Bầu không khí xung quanh hai người vô cùng kỳ lạ, Âu Dương Vân không dám quay đầu lại mà chỉ chờ người đàn ông phía sau nổi bão.
Đợi một lúc lâu mới nghe thấy một câu lạnh như băng: Theo tôi lên đây.
Cô đi theo anh lên tầng, sau khi vào phòng, anh tức giận cởi âu phục trên người, vứt lên giường, quay phắt đầu lại: Cô rất tò mò về tôi à?
Âu Dương Vân hít một hơi thật sâu, trả lời thành thật: Có chút chút.
Tại sao lại tò mò về tôi? Anh nhướn mày: Yêu tôi rồi hả?
Nào có.
Nam Cung Phong hừ lạnh: Không thì tốt, đừng nói là tôi không nhắc nhở cô, yêu tôi đồng nghĩa với việc yêu một ác quỷ, nếu như cô có thể chịu đựng được đau khổ như địa ngục u ám thì cô cứ tò mò tiếp đi.
Có lòng hiếu kỳ là chuyện rất bình thường mà, ai cũng có lòng hiếu kỳ, điều này không đồng nghĩa với việc ai đã yêu ai. Huống hồ, chuyện sau này không ai đoán trước được, có khả năng anh sẽ yêu tôi đấy.
Tôi yêu cô? Nam Cung Phong như thể nghe thấy chuyện cười nực cười nhất trên đời, anh cười vô cùng trào phúng: Tuy rằng lần đầu tiên gặp nhau tôi đã biết cô là người tự tin quá mức, nhưng có phải cô tự tin quá đà rồi không? Cô tưởng rằng cô là thiên sứ à?
Âu Dương Vân trả lời rất đúng mực: Tôi không phải thiên sứ, nhưng không có ai quy định ác quỷ nhất định sẽ yêu thiên sứ, ác quỷ yêu ác quỷ cũng không phải không có khả năng mà.
Có gương mặt của một thiên sứ, nhưng Âu Dương Vân tuyệt đối là cô gái chảy trong mình dòng máu của ác quỷ, không lệch đi đâu được.
Ánh mắt Nam Cung Phong lóe lên vẻ kì dị, đang định nói gì đó, điện thoại của Âu Dương Vân đã đổ chuông, cô cúi đầu liếc một cái, lặng lẽ nhập mật khẩu mở máy.
Alo?
A Vân à, sao không nay không về lại mặt? Mẹ và ba con mỏi mắt chờ mong cả một ngày rồi đó?
Giọng điệu vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn của Nguyễn Kim Tuệ khiến trái tim cô trầm xuống.
Chuyện hôn sự quyết định vội quá, chưa kịp xin nghỉ bên trường học, cho nên hôm nay con đến trường mất rồi.
Ồ vậy hả, vậy chắc là lùi thời gian lại mặt một chút chứ không phải không về, đúng không con?
Câu này sặc mùi khiêu khích, Nguyễn Kim Tuệ đoán chắc rằng cô sống rất khổ sở nên mới cố ý làm khó cô như vậy.
Tất nhiên rồi, cuối tuần này sẽ về, con đi cùng anh ấy.
Cô đặc biệt nhấn mạnh câu cuối, cô và anh cùng đi. Nguyễn Kim Tuệ muốn xem trò cười của cô, cô sẽ không để cho bà ta thỏa ước nguyện. Từ nay về sau, cô sẽ không để lộ một chút hèn mọn nào trước mặt người phụ nữ kinh tởm kia nữa!
Sau khi ngắt máy, cô hít một hơi thật sâu, dứt khoát mở cửa mật thất, đi ra ngoài.
Chúng ta đánh cược đi.
Nam Cung Phong đang đứng trước cửa sổ sát đất đột ngột quay đầu lại, hỏi cô với vẻ khó tin: Đánh cược? Cược cái gì?
Anh không yêu phụ nữ đúng không?
Đúng vậy.
Bởi vì không yêu phụ nữ, cho nên cũng không có bất kì cảm giác nào với phụ nữ đúng không?
Đúng vậy, sao thế?
Chúng ta cược cái này đi. Âu Dương Vân bước lại gần anh: Cược xem tôi có thể khơi gợi được cảm giác của anh không.
Hờ, Nam Cung Phong nhếch môi đầy châm chọc: Trừ khi cô muốn lột sạch quần áo quyến rũ tôi?
Tôi không dung tục đến mức ấy.
Vậy cô muốn làm thế nào?
Anh cần gì phải quan tâm tôi làm thế nào, cứ nói xem anh có dám cược hay không thôi.
Cô cầm chắc là cô sẽ thắng?
Đúng vậy, tôi chắc chắn là tôi sẽ thắng.
Nam Cung Phong thấy khá thú vị, anh khoanh tay lại, chậc chậc vài tiếng: Người phụ nữ như cô rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tự tin thế?
Âu Dương Vân không lên tiếng.
Cược thì được thôi, nhưng cô bắt buộc phải hiểu rõ một điều, tôi sẽ không chơi mấy trò nhàm chán này cùng cô vô điều kiện, nếu như thua thì...
Nếu thua tôi sẽ tự cuốn gói.
Âu Dương Vân thẳng thắn thay anh nói những lời anh muốn nói.
Nếu thắng thì sao? Cô muốn thế nào?
Nam Cung Phong cũng hiểu rõ, cô sẽ không làm vụ buôn bán nào không có lời, bất kì chuyện gì cũng bắt buộc phải có kết quả.
Nếu tôi thắng... Cô đặt cược bằng bất cứ giá nào: Cuối tuần này, anh phải về nhà mẹ đẻ cùng tôi.