Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 152: Chương 152: Chúng ta ly hôn đi(2)




Sau khi Âu Dương Vân từ phòng thay đồ trở lại, cảm giác quả thực không tệ chút nào. Mái tóc của cô được búi lại gọn gàng, cả người nhìn qua rất có dáng vẻ thướt tha của phụ nữ đã có chồng, nhưng cũng không hề mất đi sự trẻ trung của thiếu nữ khiến Nam Cung Phong tấm tắc khen ngợi: “Vợ của anh quả nhiên xinh đẹp rung động lòng người nha.”

Đến mười giờ sáng, cô cùng mẹ chồng ra khỏi nhà, được tài xế đưa đến địa điểm tổ chức tiệc rượu. Tiệc sinh nhật của bà chủ một gia đình giàu có quyền thế đương nhiên vô cùng sang trọng phô trương. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc như vậy, cho nên cô không hề cả thấy có gì mới lạ.

Cô nhẹ nhàng kéo tay mẹ chồng đi vào phòng khách, ngay lập tức có một đám bà chủ của những gia đình giàu có ăn mặc lộng lẫy tiến đến, lời nói cử chỉ đều là a dua nịnh hót.

Lúc này, bỗng có một người phụ nữ khí chất vô cùng cao quý đi tới, mỉm cười nói: “Tịch Lận, đã lâu không gặp.”

Bà Nam Cung vui vẻ thân thiết ôm lấy bà ấy: “Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi về nước của cậu, sao tớ có thể không đến chứ.”

Nói xong, bà lại quay sang giới thiệu với con dâu: “Vị này chính là bà Lam Lệ Anh vợ của chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ, con có thể gọi bà ấy là bác Lam.”

Âu Dương Vân lễ phép gật đầu: “Cháu chào bác Lam.”

Bà ấy quan sát cô một lát liền đoán được: “Chẳng lẽ đây chính là cô con dâu Âu Dương Vân mà cậu thường khen ngợi trong điện thoại sao?”

Bà Nam Cung mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ôi, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Cô bé này vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện, Tịch Lận, cậu thật là có phúc.”

“Đâu có, con dâu của cậu cũng rất tốt mà.”

Nghe vậy, bà ấy liền vẫy tay về phía bên trái phòng tổ chức tiệc sinh nhật, ngay lập tức có một cô gái xinh đẹp đang trò chuyện cùng khách khứa vội đi về phía bọn họ: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Giới thiệu với con đây là dì Triệu, còn đây là con dâu Âu Dương Vân của dì ấy.”

Cô gái xinh đẹp nhiệt tình chào hỏi: “Con chào dì Triệu, chào cô Âu Dương.”

“À, chào cô.”

Âu Dương Vân mỉm cười lễ phép trả lời. Đang lúc cô muốn quan sát kỹ cô gái trước mặt thì bỗng có một bé nam khoảng năm, sáu tuổi chạy tới: “Mẹ, bà nội.”

Vừa trông thấy cậu bé, Lam Lệ Anh liền mỉm cười đầy cưng chiều, giới thiệu với bà Nam Cung: “Đây là cháu trai của tớ.”

Bà ấy cúi người xuống, nói: “Bì Bì, mau chào bà đi nào.”

Cậu nhóc cực kỳ hiểu chuyện, lập tức đặt hai tay ngang hông, cúi người thành góc chín mươi độ: “Con chào bà nội, con chào dì.”

“Ôi, đứa trẻ này thật là hiểu chuyện, mau qua đây cho bà ngắm một chút.”

Bà Nam Cung khó nén được sự yêu thích đối với cậu nhóc. Bà ngổi xổm xuống ôm lấy nó: “Con tên là gì?”

“Con là Vương Hạo Vũ, tên ở nhà là Bì Bì ạ.”

“Hạo Vũ? Ừ, tên rất hay, ai đặt tên cho con vậy?”

“Là ông nội đặt cho con, người hy vọng tương lại sau này, khi con lớn lên, ý chí sẽ giống như vũ trụ, vô cùng mênh mông.”

Ha ha ha, lời nói hùng hồn của Bì Bì khiến cho tất cả mọi người đều buồn cười, giữa đám người đang thoải mái cười to này, chỉ có mình Âu Dương Vân là không vui nổi. Sự yêu thích mẹ chồng dành cho cậu nhóc trong lòng làm cô lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ cảm thấy tự ti.

Rất nhanh, bà Nam Cung đã nhận ra hành động của mình có thể đã đâm vào chỗ đau của con dâu. Bà lập tức buông cậu nhóc ra, nói với Lam Lệ Anh: “Mình chỉ mải chơi đùa với nhóc con mà quên chúc cậu sinh nhật vui vẻ rồi.”

Bà ấy gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn.”

Sau khi cô gái xinh đẹp kia dẫn con trai rời đi, Âu Dương Vân cố nén chua xót trong lòng, chỉ về phía trước: “Mẹ, con đi uống chút gì đó nhé.”

“Ồ, được.”

Bóng lưng chán nản của cô khiến cho bà cảm thấy rất hối hận. Đáng lẽ ra, bà không nên biểu hiện ước muốn có cháu bế ngay trước mặt con dâu, nhưng mà… ánh mắt bà khẽ liếc về phía cậu nhóc dễ thương ở phía xa, bà thật sự rất muốn có được một đứa cháu trai giống như Bì Bì vậy.

Một người rất hiếm khi hâm mộ người khác như bà vậy mà lúc này lại vô cùng hâm mộ người được chúc mừng sinh nhật hôm nay.

Đơn giản là vì, Lam Lệ Anh có một đứa cháu trai làm người ta yêu thích như vậy.

Trông thấy con dâu cầm ly sâm banh, ánh mắt vô hồn ngồi ở góc phòng. Bà liền đi về phía cô, áy náy nói: “Tiểu Vân, xin lỗi con. Có phải vừa rồi mẹ đã làm con mất hứng không?”

Cô lập tức lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Mẹ à, không phải đâu. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con rất vui mà.”

“Mẹ thực sự không biết cháu trai của Lam Lệ Anh cũng trở về nước, nếu không mẹ sẽ không dẫn con tới đây.”

Bà nhất định phải giải thích rõ với con dâu, nếu không chắc chắn con bé sẽ cho là bà cố ý kích động nó.

“Không sao đâu mẹ à. Lẽ nào chỉ vì không thể sinh con mà con lại coi tất cả những đứa trẻ trên đời này là kẻ thù sao? Mẹ đừng tự trách mình nữa, cậu nhóc kia quả thực rất dễ thương đấy.”

Nghe cô nói vậy, cảm giác áy náy trong lòng bà mới thoáng giảm bớt.

Lúc này, tiệc sinh nhật chính thức được bắt đầu. Lam Lệ Anh đứng trước bánh ga-tô nói vài lời cảm ơn, sau đó, cháu của bà ấy đi lên: “Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”

Tiếng vỗ tay ầm ầm truyền đến từ đám người bên dưới. Bà ấy ngồi xổm xuống, cảm ơn cháu trai của mình. Tiếp đó cậu nhóc lại ôm lấy cổ bà, hôn một cái thật sâu lên má bà.

Oa… Trong tiếng thét chói tai mang đầy hạnh phúc, Lam Lệ Anh bế cậu nhóc lên.

“Bà nội, bà mau thả cháu xuống đi. Cháu còn muốn biểu diễn tiết một mục tặng bà đấy.”

Vừa mới được đặt xuống đất, Bì Bì đã lập tức lấy ra một cái POSS: “Sau đây con muốn biểu diễn bài hát Remember the time của Michael Jackson dành tặng cho bà nội.”

Oa… Tiếng thét chói tai lại lần nữa vang lên, Lam Lệ Anh gần như cười đến mức không ngậm được miệng, hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc to lớn.

Bì Bì ra sức biểu diễn vũ điệu non nớt của mình, mặc dù không thể sánh bằng ông vua một thời, nhưng đối với một đứa trẻ sáu tuổi mà nói, quả thực đã là thử thách rất khó.

Âu Dương Vân khẽ liếc mắt nhìn về phía mẹ chồng, thấy bà đang chăm chú quan sát Bì Bì biểu diễn, tình cảm yêu thích trong mắt bà đã đâm vào trái tim nhạy cảm của cô lần nữa.

Cô lặng lẽ rời khỏi đám người, chưa nói với mẹ chồng một tiếng đã buồn bã rời đi.

Một mình mờ mịt đi trên đường cái, trong lòng cô tựa như bị khoét sạch vậy. Cô không biết mình nên đi về đâu, cũng không biết phải làm cái gì. Lúc này, điện thoại trong túi xách bỗng vang lên, là mẹ chồng gọi đến. Cô hít một hơi thật sâu, rồi ấn nút nghe máy: “Alo, mẹ à.”

“Tiểu Vân, con chạy đi đâu rồi? Tiệc trưa đã bắt đầu rồi này.”

“Xin lỗi mẹ, con tạm thời có chút việc gấp phải đi trước…”

“Đi trước?” Bà ấy vô cùng kinh ngạc: “Con đi bằng cách nào?”

“À, Lâm Ái hẹn con có chút việc. Thật ngại quá, thật sự xin lỗi mẹ.”

Sau phút yên lặng ngắn ngủi, bà ấy đành thở dài nói: “Vậy được rồi, chiều về gặp con sau.”

Vừa cúp điện thoại, trong lòng bà đã hiểu rõ lý do vì sao con dâu lại rời đi. Sở dĩ bà không muốn hỏi thêm nữa là vì không muốn tạo thêm áp lực cho cô.

Âu Dương Vân tiếp tục thẫn thờ đi trên đường lớn, không biết đã đi được bao lâu, bỗng nhiên cô ngẩng mạnh đầu lên mới phát hiện mình đã đi tới trước mộ của mẹ. Trông thấy bức ảnh trên tấm bia, nước mắt của cô đã không thể kìm chế mà tràn khỏi khóe mi. Cô quỳ xuống trước mộ, run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt mẹ mình, đau lòng nói: “Mẹ, con nên làm gì bây giờ? Mẹ nói cho con biết đi, con phải làm sao bây giờ…”

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt thảm cỏ mềm mại phía dưới. Có lẽ năm sau, trên đất sẽ nở đầy những bông hoa nhỏ đau lòng.

“Từ rất lâu trước đây mẹ đã nói, chờ đến khi Tiểu Vân lớn lên, nhất định phải sinh được một nhóc con thông minh, hiểu chuyện giống như Tiểu Vân, nhưng phải làm sao bây giờ? Con thực sự đã cố gắng hết sức rồi, vậy mà bụng con vẫn như cũ không thể đáp ứng được mong đợi. Con mệt mỏi lắm mẹ ạ, tiếp tục cắn răng kiên trì, dù con có làm thế nào cũng không thắng nổi vận mệnh bi thảm của mình…”

“Mọi người đối xử với con rất tốt. Mẹ chồng đã nói với con rằng không có vấn đề gì cả, cho dù con không thể có con bà ấy cũng không quan tâm, họ sẽ không vì chuyện đó mà vứt bỏ con. Con biết rõ, đây chẳng qua cũng chỉ là lời an ủi mà thôi, con vẫn luôn sống trong ảo giác, tự lừa mình dối người cho rằng bà ấy nói không sao cả vậy tức là thực sự chẳng có vấn đề gì, nhưng mà hôm nay…”

Cô lặng lẽ cúi đầu, khóc không thành tiếng: “Khi còn nhìn thấy bà ấy ôm cháu của người khác, các mong ước trong lúc vô ý để lộ ra đó, thật sự đã đâm sâu vào lòng con. Con bắt đầu cảm thấy, mình cứ ở lại trong căn nhà này có phải là quá ích kỷ hay không…”

Một cơn gió nhẹ thổi lướt qua, tựa như cái vuốt ve âu yếm của mẹ, dịu dàng lau khô khóe mắt cô. Thế nhưng nước mắt của cô lại lần nữa tuôn trào. Nghĩ đến việc cho tới bây giờ Nam Cung Phong vẫn chưa biết chuyện cô không thể sinh con, cô liền hận mặt đất không thể nứt ra, để cô mãi mãi được ở lại nơi này với mẹ mình. Có lẽ rời khỏi anh sẽ rất đau khổ, nhưng nếu không làm vậy cô sẽ càng đau đớn hơn.

Bỗng di động trong túi xách lại vang lên. Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ nghe máy. Đó là một dãy số xa lạ, nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc.

“Ra gặp mặt đi.”

“Có chuyện gì không?”

Cô khẽ hít mũi, giả vờ bình tĩnh, hỏi.

“Đương nhiên là có việc mới hẹn cô rồi. Nếu không có chuyện gì, chỉ cần vừa trông thấy cô tôi nhất định sẽ lượn đi thật xa.”

Âu Dương Vân lau qua nước mắt trên khóe mi: “Thật ngại quá, bây giờ tôi không rảnh.”

“Vậy ngày mai thì sao? Khi nào cô rảnh thì nói cho tôi biết.”

“Có chuyện gì cô cứ nói qua điện thoại là được rồi, hôm nào tôi cũng bận hết.”

Người gọi điện cho cô chính là Đường Huyên. Mà cô cũng biết rõ, cô ta hẹn gặp mình chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

“Vậy sao? Thế thì tôi đến dinh thự Bạch Vân là được nhỉ? Chỗ đó tôi đã đến rất nhiều lần rồi, cũng rất nhớ đường đấy.”

Vừa nghe cô ta nói vậy, cô lập tức thỏa hiệp: “Gặp ở đâu?”

“Quán cà phê Lam Thiên đi.”

Sau khi cô ta hào hứng cúp điện thoại, Âu Dương Vân ngắm nhìn mẹ mình thật lâu, mới lên tinh thần, đi xuống núi.

Dù cuộc sống không được như ý, tâm trạng tồi tệ thế nào đi nữa, cũng không thể để lộ trước mặt tình địch. Đây chính là nguyên tắc không bao giờ thay đổi của cô, vì vậy khi cô đi tới điểm hẹn, trên mặt đã không thể nhìn ra bất cứ mất mác cùng đau đớn nào. Trừ vành mắt có hơi ửng hồng ra, cho dù là ai cũng không thể nhận ra cô vừa mới khóc thật to.

Thấy Đường Huyên đã đợi sẵn ở đây. Cô chỉ lạnh nhạt ngồi vào vị trí đối diện cô ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Xem ra cô mạnh mẽ hơn so với tôi tưởng tượng đấy. Xảy ra chuyện bi kịch như vậy mà vẫn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.”

“Cô có ý gì?”

“Tôi đã biết hết rồi.” Cô ta bỗng nghiêng người về phía trước, nói: “Cô không thể sinh con.”

Trong nháy mắt, gương mặt cô liền trở nên trắng bệch, cô bấm thật sâu ngón tay vào da thịt mình: “Làm sao cô biết được?”

“Cô đừng quan tâm vấn đề này, quan trọng là tôi biết rồi.”

“Biết thì thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.