Editor: Mèo ™
Trong buổi tiệc tuy rằng có rất nhiều khách khứa đi qua đi lại, đông đúc náo nhiệt, nhưng Minh Lam vẫn nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Giang Hoài trong một góc giữa đám đông, Thời Vi đang ở bên cạnh anh ấy, trên tay cầm một đĩa hoa quả, dùng một chiếc nỉa nhỏ đút cho anh. Gần như cùng lúc Giang Hoài cũng nhìn thấy cô và Nam Khánh, anh ấy hơi sững sờ, sau đó lại trở về như bình thường, chỉ ra hiệu cho Thời Vi anh muốn tự mình ăn. Thời Vi nhìn sang phía hai người và đi thẳng về phía họ.
“Hai người đã đi đâu vậy? Ngay khi buổi biểu diễn kết thúc, Giang Hoài muốn nói chuyện với anh Nguyễn. Hóa ra là anh ở cùng với Minh Lam.”
Minh Lam không muốn trả lời thật, Nam Khánh đã đáp thay cô: “Mắt tôi không nhìn thấy được, vì vậy rất hiếm khi ra biển. Tôi vừa chơi xong bài “Cánh buồm trên biển” cảm xúc dâng trào, nên nhờ cô Minh Lam đưa đến bờ biển đi dạo một chút. Giang Hoài đang ở phía trước sao?”
Thời Vi nói: “Xin mời theo tôi, anh ấy đang ở phía trước.”
Tay của Nam Khánh vẫn đang đặt trên vai Minh Lam. Thời Vi thoáng nhìn qua, nói: “Hay là nhờ Minh Lam dẫn anh đến đó nhé, tôi qua bên kia chào hỏi một số vị khách khác.”
“Cô cứ tự nhiên.” Nam Khánh lịch sự đáp.
Minh Lam dẫn Nam Khánh đến trước xe lăn của Giang Hoài. Cô và Giang Hoài nhìn nhau, không biết phải nói gì, vẫn là Giang Hoài lên tiếng trước: “Minh Lam, em đi ăn một chút gì đó đi, sẵn tiện lấy một ít đồ ăn giúp Nam Khánh luôn nhé.”
“Vâng.” Minh Lam ngoan ngoãn trả lời, rồi hỏi nhỏ: “Giang Hoài, anh có muốn dùng thêm món gì không?”
Vẻ mặt Giang Hoài hơi kì lạ, cuối cùng anh ấy khẽ thở dài “Được rồi, em xem rồi lấy giúp anh đi.”
Nam Khánh từ từ bỏ tay khỏi vai cô. Minh Lam định quay người đi đến quầy để thức ăn, thấy Nam Khánh vẫn đang đứng đó, cô nhắc nhở: “Bên phía tay phải của anh có một chiếc ghế. Anh có cần tôi giúp anh ngồi xuống không?”
Nam Khánh giơ tay dò tìm vị trí của chiếc ghế, nói: Không cần.” Anh chạm đến lưng ghế, chuẩn xác ngồi xuống. “Cảm ơn, cô mau đi đi, cô biết rồi đấy, tôi đang rất đói.”
Sau khi nghe tiếng bước chân của Minh Lam xa dần, Nam Khánh mới nói: “Anh biết không? Cô ấy không chỉ là một hộ lý giỏi, mà còn rất biết thưởng thức âm nhạc.”
Giang Hoài hơi nhíu mày: “Cậu đang nói đến Minh Lam à?”
“Chứ còn ai nữa.” Nam Khánh đáp. “Tôi đang nghĩ, có phải vì cô ấy đã ở bên cạnh Giang Hoài trong một thời gian dài, mưa dầm thấm đất, nên cũng có một cái nhìn độc đáo về âm nhạc hay không?”
“Sao lại có thể bởi vì tôi!” Giang Hoài khẽ cười. “Nếu cậu có thể nhìn thấy, cậu sẽ biết tôi cách thế giới âm nhạc xa như thế nào. ‘Mưa rơi như tố’ là album cuối cùng của tôi, các tác phẩm trong đó đều do chính tôi kéo đàn nhị hồ, nhưng khi sáng tác bài “Mưa trước mái hiên“... Lúc đó tôi đã không thể nào kéo đàn được nữa.”
Nam Khánh vô thức nắm chặt gậy mù trong tay: “Dựa theo thời gian khi album “Mưa rơi như tố” được phát hành, nếu anh gặp chuyện không may, thì đó cũng khoảng hơn mười năm trước?” Sau khi hỏi, anh cảm thấy đây không phải chủ đề thích hợp, nên lịch sự nói: “Tôi... tôi chỉ nghĩ đến một chuyện, nghĩ đến... mắt của tôi... cũng đã mù vào khoảng thời gian đó.”
Giang Hoài thấy Minh Lam đang sắp đến đây, nên nhanh chóng nói: “Đó là chuyện của mười hai năm trước. Khụ, Minh Lam đang đến đây, tôi không muốn đề cập chuyện này trước mặt người khác, nếu cậu thực sự muốn biết, chúng ta sẽ nói về nó sau.”
Nam Khánh gật đầu: “Được.”
Minh Lam mang một đĩa thức ăn đến trước mặt Nam Khánh, để tay anh chạm vào mép đĩa, sau khi anh giữ chắc, cô mới nhẹ nhàng cầm ngón tay anh bắt đầu di quanh một vòng trên đĩa: “Trên đĩa có hai con sò biển nướng, tôi đã tách thịt ra sẵn rồi, thêm hai chiếc nem, không phải loại nem rán dầu đâu, nên anh khỏi sợ bị bẩn tay khi ăn, ngoài ra còn có một ít thịt heo nướng, bên dưới tôi có để một vài lá rau salad, anh có thể cuộn thịt heo lại ăn cùng. Tôi không lấy quá nhiều, sợ anh ăn không quen, nếu không đủ tôi có thể lấy thêm cho anh.”
Nam Khánh mỉm cười cám ơn: “Cô rất cẩn thận. Người bình thường chỉ sợ sẽ không biết cách giúp người mù ăn trong một hoàn cảnh xa lạ như thế nào.”
Thông thường khi dùng cơm ở nhà, đầu tiên người giúp việc sẽ báo trước tên của món ăn, sau đó cho anh biết vị trí của đĩa. Anh có rất ít cơ hội dùng bữa bên ngoài. Nếu không phải gặp người quá mức quan tâm đến anh, không suy nghĩ mà lấy đủ loại thức ăn như món khô món nước, món mặn món chay bỏ đầy trong bát, cũng không nói cho anh biết trong bát là những món gì, hại anh không nuốt nổi mà lại ngại không thể nói thẳng; thì là người không hề để ý đến anh, chỉ vô tư ăn phần của mình, hại anh chỉ dám ăn những món đặt gần trước mặt mình, bất cẩn một chút là làm đổ vỡ chén đĩa ngay, rất phiền phức. Còn người cẩn thận vừa giúp anh thuận tiện vừa lo lắng đến hương vị của món ăn như Minh Lam, thật sự rất hiếm.
Minh Lam không thấy có gì đặc biệt đáng khen ở đây cả, cô vừa thuận miệng đáp “Quá khen” vừa nhanh nhẹn lấy chiếc bàn gấp nhỏ để sau xe lăn của Giang Hoài, mở nó ra, gắn cố định phía trước xe lăn, đặt chiếc đĩa lên bàn, sau đó mang bao tay và gắn chiếc muỗng nhỏ chuyên dụng vào tay phải giúp anh ấy.
Giang Hoài nói: “Đúng như lời cậu nói, cô ấy thực sự là một hộ lý rất có tâm. Có kinh nghiệm chăm sóc một bệnh nhân phiền phức như tôi, thì chăm sóc những người khác sẽ không thành vấn đề.”
Nam Khánh cầm một chiếc nem lên, cắn nhai, sau khi nuốt xong thì mỉm cười nói: “Giang Hoài, anh đang tự nhận mình là một bệnh nhân phiền phức trước mặt chúng tôi đó sao? Nếu đã như vậy, anh có thể thử thay đổi một chút, làm một bệnh nhân chịu hợp tác, thế là đã giúp giảm bớt gánh nặng cho Minh Lam rồi.”
Nếu không phải Nam Khánh không nhìn thấy, Minh Lam thực sự muốn ở ngoài sau Giang Hoài bí mật ra hiệu ngăn anh nói tiếp. Lúc này cô không còn cách nào khác ngoài việc rụt rè nói: “Anh Nam Khánh, tôi chỉ là một người làm công ăn lương, đừng lấy tôi ra nói giỡn.” Điều cô thực sự muốn nói là: đừng lấy Giang Hoài ra nói giỡn – Giang Hoài chưa bao giờ biết nói giỡn đâu.
Giang Hoài lạnh lùng hừ khẽ, mang theo chút bi thương khó nhận ra: “Tôi lại cho rằng thay vì muốn một phế nhân đã bị liệt trong mười hai năm thay đổi, thì hộ lý của tôi nên thay đổi công việc mới sẽ thực tế hơn.” Như để che giấu cảm xúc, anh ấy run rẩy nâng tay phải lên, ăn một ít cháo từ chiếc muỗng nhỏ trong tay phải. Anh ấy đang cố hết sức khống chế tay phải mình, nhưng rõ ràng khá khó khăn.
“Giang Hoài!” Minh Lam và Nam Khánh cùng thốt lên.
Minh Lam mím chặt môi, mắt cô đỏ hoe và không nói tiếp nữa. Nam Khánh hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: “Giang Hoài, tuy đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng chúng ta đã quen biết nhau từ lâu. Nếu không có những sáng tác của anh, sẽ không có Nguyễn Nam Khánh được âm nhạc cứu rỗi ngày hôm nay. Tôi cảm thấy tiếc cho anh, đồng bệnh tương liên, tôi đương nhiên thấu hiểu sự đau khổ của anh, bởi vì nỗi đau đó cũng là điều tôi đang phải chịu đựng. Ngay cả trong tương lai sau này, chúng ta sẽ phải tiếp tục chịu đựng nó. Nhưng tôi không thể chấp nhận những lời anh vừa nói! Cho dù anh không thể đánh đàn nữa, nhưng chỉ cần anh muốn, anh vẫn có thể sáng tác những tác phẩm động lòng người như “Mưa trước mái hiên” mà. Cho dù anh chọn từ bỏ âm nhạc và đi một con đường khác, tuy tôi không nhìn thấy, nhưng tôi tin rằng khách sạn Nguyệt Hà không thua kém bất kỳ khách sạn nào ở Đà Nẵng! Phế nhân? Nếu anh là phế nhân, vậy tôi là gì? Nếu ngay cả chúng ta cũng tự coi thường chính mình, chúng ta có thể sống tiếp thế nào đây?”
Giọng nói của Giang Hoài có chút nghẹn ngào: “Xin lỗi, tôi không nên bày tỏ cảm xúc tiêu cực của mình trước mặt cậu.” Anh ấy định bỏ chiếc thìa xuống bát cháo, nhưng có lẽ vì cảm xúc không ổn định, chiếc thìa bị rơi xuống bàn. Anh ấy cười cay đắng: “Nhưng Nam Khánh, nếu cậu có thể thấy dáng vẻ khi tôi dùng cơm, có lẽ cậu sẽ tha thứ cho lời nói của tôi.”
Nam Khánh khẽ cười, không che giấu vẻ tự giễu: “Có lẽ vậy. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy dáng vẻ lúc anh ăn, nhưng anh thì có thể nhìn thấy dáng vẻ khi tôi ăn. Nếu không nhờ cô Minh Lam chu đáo, có lẽ người xấu hổ hơn sẽ là tôi.”
Minh Lam do dự một lúc lâu, vẫn không biết nói chuyện với ai trước. Tuy lời nói Nam Khánh khá gây gắt, nhưng cũng vì muốn tốt cho Giang Hoài, mà Giang Hoài cũng có nổi khổ riêng của anh ấy, tứ chi gần như tê liệt hoàn toàn, ngay cả những việc cơ bản nhất anh ấy gần như cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, cuộc sống như vậy anh ấy đã chịu đựng suốt mười hai năm. Muốn anh ấy luôn duy trì sự lạc quan yêu đời là điều không thể nào.
Nam Khánh lấy rau salad cuộn thịt heo nướng lại, cắn hai ba lần đã ăn xong. Sau đó, anh nói: “Dù vậy, tôi cũng đã dần chấp nhận được cuộc sống của mình: Không thể nhìn thấy, làm việc không tiện, đầy những trở ngại, thậm chí có đôi khi còn làm trò cười cho người khác nữa. Khi gặp một việc khó khăn nào đó, đầu tiên tôi luôn nghĩ: Phải làm thế nào đây? Tiếp sau đó, tôi sẽ tự nói với mình: À… Nên làm như thế này. Sau khi lặp lại vài lần, tôi sẽ dể dàng làm quen với nó. Tuy trong quá trình đó phần lớn là do bất đắc dĩ, vậy nên đành phải cố gắng tìm cách “thay thế” đơn giản hơn, điều này hơi giống chức năng bù trừ của các bộ phận cơ thể con người.” Anh quay đầu đi, không biết là do trùng hợp hay do cảm giác được vị trí của Minh Lam, tầm mắt anh vừa đúng đối diện với ánh mắt của cô, nói tiếp: “Còn về từ “thay thế” này, tôi nghĩ cô Minh Lam là một hộ lý giỏi nên sẽ hiểu được.”
“Sau khi một số cơ quan bị tổn thương, cơ thể sẽ dần tự động điều chỉnh các cơ quan, mô hoặc tế bào có liên quan để thay thế hoặc bù đắp chức năng và sự trao đổi chất của những cơ quan bị tổn thương đó, để cơ thể có thể thiết lập lại quá trình cân bằng mới.” Ánh mắt Minh Lam toả sáng, lẩm bẩm hàm nghĩa của sự “thay thế” như bị bỏ bùa.
Nam Khánh mỉm cười ấm áp: “Tôi không rõ lắm về kiến thức chuyên môn. Nhưng lấy từ kinh nghiệm của bản thân, sau khi bị mù, cả thính giác và khứu giác đều trở nên cực kỳ nhạy cảm, có lẽ không phải là một loại cân bằng của cơ thể người.” Anh nói. “Giang Hoài, có lẽ trước khi bị tai nạn, anh đã quyết tâm sẽ trở thành một nhạc sĩ, nên chưa bao giờ biết mình có tài kinh doanh, nhưng bây giờ, không phải anh đang điều hành khách sạn của riêng mình rất thành công đó sao?”
Một ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Giang Hoài, cúi đầu xuống, một lần nữa anh ấy muốn nhấc muỗng cháo lên, cánh tay run rẩy cuối cùng cũng chạm đến môi, anh hé miệng và đưa cháo vào trong. Bởi vì không thể hoàn toàn khống chế được sức lực và hướng của cánh tay, nên vẫn còn một chút nước cháo trong suốt lem trên khóe miệng anh ấy. Thấy vậy, Minh Lam vội vàng lấy khăn lau giúp Giang Hoài, ánh sáng trong mắt anh ấy ảm đạm dần, chỉ để lại một nụ cười cay đắng.
Có lẽ vì sự im lặng kéo dài, làm cho Nam Khánh cảm thấy có chút bất an, mặt anh lộ ra vẻ không biết phải làm sao cùng sự áy náy: “Có phải tôi nhiều chuyện quá không? Tôi chỉ muốn anh lạc quan lên một chút mà thôi.”
“Thực ra những gì cậu nói không sai. Chỉ là tôi... chưa tìm được cách “thay thế” chức năng tay và chân của mình. Nam Khánh, tôi có thể thẳng thắng nói với cậu rằng, cậu nói âm nhạc có thể cứu rỗi được mình, nhưng nó không thể nào cứu được tôi, vì vậy tôi đã từ bỏ nó. Về việc kinh doanh khách sạn, đó là chỗ dựa để tôi có thể khiến gia đình mình yên tâm và là lá chắn để duy trì sự tôn nghiêm và thể diện của mình.”
Giang Hoài ra hiệu cho Minh Lam thu dọn thức ăn trên bàn giúp mình. Minh Lam nhanh chóng làm theo, cũng không ép anh ấy ăn thêm nữa. Sau khi xếp chiếc bàn nhỏ trước xe lăn xong, cô đứng thẳng người và nhìn thấy Thời Vi đang đi đến đây. Theo bản năng, cô vội vàng tránh xa xe lăn của Giang Hoài, đi vòng qua chỗ ngồi của Nam Khánh.
Bên cạnh Thời Vi còn dẫn theo hai vị khách trung niên mặc quần áo sang trọng, trông giống như một đôi vợ chồng. Sau khi đứng lại, Thời Vi nói với Nam Khánh: “Anh Nguyễn, thì ra hôm nay anh không đến một mình, bố mẹ anh cũng đại giá quang lâm đến nữa, nếu họ không nói với tôi người biểu diễn trên sân khấu lúc nãy là anh, thì tôi cũng không biết đấy.”
Vẻ mặt Nam Khánh thay đổi, tay chạm vào tay ghế. Anh bất an đứng dậy, dùng tiếng Việt nói gì đó với hai người vừa mới đến.
Người phụ nữ nắm lấy tay anh và nói gì đó. Nam Khánh vừa lắc đầu vừa nhẹ nhàng trả lời lại. Sau đó, người đàn ông trung niên thở dài, vỗ vỗ vai anh và đưa người phụ nữ rời đi. Trong suốt quá trình, Nam Khánh tỏ ra lễ phép mà xa cách.
Người phụ nữ bước hai bước, quay lại và dịu dàng nói với Nam Khánh bằng tiếng Trung: “Khánh, mẹ hy vọng con nhớ, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cho dù con không xem mẹ là mẹ của con, mẹ cũng sẽ luôn là....”
Nam Khánh đứng im, đôi môi khẽ run, dường như anh đang kìm nén cảm xúc của mình. Cuối cùng, anh mỉm cười và nói: “Mẹ nói gì vậy? Tất nhiên chúng ta là người một nhà, nơi con đang ở cũng là nhà cũ của mẹ chứ đâu phải bên ngoài. Bây giờ con vẫn ổn, được làm những gì mình thích và có rất nhiều bạn bè. Con không quay trở lại Hà Nội chỉ vì con đã quen ở một mình yên tĩnh rồi. Còn nữa, em trai đang học cấp ba, sắp tới sẽ thi đại học, cần phải ôn tập nhiều, mỗi ngày con đều luyện đàn, không nên làm phiền nó.”
“Vậy được rồi, mẹ biết mẹ không thể ép được con.” Người phụ nữ nắm tay anh, nói: “Con sống một mình, phải chú ý cẩn thận.”
Nam Khánh chủ động nắm lại tay bà: “Mẹ, con biết rồi.”
Vẻ mặt Thời Vi có chút ngại ngùng, rõ ràng cô ấy cũng nhìn thấy khoảng cách nào đó tồn tại giữa Nam Khánh và gia đình. Khi cô ấy chuẩn bị nói gì đó để làm dịu bầu không khí trước mắt, Nam Khánh đã nói trước: “Không còn sớm nữa, tôi nghĩ tôi nên quay về thôi. Giang Hoài, Hội An không xa nơi đây, tôi biết anh không tiện lắm, nhưng nếu có thể, tôi hy vọng sẽ có cơ hội được tiếp đãi anh.”
Giang Hoài cười nói: “Tự tôi cũng không sao, nhưng khó tránh khỏi việc phải huy động lực lượng đi cùng để chăm sóc tôi.”
“Chỉ cần anh không thấy phiền, tin rằng những người khác sẽ luôn sẵn sàng hỗ trợ.” Nam Khánh đáp.
Giang Hoài đang muốn nói gì đó, nhưng hai chân đột nhiên run rẩy không ngừng. Nếu không có đai lưng buộc chặt cố định, chỉ sợ cả người anh sẽ té khỏi xe lăn. Minh Lam và Thời Vi cùng lúc phát hiện ra tình trạng của anh ấy, nhanh chóng đến trước xe lăn, trước tiên Thời Vi giữ chặt chân anh ấy, trong khi Minh Lam nhẹ nhàng mát xa để anh ấy được thả lỏng, cô không ngừng xoa bóp từ cẳng chân đến bắp chân, bắp chân Giang Hoài vẫn còn đang run, nhưng biên độ đã nhỏ hơn nhiều so với lúc vừa xảy ra co giật.
“Đừng...” Khi Minh Lam xoa bóp đến mắt cá chân, đang chuẩn bị cởi giày da ra, Giang Hoài cố lắc đầu không đồng ý, bàn tay trái bình thường xụi lơ không có lực của anh ấy hơi hơi nâng lên, cơ bắp của toàn bộ cánh tay cũng căng lên bất thường, những ngón tay co quắp lại, anh ấy cố gắng điều khiển tay phải đang mất khống chế của mình đặt lên tay trái, dường như muốn che giấu cánh tay xấu xí này trước mặt Minh Lam. Giang Hoài cắn chặt môi, gian nan bật ra vài từ từ kẽ răng: “Đẩy... Đẩy anh trở về.”