Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 76: Chương 76: Cô là cô gái xấu xa




Bà Nam Cung vừa dứt lời, Nam Cung Phong liền bước lên lầu, anh đứng ở cạnh cửa, nghi ngờ hỏi: “Hai người đang nói cái gì vậy?”

Âu Dương Vân vừa thẹn lại vừa sợ lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Viên thuốc Xuân Tiêu kia bị cô nắm chặt trong tay, suýt nữa đã bị chảy nước vì thấm mồ hôi.

“Cố lên!”

Bà Nam Cung vỗ vỗ vào mu bàn tay con dâu với vẻ sâu xa rồi rời đi.

Chờ mẹ đi khỏi, Nam Cung Phong liền tiến đến trước mặt Âu Dương Vân: “Sao anh cứ cảm thấy hai người là lạ nhỉ, đừng có nói là giấu diếm anh tiến hành kế hoạch gì đó nhé?”

Anh càng hỏi như vậy, Âu Dương Vân càng thêm chột dạ: “Nói linh tinh cái gì thế, chúng em đâu có rảnh rỗi như vậy.”

Nam Cung Phong liếc thấy quần áo của Âu Dương Vân cất trong tủ quần áo của anh, cười trêu chọc: “Em tự giác thật đấy nhỉ, không thèm hỏi anh một tiếng đã tự coi chỗ này là phòng mình rồi.”

“Thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn em với anh ở riêng à? Thế cũng được thôi, em chuyển đi là được chứ gì.”

Âu Dương Vân làm ra vẻ muốn lôi hết đống quần áo xuống: “Được rồi, được rồi, anh không có ý đó, cứ để đấy cũng không sao cả, em còn lấy xuống không thấy phiền hay sao?”

“Phiền gì chứ? Em không sợ phiền phức, chỉ sợ anh cảm thấy phiền phức thôi.”

Nam Cung Phong ép sát cô vào tủ quần áo, gặm mút cần cổ cô: “Cô gái này, em biết rõ anh đã trúng độc của em rồi mà còn nói như vậy, để xem anh chỉnh đốn em thế nào…”

Một bàn tay từ từ tiến vào trong vạt áo cô. Âu Dương Vân đỏ bừng cả mặt, vừa hơi hoảng hốt lại vừa như mong chờ. Cô ỡm ờ để anh ôm lên giường, lúc đang định tiến thêm một bước thì cửa “cạch” một tiếng mở ra, tiếp đó liền nghe thấy giọng nói dõng dạc của cô em chồng: “Anh ơi, chị dâu ơi, ra dùng… bữa đi.”

Nam Cung Tình Tình không ngờ rằng vừa vào cửa đã nhìn thấy một cảnh tượng kiều diễm như vậy. Cô bé xấu hổ lập tức xoay người lại, vừa bịt mắt vừa chạy ra ngoài kêu than: “Trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này, tôi nhìn thấy cái gì thế này, tôi không nên nhìn thấy cái gì hết…”

Âu Dương Vân xoay người ngồi dậy, còn thấy xấu hổ hơn cả cô em chồng, cô lườm Nam Cung Phong một cái, sửa sang lại quần áo bị xộc xệch.

“Sao anh không đóng cửa vậy?”

Nam Cung Phong vô tội giải thích: “Làm sao anh biết sẽ có người đi vào chứ.”

“Anh không biết sẽ có người đi vào, thế nên bây giờ hình tượng trước đây của anh đã hoàn toàn sụp đổ rồi.”

“Trước đây anh có hình tượng sao?”

“Có đấy.”

“Hình tượng gì vậy?”

“Hình tượng biến thái đó, cái hình tượng mà chỉ cần đụng vào giường của anh thì anh lập tức sẽ thay giường đó.”

Âu Dương Vân làm mặt quỷ với anh, nhân cơ hội trước khi bị chỉnh đốn, co giò chạy ra khỏi phòng.

Cả gia đình vui vẻ đến một khách sạn năm sao lớn. Từ lúc ra khỏi nhà, hai vợ chồng Nam Cung Nhữ Dương đã vui đến mức cười không ngậm miệng lại được. Hiện giờ, bọn họ đã hoàn toàn coi cô con dâu là hóa thân của Quan Thế Âm phổ độ chúng sinh, nên càng thêm yêu thích cô hơn trước.

“Tiểu Vân, bắt đầu từ bây giờ con phải ăn nhiều một chút, sớm ngày sinh cho nhà chúng ta một đứa cháu mập mạp bụ bẫm nhé.”

Mẹ chồng gắp một con rùa đen nhỏ đặt vào bát con dâu, cô con gái ngồi bên cạnh trêu chọc: “Mẹ ơi, mẹ cho chị dâu con ăn rùa đen, mẹ định bắt chị ấy sinh cho mẹ một thằng cháu rùa à?”

“Con không nói gì không ai bảo con câm đâu.”

Bà Nam Cung trừng mắt với con gái: “Sao con gái con đứa lúc nào cũng ăn nói vô duyên thế hả? Con phải học theo chị dâu nhiều nhiều một chút, cái gì có thể nói thì mới nói, không thể nói thì phải nghĩ kỹ trước đã rồi mới được nói ra.”

Nam Cung Tình Tình lè lưỡi: “Con đùa thôi mà, mẹ cứng nhắc thế.”

Triệu Tịch Lận đau đầu nói với con dâu: “Nhìn xem, nhìn xem, sao mẹ có thể sinh ra hai đứa con như vậy chứ, không đứa nào khiến mẹ bớt lo lắng được.”

“Ơ kìa mẹ, anh con làm mẹ lo lắng, mẹ kéo cả con vào làm gì, con với anh trai có thể đánh đồng với nhau được sao? Con vừa ngoan ngoãn vừa biết nghe lời, vừa hiểu chuyện vừa hiếu thuận, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…”

“Lại vừa không biết nghĩ xa nữa.”

Ông Nam Cung giận dữ bổ sung thêm.

Âu Dương Vân cười cười: “Thật ra con cảm thấy tính cách Tình Tình như vậy cũng rất tốt, con rất thích.”

“Trong cái nhà này cũng chỉ có mỗi chị dâu là tinh mắt nhất thôi.”

“Tốt cái gì mà tốt, mẹ cứ phải lo nghĩ xem có gả được nó ra ngoài hay không, có bà mẹ chồng nhà ai lại đi thích đứa con dâu không tim không phổi, không có tầm nhìn như nó không.”

Nam Cung Tình Tình xí một tiếng, không hề để ý nói: “Việc này mọi người hoàn toàn không cần phải lo lắng, người đàn ông mà con muốn lấy sẽ không tồn tại vấn đề về mẹ chồng đâu.”

Ngoại trừ ông bà Nam Cung, Âu Dương Vân và Nam Cung Phong đều hiểu cô ấy đang nói đến Quý Phong lớn lên trong cô nhi viện.

“Được rồi, ra ngoài đi ăn hay đi tán gẫu thế?”

Nam Cung Phong nhướn mày một cái, ông Nam Cung liền ra hiệu: “Ăn đi, ăn đi, ăn xong về nhà rồi tán gẫu tiếp.”

Âu Dương Vân mỉm cười cầm lấy đôi đũa, trong lòng rất vui vì có thể trở thành một thành viên của gia đình này. Từ khi sinh ra cô đã thiếu thốn hơi ấm của người thân, cô cứ nghĩ rằng bản thân mình sẽ sống đơn độc cả đời, chưa bao giờ nghĩ đến việc có được tình thân chân chính thuộc về mình. Hiện giờ đã có được rồi, lại không thể không tin vào những lời lẽ chí lý kia, hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ.

Tít tít, điện thoại di động phát ra tiếng báo có tin nhắn đến, cô cúi đầu, vừa thấy người gửi là Lý Giáp Phú, vẻ mặt lập tức cứng đờ lại, run rẩy bấm vào phím nhận: “Tôi đang ở phòng ngay bên cạnh, nếu không muốn tôi vào đó thì tự mình đi ra đi.”

Cô đau khổ nhắm mắt lại, cơn ác mộng lại đến, hạnh phúc ngắn ngủi lại bị tấn công, cô suýt chút nữa quên mất, vẫn còn đó một đám người như cô hồn dã quỷ nhìn chằm chằm vào mình giống hổ rình mồi.

“Con đi nhà vệ sinh ạ.”

Cô thẫn thờ đứng dậy, bước chân hỗn loạn chạy ra khỏi phòng bao.

Cửa của phòng bao bên cạnh đang mở hé một khe nhỏ, cô nhìn trái nhìn phải một lượt, nhanh chân xông vào…

Bên trong phòng bao có một mình Lý Giáp Phú nhưng lại gọi ra cả mộtbàn đồ ăn, ông ta đang tự uống rượu.

“Tốc độ còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi đấy.”

Ông ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét về phía cô, khiến cô phải lùi lại mấy bước, nơm nớp lo sợ hỏi: “Tại sao chú lại ở chỗ này?”

“Chẳng phải định chạy trốn hay sao? Sao lại quay về vậy?”

Lý Giáp Phú nham hiểm hỏi ngược lại.

Tim Âu Dương Vân đập đánh thịch một tiếng, rõ ràng ông ta biết tất cả mọi chuyện, cô chầm chậm tiến lên, bất ngờ quỳ thụp xuống: “Chú Giáp Phú, cháu xin chú, chú buông tha cho cháu đi…”

“Buông tha cho cô? Buông tha cho cô thì ai tới cứu thằng con trai đáng thương của tôi?”

“Chú chỉ cảm thấy con trai của chú đáng thương, thế chú không cảm thấy cháu cũng đáng thương à? Cháu không dễ dàng gì mới bắt đầu có một chút hạnh phúc, tại sao chú lại tàn nhẫn cướp đoạt điều đó đi như vậy?”

“Tôi không phải thằng ngu, vì tác thành cho hạnh phúc của cô mà chôn vùi hạnh phúc của con trai tôi ư? Âu Dương Vân, ngày hôm nay cô nhất định phải cho tôi một lời rõ ràng, là bây giờ cô đi theo tôi, hay là tôi sang bên kia giải thích tất cả cho bọn họ?’

Nước mắt Âu Dương Vân rơi xuống: “Nhất định phải như vậy à? Chú thật sự cho rằng chú giải thích tất cả cho bọn họ thì con trai của chú sẽ hạnh phúc ư?”

“Chí ít tôi sẽ không thấy không cam lòng như thế này.”

“Thế thì chú ích kỷ thế nào chứ? Biết rõ là cho dù vạch trần cháu thì cũng không nhận được thứ chú muốn, thế mà vẫn cứ làm như vậy sao?”

“Đúng, tôi chính là người như thế đấy, không ăn được thì đạp đổ.”

Lý Giáp Phú không thèm để tâm đến lời cầu xin của cô, kiên quyết ép buộc cô: “Tôi không có nhiều thời gian dây dưa với cô như vậy, cho cô năm phút đồng hồ để cân nhắc.”

Ông ta đặt đồng hồ đeo tay lên bàn, bắt đầu chờ cô đưa ra sự chọn lựa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim Âu Dương Vân dần dần chìm xuống đáy vực, cô chợt cười một cách thê lương và tuyệt vọng: “Chú không cần chờ đâu, cháu sẽ không đi với chú, bởi vì, cháu yêu Nam Cung Phong.”

Lý Giáp Phú hoàn toàn bị chọcgiận, ông ta đứng phắt dậy: “Thế thì đừng trách tôi cá chết lưới rách đấy.”

Mắt thấy ông ta sắp bước ra khỏi cửa phòng bao, Âu Dương Vân lớn tiếng nói: “Chú mà tiến thêm một bước về phía trước, cháu sẽ chết ngay tại chỗ này, khiến chú không thể thoát khỏi liên quan đâu.”

Lý Giáp Phú từ từ quay đầu, lúc nhìn thấy con dao găm mà Âu Dương Vân nắm trong tay, cơ thể ông ta căng cứng lại. Con dao găm kia là vật ông ta vẫn mang theo trong người, luôn để ở trong túi xách, hiện giờ lại bị cô moi ra được.

“Ai cho phép cô động vào đồ của tôi, buông ra.”

“Là chú ép cháu, chẳng phải chú nói muốn cá chết lưới rách hay sao? Vậy thì đến đây đi.”

Cô cầm con dao găm dí vào chỗ xương quai xanh, máu rỉ ra rất nhanh, Lý Giáp Phú hơi hoảng hốt: “Cô buông ra trước đi, có chuyện gì từ từ nói.”

“Chú Giáp Phú, mạng của Âu Dương Vân cháu không đáng giá. Nhưng chú thì không như vậy, chú trên có già dưới có trẻ, chú vẫn chưa thực hiện được giấc mơ giàu có nhất đời của chú. Chỉ cần chú bước chân ra khỏi cánh cửa này, phá hủy thứ duy nhất mà cháu quan tâm, vậy thì cháu sẽ không nể nang gì nữa, cháu sẽ cho chú chôn thân theo cháu luôn.”

“Cô tưởng làm thế này có thể uy hiếp được tôi ư? Cô chết như thế là tự sát, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Vậy sao không thử một lần xem, đây là phòng chú đặt, con dao găm trong tay cháu là đồ của chú, cháu chết đi không rõ ràng như vậy, chú cho rằng gia đình nhà chồng cháu sẽ bỏ qua cho chú sao? Cảnh sát sẽ bỏ qua cho chú sao?”

Sắc mặt Lý Giáp Phú từ xanh chuyển thành trắng, ông ta nghiến răng nói: “Cô điên rồi, có điều cô có thể tàn nhẫn được bao lâu? Tôi muốn chỉnh đốn cô thì bất cứ lúc nào cũng làm được, không nhất định phải vào lúc này.”

“Bất cứ lúc nào chú phá hoại cuộc đời cháu, cháu đều không để chú yên thân. Âu Dương Vân cháu trước giờ không phải là kẻ dễ bắt nạt.”

“Cô không lo lắng cho an nguy của bác cô à?”

Cô cười lạnh trào phúng: “Bây giờ chú có thể tìm được bác của cháu sao? Cháu nghĩ chú không rảnh rỗi đến mức vừa phải quan tâm đến cháu, vừa phải quan tâm đến cả bác của cháu đâu?”

“Nếu tôi muốn tìm thì dù ở chân trời góc bể anh ta cũng không thoát được. Huống chi tôi chỉ cần giao chứng cứ trong tay cho cảnh sát, chẳng cần tôi tự ra tay, anh ta vẫn sẽ bị tìm ra thôi.”

“Thế thì chú cứ giao đi, bây giờ cháu cũng muốn từ bỏ bác ấy rồi. Đến hạnh phúc của chính mình mà cháu còn không gánh nổi nữa là, làm gì có khả năng bảo vệ bác ấy nữa.”

Cô ngừng lại một chút: “Có điều, cháu cần phải nhắc nhở chú, chuyện này là cái bẫy do chú sắp đặt. Cho dù cảnh sát thật sự điều tra, cháu nghĩ chú cũng không tránh khỏi có liên can. Bác của cháu sẽ không ngu ngốc đến mức bị chó cắn còn không dám hé răng đâu.”

Lý Giáp Phú bị cô phản bác không nói nên lời, bực bội hừ một tiếng, nắm lấy túi để ở bàn bên cạnh rồi bỏ đi.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, con dao găm trong tay Âu Dương Vân cạch một tiếng rơi xuống đất, cả người cô mềm nhũn ngả vào cái ghế bên cạnh, bật khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.