Editor: Mèo ™
Giữa tiếng vỗ tay vang dội, Giang Hoài cầm đàn nhị hồ trong tay, mìm cười đứng dậy chào cảm ơn khán thính giả. Giang Hoài trẻ tuổi mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, dáng người dong dỏng cao, gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời tự tin. Chờ đợi anh là một buổi tiệc mừng công hoành tráng. Anh của tuổi hai mươi, không chỉ là một sinh viên ưu tú đầy tài năng của khoa âm nhạc dân tộc thuộc một nhạc viện nổi tiếng, mà luôn được mời tham gia biểu diễn rất nhiều buổi hoà nhạc độc tấu đàn nhị hồ tại các thành phố lớn trong và ngoài nước, tất cả các tác phẩm biểu diễn trong buổi hoà tấu đều do chính anh sáng tác. Anh đặt ra rất nhiều dự định tiếp theo: sẽ tham gia các buổi biểu diễn với tiêu chuẩn cao hơn, sáng tác thêm nhiều tác phẩm mới, thu âm và xuất bản đĩa nhạc những tác phẩm của mình. Không nghi ngờ gì khi cuộc sống tuyệt đẹp của anh chỉ vừa mới bắt đầu.
Sau khi thay quần áo xong, anh rời khỏi hậu trường. Xe đã chờ sẵn ở cửa sau phòng hoà nhạc. Anh khom người ngồi vào trong xe, mẹ anh – Bà Lữ Minh Thư nắm tay anh, vẻ mặt tươi cười toát lên niềm tự hào.
Khởi động xe, tài xế lái rất vững vàng đưa anh và mẹ đến khách sạn, từ phòng hoà nhạc đến khách sạn tổ chức tiệc mừng chỉ cách khoảng mười phút chạy xe. Nhưng khi xe vừa mới chạy tới con đường hẹp uốn quanh sườn dốc, bất ngờ có một chiếc xe khác chạy ngược chiều lao thẳng vào xe bọn họ với tốc độ không kiểm soát được. Tài xế giật mình đánh tay lái, nhưng vẫn không tránh kịp, hai chiếc xe tông vào nhau, bay lên lật vài vòng rồi rơi thẳng xuống dốc.
Đau! Đau quá! Đau thấu tim gan! Anh há miệng thở dốc, nhưng ngay cả kêu đau cũng không phát ra thành tiếng.
“A Hoài! A Hoài!”
Tiếng mẹ gọi như văng vẳng từ một nơi nào đó thật xa, xa lắm! Giang Hoài cố gắng hết sức hé mở đôi mắt, trong mũi và miệng anh chỉ toàn là máu. Máu không ngừng chảy xuống từ đỉnh đầu, che khuất tầm nhìn của anh.
“A Hoài, mẹ sẽ cứu con!” Mẹ anh cố sức đạp mở cánh cửa đã biến dạng móp méo, kéo lê anh ra khỏi khoang xe.
Anh hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Mặc cho mẹ mình khập khiễng kéo anh ra xa. Sau khi đưa anh cách khỏi xe khoảng hơn mười mét, Lữ Minh Thư rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nữa ngồi thụp xuống bên cạnh anh.
Một tiếng nổ “Đùng!” vang dội, chiếc xe bốc cháy. Ánh lửa rợp trời. Giang Hoài thử cố nâng cánh tay lên để nắm lấy tay mẹ, nhưng anh lại không thể nào làm được. “Mẹ!” Anh thốt lên tiếng gọi mà chỉ mình anh có thể nghe thấy, chỉ thế thôi cũng đã dốc cạn toàn bộ sức lực của anh. Cùng lúc đó, tiếng xe cứu hoả, xe cảnh sát, xe cứu thương ngay lập tức nhấn chìm tiếng kêu thều thào yếu ớt đó.
Tràn vỗ tay vang dội trong mơ bỗng im bặt, chỉ còn tiếng mưa rả rít ngoài cửa sổ trong đêm đen.
“Mẹ! Mẹ!” Giang Hoài giơ tay phải lên, vô thức như muốn nắm lấy thứ gì đó từ trong không khí.
“Giang Hoài!” Bàn tay anh được một bàn tay khác dịu dàng nắm lấy.
Là ai? Anh chợt bừng tỉnh, mở to mắt nhìn, người đang đứng bên cạnh xe lăn không phải mẹ anh, mà là Thời Vi.
Anh rút tay về, đặt tay trở lại lên cần điều khiển xe lăn: “Sao em vẫn chưa đi?”
Thời Vi đáp: “Nếu em đi rồi, đêm nay Minh Lam trở lại thì anh định nói thế nào?”
Giang Hoài trả lời với vẻ thản nhiên: “Từ khi nào anh phải giải thích những việc mình làm cho cô ấy vậy?”
Thời Vi hít vào một hơi, hình như đang cố bình tĩnh lại. Cuối cùng, cô ấy nói: “Không còn sớm nữa. Anh xem, mệt đến ngủ quên mất, để em giúp anh lên giường nghỉ ngơi nhé.”
“Bây giờ anh vẫn đang nghỉ ngơi.” Giang Hoài nói: “Lúc nào anh cũng trong trạng thái “đang nghỉ ngơi”, chỉ khác là ngồi nghỉ trên xe lăn hay nằm nghỉ trên giường mà thôi. Đối với anh, đều như nhau cả.”
“Vậy ư?” Trong giọng nói của Thời Vi rốt cuộc cũng thể hiện sự nôn nóng và tức giận. “Anh đừng quên sáng mai có một cuộc họp rất quan trọng. Khách sạn ở Đà Nẵng sắp khai trương rồi. Mặc dù khách sạn đó là tài sản của nhà họ Giang, nhưng anh cũng phải suy nghĩ đến công sức của tất cả những nhân viên đã bỏ ra vì khách sạn chứ. Tiếp theo đây, chúng ta sẽ có rất nhiều việc cần phải xử lý. Em kính nhờ anh trong khoảng thời gian này, đừng tuỳ hứng với chính cơ thể mình được không?”
Giang Hoài im lặng nhìn Thời Vi, vài giây sau, anh điều khiển xe lăn đi về phía giường.
Thời Vi vuốt thẳng grap trải giường, kéo chăn ra, sau đó dùng máy nâng tự động chuyển cơ thể anh lên giường.
Đầu giường có đặt một cái remote, có thể điều khiển toàn bộ thiết bị điện trong phòng, Thời Vi ấn nút giảm độ sáng đèn, Giang Hoài nói: “Gọi điện thoại cho cô ấy giúp anh, hỏi xem khi nào cô ấy trở về.”
Thời Vi nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên vách, kim đồng hồ chỉ sắp mười hai giờ. Trước đó Giang Hoài cũng nhờ cô gọi cho Minh Lam vài lần, nhưng lần nào cũng đều trong trạng thái tắt máy.
Cô nhấn số của Minh Lam gọi lần nữa, vẫn tắt máy. Cô thấy vẻ mặt của Giang Hoài càng lo lắng hơn, đôi môi anh mím chặt, ẩn ẩn tức giận như muốn ăn thịt người.
“Nếu đến sáng mai mà Minh Lam vẫn chưa trở về, em sẽ nhờ A Thắng đến Hội An tìm cậu ấy.”
Giang Hoài nói: “Gọi cho A Thắng giúp anh, nhờ cậu ấy đi tìm ngay bây giờ.”
“Bây giờ?”
Giang Hoài thở dài: “Đúng thật là làm khó A Thắng, anh sẽ xin lỗi và đền bù cho cậu ấy. Nhưng chuyện này không thể chờ đợi thêm được nữa. Trời mưa lớn như thế, Hội An lại là nơi hoàn toàn xa lạ với Minh Lam. Bây giờ lại không gọi được cho cô ấy, cũng không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.”
“Không phải anh bảo cô ấy đi tìm người sao? Có thể gọi điện thoại cho người đó hỏi thăm tin tức của Minh Lam, xem đối phương có biết cô ấy đang ở đâu không.”
“Anh không có số điện thoại của cậu ấy, bọn anh chỉ liên lạc thông qua email.” Nhắc đến người kia, vẻ mặt Giang Hoài hiện lên chút ngưỡng mộ và thưởng thức, nhưng trong giây lát liền bị vẻ mặt lo lắng thay thế.
Thời Vi không nói thêm nữa, cô lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho A Thắng, sau khi cô chào hỏi đôi câu rồi chuyển điện thoại đến cho Giang Hoài.
Giang Hoài dùng tiếng anh nói với A Thắng: “Thật ngại quá A Thắng. Tôi có việc gấp muốn nhờ anh, phiền anh đi đến Hội An một chuyến, nghĩ cách tìm Minh Lam giúp tôi. Anh có thể đến quán cà phê tên “Thuỳ Vân”, tìm một người tên là Nam Khánh, hỏi anh ấy xem Minh Lam có đến tìm anh ấy không, nếu có thì cô ấy rời đi lúc mấy giờ, có nói tối nay sẽ đi đâu hay không. Nếu vẫn không tìm thấy, thì nhờ anh đi xung quanh đó, nhất định phải tìm được cô ấy.”
Anh ra hiệu cho Thời Vi bảo có thể cúp máy rồi. Đợi Thời Vi lấy điện thoại ra khỏi tai mình, anh nhìn lên trần nhà, khẽ thở dài: “Chỉ tại anh lúc giao việc cho cô ấy đã không suy nghĩ kĩ.”
Thời Vi nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương cảm, nói: “Giang Hoài, nếu anh không suy nghĩ kĩ thì sẽ không giao việc này cho cô ấy. Trên thế giới này, nếu có ai đó hiểu anh hơn chính bản thân anh, thì người đó chính là em.”
Giang Hoài cười cay đắng: “Thời Vi, em nói đúng.”
Thời Vi đặt điện thoại sang một bên, tiến đến vén chăn giúp anh, tuy thời tiết ở Việt Nam khá nóng, nhưng vì Giang Hoài không chịu được lạnh, điều hoà trong phòng cũng không bao giờ để nhiệt độ quá thấp.
“Em đi đây.” Thời Vi đứng dậy, đặt remote gần bên tay phải trong tầm với của anh.
“Quá muộn rồi, em qua phòng dành cho khách ngủ đi.” Giang Hoài ngước mắt lên nhìn Thời Vi nói.
Thời Vi: “Anh là vì cố ý cho Minh Lam thấy em ở đây nên mới bảo em ở lại đúng không?”
“Không phải.”
Thời Vi mỉm cười: “Vậy ý tốt của anh, em nhận vậy.”
***
Nam Khánh hơi nghiêng đầu về phía Minh Lam đang đứng, như thể đang dò tín hiệu của cô vậy. Cảm nhận được cô đang thật sự bất mãn, anh nói với cô: “Cô đừng bận tâm đến những lời mạo muội vừa nãy của tôi. Chỉ vì tên cô nhắc tôi nhớ đến lúc mình vẫn còn nhìn thấy, tôi thích nhất là màu xanh.” Giọng anh bình thản xen chút thờ ơ. “Chỉ cần là màu xanh, tôi đều thích hết. Nhưng bây giờ tôi đã không còn nhớ nổi màu xanh là như thế nào nữa. Màu xanh của nước biển, màu xanh của bầu trời, hầu như đã quên hết rồi…”
Minh Lam nhìn vào mắt anh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẫn chỉ là một đôi mắt trống rỗng vô hồn. Cô không đành lòng nhìn tiếp nữa, chuyển dời ánh mắt sang nơi khác, bất giác cô nhìn đến tay anh. Hai bàn tay Nam Khánh đang đan lại với nhau, đầu ngón tay khẽ run. Đột nhiên cô thấy thật đau xót, nỗi đau từng chút từng chút xâm lấn trái tim cô.
“Anh… Không phải mù bẩm sinh?” Minh Lam cắn môi, cay đắng hỏi.
Nam Khánh trả lời thật thản nhiên: “Đúng vậy, năm mười lăm tuổi.”
“Là vì vị bệnh sao?”
Anh do dự trong chốc lát: “Là do tai nạn ngoài ý muốn.”
Minh Lam vốn muốn hỏi liệu mắt anh có thể trị khỏi không, nhưng nghĩ lại, nếu có thể trị được thì Nam Khánh sẽ không bị mù cho đến tận bây giờ. Vì thế, cô nuốt câu hỏi đã ra đến miệng lại.
“Cô đến đây lâu như vậy rồi mà tôi vẫn chưa tiếp đãi cô chu đáo, thật ngại quá.” Nam Khánh đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, sau khi lần mò thấy bộ ấm trà, anh rót ra một tách trà nhỏ, nhưng vẫn để yên trên bàn. “Cô cứ tự nhiên.”
Minh Lam vốn muốn nói thời gian đã không còn sớm nữa, cô định nói lời tạm biệt rồi rời đi. Nhưng anh đã tự mình rót trà cho cô, nếu bỏ đi thì không hay cho lắm. Vì phép lịch sự, cô đi qua đó, nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
“Cô tìm chỗ nào đó ngồi xuống đi.” Nam Khánh nói: “Tôi nghe nói, cơ thể của Giang Hoài không được tốt lắm?”
Minh Lam tách trà xuống, gật nhẹ đầu. Chợt nhớ đến Nam Khánh không nhìn thấy động tác của mình, nên lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, anh ấy hành động không tiện, nếu không, nhất định anh ấy sẽ tự mình đến thăm anh.”
“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không, cô có mối quan hệ thế nào với Giang Hoài?” Có vẻ như câu hỏi này hơi riêng tư, Nam Khánh cười ngại ngùng: “Có lẽ vì không nhìn thấy, nên cuộc sống khá nhàm chán, chính tôi cũng trở nên nhiều chuyện rồi. Xin thứ lỗi cho tính tò mò của tôi, cô hoàn toàn có thể không cần trả lời tôi.”
“Tôi là hộ lý đặc biệt của anh ấy.” Trong lòng có chút cảm giác mất mác, Minh Lam nhanh chóng che giấu nó bằng một nụ cười ngại ngùng. “Cũng có đôi khi tôi giúp anh ấy xử lý một số việc cá nhân khác, có thể xem như thư ký hoặc bảo mẫu chẳng hạn.”
“Cô học chuyên ngành điều dưỡng à?”
“Đúng vậy.” Năm thi đại học, cô không do dự mà chọn nguyện vọng chuyên ngành điều dưỡng, vì để có thể trở thành hộ lý cả đời cho Giang Hoài – Đây là tâm nguyện của cô, chưa bao giờ hối hận.
“Có thể nhìn ra được, cô rất để tâm đến Giang Hoài.” Ngón tay Nam Khánh vô thức miết lên mặt bàn. “À không, tôi nên nói là, tôi có thể nghe ra được, cô là một hộ lý rất có tâm.”
“Những việc tôi có thể giúp anh ấy rất có hạn.” Minh Lam buồn bã. “Hơn mười năm nay, anh ấy sống cũng không dể dàng gì, có lẽ tôi không nên nói như vậy, nhưng tôi nghĩ, nhất định anh có thể hiểu được, anh ấy vất vả thế nào.”
“Tôi nghĩ ít nhiều gì tôi cũng hiểu được một chút. Không chỉ vì chúng tôi là bạn bè lâu năm, mà còn, như cô đã thấy, chúng tôi đều là người tàn tật.”
“Xin lỗi, tôi không nên…”
“Nếu những lời cô nói lúc nãy có thể khiến tôi buồn, thì những gì tôi nghe được từ thế giới này đủ để giết chết tôi rồi.” Anh trở về ngồi xuống chiếc ghế bành của mình, như chợt nhớ ra gì đó: “Lúc nãy cô có nói, Giang Hoài đã sống một cuộc sống khổ sở hơn mười năm nay? Ý của cô là, hơn mười năm trước anh ấy cũng…”
“Cũng là vì một tai nạn ngoài ý muốn.” Minh Lam nhíu chặt mày, hai tay che kín mặt. “Một tai nạn bất ngờ không nên xảy ra. Tai nạn chết tiệt đó!
“Minh Lam?” Nam Khánh vươn tay về phía trước, nghiêng tai về vị trí của cô. “Cô đang khóc sao?”
“Xin lỗi!” Cô mất kiểm soát vụt chạy ra cửa.
“Giản Minh Lam!” Có lẽ vì anh rất quen thuộc phòng mình nên Nam Khánh nhanh chóng đứng dậy chạy đuổi theo cô.
Nhưng ngoài trời đang mưa, những phiến đá lát đường ẩm ướt trơn trượt, anh không mang theo gậy dò đường, lại vội vội vàng vàng, sau khi đuổi theo được vài bước, anh bị rêu bám trên phiến đá làm cho trượt chân té sóng soài.