Editor: Mèo ™
Minh Lam dẫn Nam Khánh đi xung quanh toàn bộ căn phòng một lần. Trước sự ngạc nhiên của cô, tốc độ ghi nhớ của Nam Khánh rất nhanh, thay vào đó thái độ lo lắng của cô khiến anh bật cười. Buông tay cô ra, anh lại tự mình bước vào phòng, lần sờ xác nhận lại một lần nữa, thậm chí từng cái công tắc, từng chốt cửa cũng không bỏ sót.
“Nhớ hết rồi?” Minh Lam ngạc nhiên nhìn anh.
“Ừm.” Anh gật đầu. “Hẳn là không có vấn đề gì.”
Minh Lam nói: “Tôi sẽ lấy cho anh một bình nước, nếu anh khát cũng không cần phải ra khỏi phòng.” Nói xong, cô bước ra ngoài, lấy một bình nước đầy từ nhà bếp mang vào.
Cô nắm tay Nam Khánh đưa đến cạnh bàn, chạm vào chiếc bình thuỷ tinh một lần, rồi chạm vào cái cốc bên cạnh nó. Nam Khánh luôn mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp nhận lòng tốt của cô.
“Kỳ thật, trong phòng này cũng có chuông, nếu anh thật sự gặp rắc rối, có thể rung chuông gọi người đến giúp đỡ. Nhưng tôi nghĩ anh hẳn là không thích bị quấy rầy.”
“Không ai thích bị quấy rầy cả.” Nam Khánh nói. “Nếu tôi rung chuông vào lúc nửa đêm, người gặp rắc rối nhất không phải là tôi, mà là người bị tôi đánh thức.” Anh cười. “Tôi không muốn bị người khác ghét đâu, còn là một người mù bị người ta ghét. Huống chi tai tôi rất thính, người khác thì thầm nói xấu từ xa tôi cũng có thể nghe thấy, vậy sao còn có thể ngủ được?”
Nụ cười của anh trong sáng đến nỗi không có chút cảm xúc buồn bã nào, giống như đây là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, cô cũng bị anh chọc cười: “Vậy, nếu như anh có việc cần ai đó giúp đỡ, thì cứ tìm tôi. Anh yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không ghét anh, hơn nữa chỉ cần gọi là sẽ có mặt.”
“Vậy cho tôi biết số của cô đi?” Anh nghiêm túc hỏi.
Minh Lam sững sờ một lúc: “Anh chỉ cần gọi số điện thoại nội bộ XXXX là được rồi.”
Dường như Nam Khánh đang mỉm cười: “Tôi đang nói về số điện thoại di động. Đừng nói cô vẫn chưa có số điện thoại di động ở Việt Nam đấy nhé?”
“Tôi có, nhưng...”
“Cô vừa rồi nói, nếu tôi có việc gì đó cần nhờ giúp đỡ, thì cứ tìm cô, còn bảo đảm sẽ không ghét tôi, hơn nữa chỉ cần gọi là sẽ có mặt – Cô cũng không nói chỉ có hiệu lực trong tối nay.” Vẻ mặt anh hiển nhiên mà đứng đắn.
Minh Lam bật cười: “Trí nhớ tốt thật, đầu óc lại nhanh nhạy, anh thật đáng sợ.”
Anh hơi đăm chiêu: “Trí nhớ của tôi đúng thật là tốt hơn một số người.”
Minh Lam nhanh chóng đọc số điện thoại di động của mình. Sau khi đọc xong, cô còn mang theo vẻ mặt mỉm cười tinh nghịch, nhìn Nam Khánh, nói: “Thế nào? Đã nhớ rõ chưa?”
Nam Khánh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, tiếng nhạc chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách của Minh Lam. “Cô biết đấy, việc ghi nhớ nhạc phổ còn khó hơn nhiều so với nhớ những điều này.” Nam Khánh mỉm cười đắc ý.
Khi Minh Lam rời khỏi phòng, Nam Khánh ra đến cửa tiễn cô, hai người chúc nhau ngủ ngon. Anh còn nói thêm một câu: “Cô yên tâm ngủ đi, có thể trong tương lai tôi sẽ nhờ cô giúp đỡ, nhưng không phải tối nay.”
Minh Lam thấy thật ấm lòng: Đây thực sự là một người đàn ông ân cần và tỉ mỉ.
Trong phòng ngủ cực kì yên tĩnh.
Tiếng của máy điều hòa, tiếng xoay người trên nệm như được phóng đại lên gấp nhiều lần trong căn phòng hoàn toàn im lặng này.
Mà, hình ảnh trong ký ức của Nam Khánh cũng rất mơ hồ, dần dần biến thành chỉ có hai màu đen trắng.
Cần gạt nước liên tục di chuyển qua lại trước kính chắn gió. Tốc độ xe rất chậm, mưa vẫn không ngừng rơi. Những người đi đường đều phải dẫm trong nước mưa lầy lội, mưa to gió lớn như vậy, ngay cả khi họ có ô trên tay thì cũng không tránh khỏi bị ướt.
Cậu học sinh cấp hai Diệp Doãn Sơ vừa tan học đang ngồi trong xe, đồng phục của anh sạch sẽ và tinh tươm. Dù bên ngoài mưa gió liên miên thì nhiệt độ trong xe vẫn ấm áp, anh ngáp dài, nhắm mắt lại định ngủ một lúc.
Bỗng nhiên xe dừng lại, cửa kính ở ghế lái phía trước hạ xuống. Chú tài xế Giản ló đầu ra, gọi một cô bé đang đi trên vỉa hè. “Minh Lam!”
Doãn Sơ mở mắt, cũng hạ cửa kính xuống một chút để nhìn ra phía ngoài. Gió bên ngoài thổi vào lành lạnh, làm anh tỉnh ngủ hẳn.
Cô bé tên ‘Minh Lam’ gạt chống xe đạp xuống, quay sang đáp chú Giản: “Cha.”
Chú Giản hỏi: “Xe đạp bị sao vậy?”
“Bị tuột xích, lốp xe cũng bị lủng rồi.”
“Mưa lớn lắm, con đừng lo xe đạp nữa, khoá nó bên vệ đường đi. Lên xe! Đợi cha đưa cậu chủ Diệp về nhà rồi chở con về.”
Minh Lam ‘vâng’ một tiếng, cô khóa kỹ xe đạp lại, mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, nhưng khi vừa cúi xuống nhìn thấy ánh mắt của người ngồi trong xe, cô nhanh chóng lùi ra ngoài.
Diệp Doãn Sơ thoáng nhìn cô bé bị mưa ướt cả người, mang đôi giày dính bùn lầy đang đứng ngoài xe, cơ thể anh lùi lại, nhanh chóng dời sang ghế ngồi bên kia.
Minh Lam rõ ràng nhìn thấy hành động phản xạ bản năng của anh.
Chú Giản ngại ngùng cười nói với anh: “Doãn Sơ, mưa lớn quá, nếu không thì chú cũng không kêu con gái chú lên xe đâu.” Rồi ông quay sang nghiêm mặt nói với Minh Lam: “Con bé này, con không thấy người mình bẩn như vậy à mà dám lên đó, nhanh lên ghế phụ trên đây ngồi đi.”
Vì sự an toàn của con nhỏ, người nhà họ Diệp dặn dò tài xế không cho phép Doãn Sơ ngồi ở ghế phụ đằng trước. Cho nên từ trước đến nay Doãn Sơ luôn ngồi ở hàng ghế phía sau.
Chỉ vì từ nhỏ Doãn Sơ được nuông chiều, sống trong môi trường sạch sẽ đã quen, nên mới theo bản năng mà tránh cô bé vừa ướt vừa bẩn này, nhưng anh không có ý không cho cô lên xe. Anh đang định nói ‘Không sao đâu’ với tài xế, thì thấy Minh Lam xoay người bỏ đi. Cô quay trở lại chiếc xe đạp của mình, ngồi xuống, xắn hai ống quần lên rồi tiếp tục lắp lại sợi xích lỏng lẻo. Dù cha thúc giục cô lên xe như thế nào, cô cũng lờ đi không để ý đến.
Chú Giản thấy không khuyên được con gái, cuối cùng cũng lái xe đi.
Doãn Sơ nhìn những dấu chân do Minh Lam để lại trên thảm xe, không biết tại sao, trong lòng anh cứ nhớ đến dáng vẻ khi cô bé tên Minh Lam kia cúi đầu, nước mưa làm ướt tóc mái che khuất nửa bên mặt, đôi môi mím lại bướng bỉnh mà quật cường – Cô bé đó vừa gầy vừa nhỏ, nhìn có vẻ nhỏ hơn mình hai ba tuổi. Cô bé có sửa xe đạp được không? Mùa đông lạnh như vậy, mưa lại to như thế, có khi nào sẽ bị cảm không? Một cảm giác khó chịu trước nay chưa từng có dần xâm lấn trong lòng. Anh thật muốn gặp lại và nói một lời ‘Xin lỗi’ với cô.
Minh Lam ngủ không quá ba bốn tiếng thì trời đã hửng sáng. Một ráng mây đỏ rực dưới mặt biển từ từ nhô cao, bầu trời xanh lam dần sáng, mặt trời đang ló dạng.
Vén màn cửa, nhìn ra bầu trời và đại dương lúc mặt trời mọc, đột nhiên Minh Lam rất muốn ra bờ biển.
Huống hồ, cô đã đến ở căn nhà ven biển này một thời gian rồi, mà chưa được ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển trọn vẹn lần nào. Đây là lần đầu tiên đấy! Nên hôm nay cô rất muốn rất muốn ngắm cảnh tượng này.
Khi đến góc cầu thang, cô hơi do dự. Trước đây, khi cô thức dậy, bất kể sớm hay muộn, cô sẽ luôn đến phòng Giang Hoài trước tiên để xem anh cần gì. Tuy việc vệ sinh cá nhân hàng ngày đều được người giúp việc làm, nhưng cô luôn lo lắng theo sát. Cô bước đến trước cửa phòng Giang Hoài, khẽ gõ cửa. Khi cửa mở, Thời Vi từ bên trong bước ra, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu ‘shhh’, sau đó thuận tay khép cửa lại.
“Anh ấy vẫn còn ngủ à?” Cô hỏi.
“Ừm.” Thời Vi kéo tay cô, đi đến gần cầu thang. “Đêm qua Giang Hoài rất mệt mỏi, bây giờ có thể nhẹ nhõm ngủ như thế thì mình cũng yên tâm một chút.”
Minh Lam nhìn gương mặt xanh xao và đôi mắt sưng húp của cô ấy, nói: “Cậu ở lại cả đêm chăm sóc anh ấy rồi, giờ về phòng ngủ bù cho lại sức đi.”
Thời Vi vỗ vỗ lên mặt, lấy lại tinh thần, nói: “Không cần đâu, giờ mình phải về thay quần áo rồi đến khách sạn ngay. Dù sao đi nữa, cậu giúp mình thuyết phục Giang Hoài hôm nay không cần đến khách sạn, có mình ở đó rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, bảo anh ấy cứ yên tâm.”
“Thời Vi, Giang Hoài có trợ thủ đắc lực như cậu, mình thật sự vui mừng thay anh ấy.” Minh Lam suy nghĩ lại, cảm thấy những lời này không thích hợp lắm, lại nói tiếp: “Kỳ thật, anh ấy có một cô vợ chưa cưới như cậu, là một chuyện may mắn.”
Thời Vi mỉm cười, sau khi xoay người đi lướt qua Minh Lam mới nhẹ nhàng nói: “Mình cũng thấy thật may mắn, có thể gặp một người đàn ông tốt như anh ấy. Nhưng... quá ngốc.”
Minh Lam không hiểu lắm, chỉ cảm thấy trong lời nói của Thời Vi mang một chút thương cảm khó hiểu nào đó.
“Được rồi.” Thời Vi quay lại đối diện với Minh Lam: “Mình không chờ Giang Hoài thức dậy nữa, dù sao có cậu ở đây mình cũng yên tâm. Mình đi trước đây.”
Minh Lam rón rén vào phòng của Giang Hoài. Anh vẫn còn đang ngủ say, hơi thở của anh hơi nặng nề. Cô nhẹ nhàng lùi ra ngoài.
Lúc đóng cửa, đứng trên hành lang tầng hai, cô thấy có một người bước ra khỏi phòng ngủ dành cho khách ở tầng một, đúng là Nam Khánh. Một tay anh đang bám vào tường, một tay đang cầm gậy mù dò đường, chầm chậm cẩn thận bước từng bước một.
Cô đi xuống cầu thang như bay, có lẽ nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, Nam Khánh quay mặt sang hướng cô đi xuống.
“Nam Khánh.” Bởi vì cô sợ anh không thể nhìn thấy, hoặc sợ anh sẽ bị giật mình, cô lên tiếng gọi tên anh. Giọng nói không lớn nhưng mang theo chút dịu dàng khó tả.
Khoé môi Nam Khánh cong lên: “Chào buổi sáng!”
Tuy anh không gọi tên cô, nhưng Minh Lam tin chắc anh biết người gọi anh là mình. Sau khi đến trước mặt anh, cô hỏi: “Sao anh dậy sớm vậy?”
Nam Khánh xếp cây gậy mù lại. “Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, còn có mùi thơm của thức ăn nữa. Tôi nghĩ cô có thể đã thức dậy rồi.”
Minh Lam cũng ngửi thấy mùi thơm của các món ăn. Âm thanh trong bếp chắc là chị Liên đang chuẩn bị bữa sáng.
“Anh đói rồi sao?” Minh Lam nhớ tới đêm qua khi họ đi dạo trên bãi biển, một phút trước họ vẫn đang bàn luận về âm nhạc và ánh sao trên bầu trời, ngay phút sau anh đột nhiên hỏi ‘Cô có đói không?’ Khoé miệng cô cong thành nụ cười tươi, ý cười tràn ngập đến đáy mắt.
Nam Khánh cười: “So với đồ ăn, tôi muốn ôm một thứ gì đó hơn.”
Không hiểu sao nhịp tim của Minh Lam đột nhiên đập nhanh hơn, cô vô thức lùi ra sau một bước.
Vẻ mặt Nam Khánh ngây thơ vô tội, ánh mắt không có tiêu tự nhìn vào khiến cô càng bối rối. “Tôi muốn ôm biển – Bãi biển lúc mặt trời mọc.”
Minh Lam thở phào, hóa ra là thế này. “Anh… Anh đã từng nhìn thấy biển rồi à?”
“Khi còn bé tôi có thấy qua, sau khi đến Đà Nẵng, thì không được nhìn thấy nữa.” Anh khẽ nói. “Tôi không nhớ nổi màu xanh của biển trông như thế nào nữa rồi.”
Minh Lam chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, anh đã từng nói tên của cô gợi nhớ đến màu sắc mà anh yêu thích khi còn nhìn thấy là màu xanh, nhưng giờ đây anh lại không thể nhớ được màu xanh của biển, màu xanh của bầu trời trông như thế nào. Cô nhất thời buồn đến nổi không nói nên lời.
“Minh Lam, cô có thể cùng tôi ngắm bình minh một lần không?” Anh rất nghiêm túc đề nghị.
Trái tim Minh Lam giật thót: Thật trùng hợp, ngay vừa rồi chính cô cũng rất muốn đi xem mặt trời mọc đấy? Cô liên tục gật đầu, rồi vội vàng lên tiếng đáp lại: “Tôi rất sẵn lòng.”
Khoảnh khắc Nam Khánh xếp gậy mù lại và đặt tay mình lên vai cô, Minh Lam vừa đi vừa thầm cười nhạo mình: Vừa rồi lúc Nam Khánh nói muốn ôm một thứ gì đó, rốt cuộc là cô đang nghĩ về chuyện gì thế không biết! Cô không kềm được mà quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt vô thần đó khiến cô thấy khá ‘may mắn’ – Nếu không thì sự bối rối của cô nhất định sẽ bị nhìn thấu rồi. Vậy thì xấu hổ chết mất thôi!!!
“Cô đang nhìn gì vậy?” Nam Khánh cảm giác được bờ vai cô xoay về phía mình, anh bất an giơ tay sờ lên mặt. “Tôi rửa mặt chưa sạch à?”
Minh Lam nuốt nước bọt: “Không... Tôi sợ anh không theo kịp thôi.”
“Không đâu.” Anh mỉm cười. “Tôi không dễ bị lạc mất như vậy đâu. Nếu tôi bị lạc thật thì cô cứ quay lại chỗ ban đầu tìm, tôi sẽ không chạy loạn mà sẽ ở yên đó đợi.”