Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 117: Chương 117: Bí mật bị thời gian che giấu(2)




“Em không dám nói, em sợ sau khi anh biết ba em là một tên giết người thì sẽ khinh thường em, huống hồ khi đó sóng gió quá lớn, người nhà của người chết đăng thông báo khắp nơi, một khi biết được hung thủ là ai thì sẽ giết cả nhà hắn, mẹ em dặn em trừ một nhà ba người chúng em ra, em không được nói với bất kỳ ai, ngay cả anh cũng không được, lúc đó vì để bảo vệ mạng sống của ba em, em đã nghe lời mẹ em, nhưng ba anh đột nhiên biết chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của em, em rất đau khổ, cũng rất mờ mịt, không biết nên làm thế nào, em nói cho em thời gian ba ngày suy nghĩ, suy nghĩ xong sẽ trả lời ông ấy. Đối với em mà nói, ba ngày đó quả thật như sống một ngày bằng một năm, ý nghĩ muốn chết em cũng đã có rồi, một bên là người ba em yêu thương, một bên là người đàn ông em yêu sâu đậm, bỏ bên nào đối với em cũng là một nhát chí mạng, vào ngày cuối cùng trong thời hạn ba ngày em hẹn với ba anh, sáng ngày hôm đó, anh đưa em đến một tiệm xăm hình, xăm tên em lên ngực anh, em đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, mũi kim sắc nhọn kia khắc vào người anh cũng đau trong lòng em, trái tim em rỉ máu, đối diện với một người đàn ông yêu em như thế, làm sao em nỡ cứ thế mà từ bỏ, lúc đó em liền hạ quyết tâm sau khi quay về sẽ khuyên ba ra tự thú, sau đó bảo vệ tình yêu của em, tuy rất ích kỷ nhưng em chỉ có thể làm như vậy, vì em thực sự không nỡ rời xa anh...”

“Sau đó thế sự vô thường, kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi, tối hôm đó em về nhà, vừa nói những suy nghĩ trong lòng cho mẹ đã đổi lại một cái bạt tai hung ác của mẹ, cũng vào lúc đó, em mới biết bí mật về thân thế của mình, em lại không phải là con gái ruột của ba em, năm đó khi mẹ em gả cho ông thì đã có thai rồi, mà ba em lại không hề tính toán, thậm chí hai mươi mấy năm nay còn coi em như con ruột, tình yêu ba dành cho em còn nhiều hơn mẹ, một người đàn ông có tình có nghĩa, một người ba ơn nặng như núi với em như thế, sao em có thể ích kỷ không quan tâm đến tính mạng của ông chỉ vì hạnh phúc của mình? Em khóc cả một đêm, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định khó khăn nhất và cũng không cam lòng nhất trong cuộc đời, đó là chia tay anh, khi đối diện với ba anh, lòng em đã như tro tàn, ba anh tàn nhẫn như vậy, ông ấy bắt em chia tay anh, còn bắt em phải rời khỏi thành phố B, đồng thời nhất định phải im lặng rời đi trong ngày kết hôn của chúng ta, vì chỉ có như vậy anh mới có thể hận em, mới có thể hoàn toàn hết hy vọng với em, để có thể bảo vệ tính mạng của ba em, cái gì em cũng đồng ý, em đã đồng ý hết rồi...”

Đường Huyên khóc đến mức không thể kiềm chế được, Nam Cung Phong càng đau lòng hơn, anh phát điên gào lên: “Tại sao? Tại sao lại gạt anh toàn bộ những chuyện này? Tại sao không nói ra để anh giải quyết thay em mà phải ngu xuẩn nghe theo sắp xếp của ba tôi? Em có biết mất đi em anh đau khổ thế nào không? Em có biết em rời đi đã cho anh một đòn chí mạng như thế nào không? Hay là, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không?”

“Em biết, em biết hết! Vậy anh nghĩ em dễ chịu sao? Khi đó em thực sự rất mệt, thế lực của ba anh quả thật quá mạnh, trước khi ba em chưa đâm người, mẹ em đã bị người ta dụ dỗ vào đánh bạc, thua tiền thì có người cho bà vay nặng lãi, sau đó không có tiền thì mấy người đó chạy đến nhà em đánh đập loạn lên, mà những chuyện này toàn do ba anh phía sau một tay thao túng, mục đích chính là ép em rời xa anh, những người đập nhà em kia còn tuyên bố thẳng thừng, nếu em không chia tay với anh thì sẽ có những hành động còn kinh khủng hơn những chuyện này, mà trong tay ba anh vẫn còn nắm giữ chứng cứ ba em đâm người, dù em có nói với anh thì thế nào, cùng lắm chỉ khiến hai ba con anh rạn nứt, mà kết quả ba anh sẽ đẩy hết những sai lầm này lên người em, sẽ dằn vặt nhà em tệ hại hơn nữa, so với một gia đình hiển hách như nhà anh, ông ấy muốn khiến chúng em chết cũng đơn giản chỉ là chuyện thần không biết quỷ không hay!”

Âu Dương Vân nghe đến đó, tâm trạng chìm vào đáy vực, trong suy nghĩ của cô, ba chồng có thế nào cũng sẽ không phải là người lòng dạ độc ác như trong miệng Đường Huyên, nhưng nước mắt sẽ không lừa người, tiếng khóc tan nát cõi lòng của Đường Huyên cũng đã từng là sự từng trải bi thảm của cô ta.

“Những chuyện này anh đều biết hết sao?”

Âu Dương Vân dùng giọng khàn khàn chất vấn Triệu Diệc Thần.

“Lúc đầu thì không biết, năm thứ hai sau khi đến Pháp mới biết”

“Tại sao anh lại rời đi cùng cô ấy? Là cô ta yêu cầu hay anh tự nguyện?”

“Cô ấy yêu cầu, tôi cũng tự nguyện.”

“Vậy không hỏi tại sao cô ấy lại đưa ra yêu cầu như thế sao?”

“Hỏi rồi, nhưng cô ấy không muốn nói.”

“Cô ta không muốn nói, vậy nên anh không hỏi nữa?”

“Đúng vậy.”

Triệu Diệc Thần bình tĩnh gật đầu: “Có lẽ cô nghĩ tôi là kẻ ngu, nhưng đây là cách Triệu Diệc Thần tôi thích một người, tôi sẽ tình nguyện làm bất kỳ chuyện gì vì cô ấy một cách vô điều kiện mà không hỏi lý do làm những chuyện đó, cho đến một ngày cô ấy tự nguyện thẳng thắn với tôi thì thôi.”

“Nếu cả đời này cô ta vẫn không thẳng thắn với anh thì sao?”

“Không sao hết, cô ấy không thẳng thắn có lý do không thẳng thắn của cô ấy, điều này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm tôi dành cho cô ấy.”

Âu Dương Vân đột nhiên rất hâm mộ Đường Huyên, cũng đột nhiên rất cảm khái trên đời lại có tình yêu như vậy.

Triệu Diệc Thần không ngốc, chỉ có điều cách anh ta yêu quá đặc biệt và bao dung.

“Sao cô biết tôi không giải quyết được? Cô không nói một lời đã đi không từ biệt với Triệu Diệc Thần, khiến tôi mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, khiến ba năm nay tôi sống không bằng chết, đây chính là kết quả ba năm chúng ta yêu nhau đổi lại sao?”

“Lúc đó đầu em rất loạn, căn bản không nghĩ được gì nhiều, ý nghĩ duy nhất là bảo toàn mạng sống cho ba em, nhưng em sao ngờ được, em đã bỏ đi hạnh phúc cả đời mình, mà cuối cùng vẫn không bảo vệ được tính mạng của ba em, thậm chí còn khiến hai người họ đều chết đi…”

Đường Huyên lại một lần nữa khóc lớn, khóc đến mức nói không ra lời, Nam Cung Phong đi đến bên cạnh cô ta, đè bả vai cô ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhà Nam Cung các người nợ em tính mạng của ba mẹ em, em ở Pháp ba năm, vì tuân thủ thỏa thuận với ba anh mà không dám đặt chân vào thành phố B nửa bước, kết quả một năm trước ba mẹ em cùng qua đời, tám tháng sau em mới biết, điều làm em càng khó chấp nhận hơn chính là người hại chết ba mẹ em lại là ba mẹ của người đàn ông em yêu sâu đậm, tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao bọn họ lại phải tàn nhẫn như vậy?”

“Huyên Huyên cô đừng khóc, cô bình tĩnh một chút, cô nói hết sự thật cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô!”

Nam Cung Phong thấy người phụ nữ mình yêu đau lòng muốn chết, vành mắt anh cũng đã ươn ướt trong vô thức.

“Người năm đó ba em đâm chết kia là một người mắc bệnh hiểm nghèo mà ba anh mua chuộc, đây chính là một âm mưu, là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ đầu đến cuối, ba anh đồng ý cho người kia 23 tỷ, để hắn ta ban đêm uống rượu rồi nhào vào xe của ba em, để hắn ta bỏ mạng, người kia nghĩ dù sao sớm muộn gì cũng chết, nếu trước khi chết có thể kiếm cho con cái một khoản tiền cũng là chuyện tốt, kết quả ba em phải chịu nỗi oan, ba anh biết chắc ba em sẽ chạy trốn nên mới tìm người ẩn nấp ở nơi xảy ra sự việc, chụp lại toàn bộ cảnh lúc đó để ép em rời xa anh, kế hoạch của ông ấy thành công rồi, em cũng đã rời đi rồi, nhưng bọn họ vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, mẹ anh lại tìm người táy máy tay chân vào xe của ba em, để hai người bọn họ cùng bị tai nạn xe mà chết, khiến em trong một đêm từ một đứa trẻ có ba có mẹ đã trở thành trẻ mồ côi, mà đến tận bây giờ anh vẫn còn hận em thấu xương, vậy em thì sao? Có phải em nên mang dao đến nhà anh tìm ba mẹ anh liều mạng không? Như thế mới không làm ba mẹ em, những người đã chết không nhắm mắt dưới suối vàng phải thất vọng?”

Sắc mặt Nam Cung Phong chợt trắng bệch, sau khi nghe được lời lên án của Đường Huyên, anh hoàn toàn không thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc, nếu nói ba chia rẽ tình cảm của bọn họ thì có thể tha thứ, nhưng hại chết hai mạng người thì có thế nào cũng không thể tha thứ được.

“Những chuyện này cô biết được từ đâu?”

“Em không nói oan cho ba mẹ anh, những sự thật này đều có chứng cứ, một người mẹ nuôi của em ở Pháp đã thay em điều tra ra, bây giờ em đã có thể đưa ba mẹ anh ra công lý rồi, nhưng em không thể làm như vậy, vì bọn họ là ba mẹ anh nên em không thể làm như vậy, cho dù bọn họ tàn nhẫn tới mức hại chết người nhà em, vì yêu anh, em cũng không thể làm như vậy...”

Đường Huyên đã sớm khóc đến mức hai mắt sưng lên, nước mắt trong suốt đâm đau nhói trái tim rỉ máu của Nam Cung Phong, sự thật tàn nhẫn, hiện thực còn tàn nhẫn hơn cả sự thật.

Anh chậm rãi ôm lấy Đường Huyên đang ngồi xổm dưới đất khóc, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, nếu ba mẹ tôi thực sự đã làm những chuyện động trời như vậy, tôi thay bọn họ nói một lời xin lỗi với cô, chuyện này tôi nhất định sẽ hỏi rõ ràng, nếu thật sự là bọn họ làm, tôi nhất định sẽ cho cô một sự công bằng.”

“Anh Phong, anh sẽ không bỏ mặc em đúng không? Em không còn gì nữa cả, mất hết tất cả rồi, em chỉ còn anh thôi, ba năm trước là vì ba mẹ nên em mới kéo dài hơi tàn mà sống, ba mẹ em đều đã chết thảm rồi, anh chính là động lực sống duy nhất trong lòng em, nếu ngay cả anh em cũng mất đi, em làm sao sống nổi...”

Đường Huyên dựa vào trong lòng Nam Cung Phong khóc tới mức ruột gan đứt từng khúc, nước mắt của cô ta thấm ướt áo khoác của Nam Cung Phong, chạy thẳng đến nơi tim anh đập, nơi đó, mỗi một nhịp đập đều đau thắt lại.

“Nửa tháng nay, không có một đêm nào em được ngủ yên, mỗi khi nhắm mặt lại, ba mẹ em sẽ xuất hiện trước mặt em, sẽ tức giận chất vấn em, tại sao rõ ràng nắm giữ chứng cứ có thể trừng trị hung thủ lại còn muốn che giấu chuyện này đi, em không dám nhìn bọn họ, em xấu hổ với bọn họ, bởi vì yêu anh, em đã phụ công ơn nuôi dưỡng nhiều năm của bọn họ, em là đứa con gái bất hiếu nhất trên đời, cũng là người ích kỷ nhất trên đời, vì muốn trở lại với anh, ngay cả cái chết của ba mẹ em cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ...”

Âu Dương Vân lặng lẽ đẩy cửa, từ trong khe cửa nhỏ, cô đờ đẫn nhìn Nam Cung Phong ôm lấy Đường Huyên đang đau lòng muốn chết, đột nhiên, cô cảm thấy mình như một người thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.