đi đại một chuyến đến nhà của Tần Lập Vân cũng không uổng phí.
Mà phòng bên kia cũng không còn tiếng động, chắc là đang tán tỉnh chuẩn bị cho hiệp sau.
Đứng lên, đi đến mở tủ lạnh, lấy hai lon bia đá.
Có thêm cồn trợ hứng sẽ tốt hơn, ít nhất đối với Thẩm Nhiên Phi thì là như tạo thêm một cảm xúc mông lung.
Bật nắp lon lên, uống mấy hớp, tiếng nước cũng đã ngừng, đặt lon bia lên tủ.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp thu hoạch rồi.