Cuối cùng, trong sự im lặng của cô, Nam Cung Phong rời khỏi căn phòng rồi đóng cửa lại. Cô mệt mỏi nằm lên giường, chỉ hận không thể coi cái gối trên giường là người đàn ông thối tha kia mà xé tan ra thành nghìn mảnh.
Cái gì mà bỏ trốn theo trai, cái gì mà liếc mắt đưa tình, rõ ràng không có chuyện đó. Anh lại cứ khăng khăng gắn những tội danh đó lên đầu cô, tên xấu xa đáng ghét đấy, tốt nhất đừng để cô nắm được điểm yếu anh dan díu với người phụ nữ nào khác, bằng không anh sẽ hứng đủ.
Két một tiếng, cánh cửa đột ngột mở ra, cô sợ đến mức ngồi bật dậy: Lại sao nữa?
Nam Cung Phong đứng ngoài cửa, mặt không có biểu cảm gì, ra lệnh: Ghi số điện thoại của tôi này.
Âu Dương Vân sững sờ, cố ý làm khó anh: Này, tối hôm qua tôi muốn trao đổi số điện thoại, ai bảo không cần ấy nhỉ?
Nói nhiều thế làm gì, bảo cô ghi thì cứ ghi đi.
Ánh mắt Nam Cung Phong hiện lên vẻ trách móc, cô nhìn dáng điệu lúng túng của anh mà cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn một chút: Ờ được, anh đọc đi.
136********
Ghi lại chưa?
Ghi rồi.
Gọi qua đi.
Âu Dương Vân bấm số, điện thoại của Nam Cung Phong đổ chuông, anh hài lòng quay người rời đi, cũng không buồn đóng cửa vào cho cô.
Chỉ biết mở cửa chứ không biết đóng cửa, người gì đâu mà bất lịch sự ghê.
Cô lầm bầm ra đóng cửa, vừa thò tay tới thì Nam Cung Phong đã thình lình xuất hiện trước mặt cô, cô thực sự sợ đến mức nhảy dựng lên, bối rối hỏi: Lại sao nữa đây?
Quên không nhắc cô, sau này bắt buộc phải về nhà trước mười giờ.
Nếu muộn thì sao?
Thế thì thích đi đâu thì đi, đừng vào cửa nhà này nữa.
Đây là quy định cho mọi người trong nhà hay chỉ dành cho riêng mình tôi thôi?
Cô thử nói xem?
Nam Cung Phong nhướn mày, ném cho cô một ánh mắt “thật ngu ngốc”, kéo bức tranh lại, ngăn cản tầm mắt hai người giao nhau.
...
Sáng sớm, Âu Dương Vân tỉnh dậy rất sớm, vốn định nhân lúc Nam Cung Phong chưa dậy chuồn ra khỏi phòng, ai ngờ anh dậy sớm hơn cả cô, hơn nữa còn đang thu dọn hành lý.
Cô kinh ngạc bước tới, ngờ vực hỏi: Anh làm gì đây? Không phải bị tôi chọc giận đến mức đòi bỏ nhà ra đi đấy chứ?
Nam Cung Phong lười biếng ngước nhìn lên, tức giận hỏi lại: Cô không cảm thấy gần đây tế bào hài hước của cô hơi nhiều rồi à?
Anh không nói thì cô cũng ý thức được, lúc trước khi còn ở nhà Âu Dương, cô là người rất ít khi pha trò, nhưng đối măt với người đàn ông bị thế giới bên ngoài đồn đại là không khác gì ác quỷ này, cô không hề thấy sợ, thậm chí còn cảm thấy lúc anh không nổi giận cũng rất đáng yêu.
Được rồi, không đùa nữa, rốt cuộc đi đâu vậy?
Đi công tác?
Nam Cung Phong đóng vali lại, cầm điện thoại lên gọi cho một dãy số, hỏi một câu lời ít ý nhiều: Đến chưa?
Đã đợi cả tiếng đồng hồ rồi...
Bây giờ tôi xuống đây.
Anh ngắt điện thoại, xách vali lên đi ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại hình như nên nói gì đó, vì thế anh quay đầu lại: Cuối cùng cũng có vài ngày không cần nhìn thấy bản mặt đáng ghét của cô rồi, đúng là tốt quá đi mất.
Đợi anh quay người đi rồi, Âu Dương Vân âm thầm nói trong lòng: Cũng như nhau cả thôi...