Có một ngày, bác sĩ nói với chúng tôi, gần đây bệnh viện đề xuất một phương pháp trị liệu mới chữa ung thư dạ dày từ nước ngoài, chỉ là chi phí khá đắt. Tiểu Vân nghe thấy có thể cứu được mẹ mình liền đồng ý, mặc kệ chi phí bao nhiêu cũng chấp chận chữa trị. Con bé chạy về nhà đòi tiền ba nó, thế nhưng khi ấy dù chỉ chi một đồng cho em gái tôi Âu Dương Trường Phong còn cảm thấy đau lòng, huống chi kể từ sau khi bị chính quyền địa phương gọi lên phê bình, ông ta đã chi không ít tiền cho nó nên vừa nghe thấy làm phẫu thuật gì đó mất ba trăm bốn mươi triệu liền lập tức vỗ bàn gào ầm lên, cần tiền chứ không cần mạng, còn đánh Tiểu Vân nhà chúng tôi một trận, cảnh cáo con bé còn dám ở bên ngoài rêu rao lung tung, thì sẽ đánh gãy chân của nó. Tiểu Vân khóc lóc thương tâm chạy đi tìm tôi, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Khi ấy tôi cũng cùng đường bí lối, mà cũng chính lúc ấy, Lý Giáp Phú xuất hiện, có lẽ ông ta đã nghe thấy người ta kể về cảnh ngộ của tiểu Vân, nên vào thẳng vấn đề: Tôi có thể cho cháu ba trăm bốn mươi triệu, điều kiện chính là làm vợ đứa con trai ngốc của tôi.
Tiểu Vân khi ấy mới mười ba tuổi, khái niệm đối với hai từ con dâu vẫn còn mơ hồ, thế nhưng ý muốn cứu mẹ lại vô cùng mãnh liệt, cho nên cũng không thèm suy nghĩ mà đáp ứng luôn, thế là Lý Giáp Phú liền ký hợp đồng với chúng tôi, ông ta cho Tiểu Vân ba trăm bốn mươi triệu, yêu cầu Tiểu Vân qua tết tới nhà ông ta làm con dâu nuôi từ bé. Có ba trăm bốn mươi triệu ấy, em gái tôi cũng có cơ hội để làm phẫu thuật, cuộc phẫu thuật rất thành công, bệnh tình của em gái tôi cũng được kiểm soát, Tiểu Vân còn chưa kịp vui mừng quá lâu, thì bi kịch khác lại tới...
Đó là vào một đêm mưa gió bão bùng, người giúp việc của nhà Âu Dương tới bệnh viện báo cho con bé biết, nói ba con bé muốn tìm nó nói chuyện, Tiểu Vân nhìn mẹ đang đeo ống thở, hôn mê vẫn chưa tỉnh ở trong phòng bệnh, theo người giúp việc về nhà Âu Dương, thế nhưng có nằm mơ con bé cũng không thể ngờ tới, nó vừa mới về đến nhà, liền bị người giúp việc lừa vào phòng chứa đồ nhốt lại, con bé liều mạng gào thét đập cửa, lại chẳng có ai mở cửa cho nó. Trong phòng chứa đồ ấy vô cùng tối, Tiểu Vân dường như dự cảm được sắp có chuyện không hay xảy ra, trong lúc hoảng loạn đã khóc rống lên, con bé khóc quá thê lương nên sau đấy đã lấy được sự thông cảm của một người giúp việc lớn tuổi, bà giúp việc bất chấp nguy cơ sẽ bị đuổi việc mà mở cửa cho con bé, con bé điên cuồng chạy nhanh tới bệnh viện trong cơn mưa tầm tã, mặc dù đã cố hết sức chạy, thế nhưng vẫn chậm một bước, tên súc vật Âu Dương Trường Phong kia sợ em gái tôi còn sống sẽ chỉ tiếp tục liên lụy đến lão, nên lão cùng vợ đã mua chuộc một y tá trực ban, rút ống thở của em gái tôi, khiến em gái tôi vì hít thở không thông mà chết ngoài ý muốn.
Sao ông xác định được là Âu Dương Trường Phong rút ống thở của em gái ông?
Quý Phong xót xa nói.
Tiểu Vân nhìn thấy bọn chúng, lúc con bé chạy đến bệnh viện, Âu Dương Trường Phong cùng Nguyễn Kim Tuệ đang hốt hoảng bước ra khỏi bệnh viện,. Sau đấy bọn chúng nhanh chóng lên xe nghênh ngang mà đi. Lúc Tiểu Vân xông vào phòng bệnh, tim em gái tôi đã ngừng đập, bọn chúng lừa tiểu Vân rời đi, chính là muốn hại em gái tôi, ngày hôm đó, chính là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời con bé, cũng chính ngày hôm đó, mầm mống thù hận đã bén rễ sâu trong lòng nó.
Con bé bắt đầu muốn báo thù cho mẹ, thế nhưng dù sao lúc ấy cũng nhỏ tuổi, vẫn chưa đủ năng lực, vậy là nó quyết định chờ đợi, đợi đến một ngày có đủ năng lực, không tiếc hết thảy khiến cho Âu Dương Trường Phong phải trả giá đắt. Sau này, Lý Giáp Phú có tìm con bé, muốn nó cùng ông ta về nhà, thế nhưng con bé cự tuyệt, lấy lí do vì tuổi còn nhỏ nên từ chối ông ta. Lý Giáp Phú rất tức giận, cưỡng ép muốn đưa con bé đi, nhưng nó lại lấy cái chết để uy hiếp, Lý Giáp Phú bị làm cho khiếp sợ, lo lắng con bé thật sự chết rồi, bản thân ông ta mất cả người lẫn tiền, thiệt nhiều hơn được, chỉ còn nước đồng ý, có điều lại muốn con bé đảm bảo, đến năm mười tám tuổi phải lập tức kết hôn với con trai của ông ta.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Vân nhà chúng tôi cũng lên mười tám, trong môi trường sống giống như địa ngục ấy lớn lên đến mười tám, khoảng thời gian hơn mười năm ấy con bé phải chịu những khổ sở mà người khác có khi mấy đời cũng không thể nào biết đến. Mỗi một lần sắp không chống đỡ được nữa, con bé sẽ tự hỏi chính mình, mẹ đã chết như thế nào? Mỗi khi muốn khóc, nó sẽ tự nói với mình, sống không được tin vào nước mắt, cho dù nước mắt lưu lại có hóa thành trân châu, thì cuộc sống u tối này cũng sẽ không vì thế mà tỏa sáng. Lý Giáp Phú lại tìm đến con bé lần nữa, muốn con bé thực hiện lời hứa sẽ kết hôn khi mười tám. Tiểu Vân lại từ chối, lần này con bé thẳng thắn nói với ông ta, bản thân nó muốn báo thù, một ngày không khiến cho Âu Dương Trường Phong phải nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, thì nó một ngày sẽ không gả làm vợ người ta, Lý Giáp Phú tuy có tiền, thế nhưng cũng không có năng lực giúp con bé lật đổ Âu Dương Trường Phong. Sau khi tranh cãi một lúc lâu, ông ta vẫn không thắng được tiểu Vân. Ông ta hỏi con bé phải đợi bao lâu, Tiểu Vân nói với ông ta, không thể xác định được thời gian, thế nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành người của nhà bọn họ.
Bởi vì câu nói này của con bé, Lý Giáp Phú mới yên tâm, vài năm sau đấy cũng không tìm đến con bé nữa. Chính vào lúc tiểu Vân gần như sắp quên đi người này, thì ông ta lại xuất hiện cách đây không lâu... Lữ Trường Quý dừng lại một lát: Chuyện sau đấy, mấy người cũng đều biết hết rồi.
Lữ Trường Quý dùng mấy tiếng đồng hồ bộc bạch toàn bộ về quá khứ của Tiểu Vân, sau khi kể xong, trong lòng mỗi người đều cảm thấy vô cùng nặng nề, đặc biệt là Nam Cung Phong. Trái tim anh giống như bị hòn đá nặng tựa nghìn cân đè lên, đến mức khiến anh hít thở không thông.
Tầm mắt chậm rãi nhìn về phía Âu Dương Vân, lại kinh ngạc phát hiện, đôi mắt đang nhắm lại của cô không biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt. Hóa ra, cô đã sớm tỉnh lại, nghe thấy cậu kể lại chuyện cũ của mình, giống như gặp phải ác mộng lần nữa, trái tim của cô lại bị xé nát thành từng mảnh...
Mấy người đều ra ngoài đi.
Nam Cung Phong khàn giọng ra lệnh, đợi Quý Phong cùng Lữ Trường Quý rời khỏi, anh đột nhiên nghiêng người hôn lên khóe mắt của Âu Dương Vân, hôn lên toàn bộ vệt nước nơi khóe mi cô, ghé sát bên tai cô đau lòng nói: Từ nay về sau, chỗ nào có anh thì nơi đó chính là nhà của em. Từ nay về sau, người nhà của anh cũng chính là người nhà của em. Từ nay về sau, chuyện của em chính là chuyện của anh. Từ nay về sau, thù của em cũng chính là thù của anh.