Ý thức được rằng mình đang nghĩ đến những điều không nên nghĩ, anh lắc đầu rồi mỉm cười vẫy tay với Âu Dương Vân: Em có muốn chụp ảnh lưu niệm không?
Muốn.
Âu Dương Vân lập tức đồng ý.
Nam Cung Phong lấy máy chụp ảnh mà mình đã chuẩn bị kỹ càng trước đó ra, nghiêm túc chụp cho cô mấy bức có phong cách hoàn toàn khác nhau. Âu Dương Vân vui vẻ chạy đến: Chỉ có một mình em thôi thì rất vô vị, chúng ta chụp ảnh chung đi.
Ừ được.
Nam Cung Phong dùng tiếng Anh lưu loát của mình trao đổi với một người Mỹ. Người này nhận lấy chiếc máy trên tay anh, chụp cho hai người tấm ảnh chung đầu tiên.
Rất đẹp đó.
Âu Dương Vân nhìn chằm chằm vào bức ảnh của mình trong chiếc máy kỹ thuật số, khó nén được nụ cười rực rỡ trên môi.
Tiếp đây muốn đi đâu?
Nhà thờ Thánh Tâm.
Được.
Nam Cung Phong trêu cô: Em chưa từng đến Paris mà có vẻ hiểu rất rõ kiến trúc ở đây nhỉ.
Đương nhiên, chưa ăn thịt heo nhưng cũng phải thấy heo chạy rồi chứ.
Nhà thờ Thánh Tâm được xây dựng trên đồi cao Montmartre, là một nhà thờ Thiên Chúa giáo mang phong cách Byzantine. Đồi cao Montmartre là một sườn dốc thoải, được trang trí bằng những ngọn đèn đường trang nhã, lấp lánh ánh neon, đậm chất của một vùng phố núi, là một nơi tràn ngập sự tình yêu nhẹ nhàng và những chú sơn ca hót về đêm. Nơi đây hội tụ hơi thở lãng mạn nồng nàn nhất Paris, cũng là một nơi dịu dàng bao dung tôn giáo, nghệ thuật và tình yêu một cách hài hòa. Trên khắp sườn núi cách xa sự náo nhiệt của thành thị này ngập tràn tình thơ ý hoạ khiến cho nhà thờ Thánh Tâm hùng vĩ cũng được khoác lên mình một màu lãng mạn như trong những câu chuyện cổ tích. Mọi thứ ở đây đều đều trắng tinh và vô cùng tao nhã. So với nhà thờ Đức Bà ở Paris thì nhà thờ Thánh Tâm là biểu tượng tôn giáo gần gũi với dân chúng bình thường hơn. Nó là một thiên đường thần thánh ở gần trần gian đầy hỗn loạn này nhất. Dưới chân của nó, vô số tiệm tạp hóa chen chúc nhau, trong không khí tràn ngập hương thơm đồ ăn. Những ngày trời đẹp thì du khách đến đây nhiều như dệt cửi, cảnh vật và con người trong tranh hay ngoài tranh cũng đều tươi đẹp và động lòng người như thế. Tiếng nhạc du dương của đàn organ từ bên trên đồi cao Montmartre như bao lấy cả thành phố Paris, quả thực là khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có của nơi đây.
Vào trong nhà thờ, Âu Dương Vân khẽ kéo ống tay áo của Nam Cung Phong: Chúng ta vào cầu nguyện đi?
Ừ, được, em cứ đi đi.
Cái gì mà em đi chứ, anh không đi sao?
Đàn ông mà cầu nguyện cái gì.
Chủ nghĩa đàn ông của anh lại bộc phát nữa đấy à? Không được, anh nhất định phải đi.
Âu Dương Vân im lặng kéo cánh tay của anh đến trước mặt tượng thần. Sau đó cô chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, cung kính âm thầm cầu nguyện: Thần vạn năng, xin hãy ban cho con và người đàn ông bên cạnh sức mạnh vạn năng, cho cả đời cả kiếp của chúng con đều không phải xa nhau, cùng nắm tay đến cuối đời.
Cô mở mắt ra rồi liếc nhìn Nam Cung Phong: Anh cầu nguyện chưa?
Cầu rồi.
Cầu điều gì?
Nói rồi sẽ mất linh.
Không sao, nói đi, em muốn biết.
Nam Cung Phong hắng giọng: Thần vạn năng, nguyện vọng của tôi là ngài hãy chấp nhận nguyện vọng của người yêu đang ở bên cạnh tôi đây, xin hãy thực hiện nguyện vọng của cô ấy, đồng thời cũng đừng quên tôi.
Hừ, Âu Dương Vân bực mình bới móc: Cái gì chứ, chẳng có tí thành ý nào cả.
Trời tối dần, hai người rời khỏi nhà thờ Thánh Tâm, bước vào một nhà hàng ở dưới chân núi ăn món đặc sản của địa phương. Âu Dương Vân không muốn về khách sạn sớm như vậy, thế là cô đề nghị đi đến sông Seine dạo một vòng.
Sông Seine ban đêm xinh đẹp như một bức tranh, gió vờn qua khuôn mặt tạo nên sự thoải mái khó diễn tả được thành lời. Hai người đi dọc theo bờ sông một lát, Âu Dương Vân cảm thấy khô họng bèn mở miệng: Em cảm thấy hơi khát rồi.
Nam Cung Phong dừng chân lại: Anh đi mua nước cho em.
Anh đi mua ở đâu, hình như gần đây không có cửa hàng nào cả.
Anh biết ở đâu có bán, em cứ đứng đây chờ một lát, anh sẽ trở lại ngay.
Được rồi.
Nam Cung Phong xoay người, đi được mấy bước lại quay đầu dặn dò: Đừng có đi đâu hết, em mà lạc đường thì anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Âu Dương Vân khẽ cười: Biết rồi mà.
Lúc bóng dáng của Nam Cung Phong biến mất, Âu Dương Vân buồn chán quanh quẩn ở tại chỗ. Đột nhiên, cô bị âm thanh rock and roll bất ngờ xuất hiện thu hút sự chú ý. Cô nhìn quanh khắp nơi, nhanh chóng xác định được tiếng nhạc rock này được truyền đến từ phía Đông.
Nghĩ rằng trong thời gian ngắn thì Nam Cung Phong cũng chưa về đến nơi, cho dù về thì cũng có thể liên lạc bằng điện thoại nên dưới sự dẫn dắt của lòng hiếu kỳ, cô men theo tiếng nhạc đi đến một khối đất trống rất náo nhiệt.
Âu Dương Vân phải gắng sức lắm mới có thể chen đến chỗ phía trước đám người, hóa ra là một ban nhạc lang thang. Ba người đàn ông và một người phụ nữ, người hát chính dẫn đầu vô cùng đẹp trai, giữ phím trong tay, anh ta biểu diễn bài Trời cao biển rộng của ban nhạc Beyond một cách quên mình. Beyond cũng là một ban nhạc mà Âu Dương Vân rất thích. Ở một địa điểm xa lạ nơi đất khách quê người như thế này lại nghe được tiếng hát của người Trung Quốc khiến cô cảm thấy rất bất ngờ và xúc động. Đến lúc bài hát kết thúc thì Âu Dương Vân vỗ tay rất nhiệt liệt, rồi lấy ví ra khỏi túi nhưng ngay lúc chuẩn bị rút tiền thì một đôi tay hướng về phía cô, giật mất cái ví nhanh như chớp rồi vội lao vụt đi.
Tên cướp kia, đứng lại đó cho tôi!
Âu Dương Vân tức giận hét lên rồi nhấc chân đuổi theo.
Cô là một cô gái, cho dù chạy nhanh đến mấy thì cũng không thể so với đàn ông được. Ngay lúc đang tuyệt vọng thì đằng sau đột nhiên có một người phóng vượt qua trước mặt, đuổi theo giúp cô.
Vừa nghĩ đến thứ quan trọng trong ví tiền, cô sốt ruột nên bước nhanh hơn, quên luôn việc Nam Cung Phong đang đi mua nước cho mình.
Có lẽ là kẻ cướp kia đã không còn sức để chạy nữa nên hắn ta quăng chiếc ví xuống đất, rồi chui vào cánh rừng đen như mực.
Âu Dương Vân cũng gần như kiệt sức. Cô ngồi xổm trên mặt đất rồi há miệng thở dốc, người đàn ông kia nhặt bóp tiền lên rồi đưa lại cho cô: Nhìn thử xem có thiếu thứ gì hay không?
Cô từ từ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện ra, người đàn ông giúp cô đuổi theo kẻ cướp chính là người hát chính của ban nhạc lang thang lúc nãy, chính là chàng trai vô cùng đẹp mắt kia.
Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.
Cô cảm kích nhận lại chiếc ví, nhanh chóng kéo khóa ra. Khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của mình và Nam Cung Phong vẫn còn thì sự lo lắng trong lòng mới vơi đi bớt.
Có mất cái gì không?
Không có, thật sự rất cảm ơn anh.
Cô lại nói cám ơn tiếp, người đàn ông mỉm cười: Không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đúng rồi. Cô lấy mấy tờ đô la Mỹ từ trong bóp ra: Anh hát rất hay, tôi rất thích.
Thích là được rồi, tiền thì khỏi đi.
Tại sao?
Ca sĩ lang thang đi hát là để kiếm tiền sinh sống mà, người này thực kỳ lạ, người ta trả tiền cho thì lại không cần.
Tôi có công việc ổn định, đêm nay chỉ là sự hứng khởi nhất thời mà thôi. Tôi biểu diễn miễn phí cho mọi người để lấy tiền làm từ thiện.
Ồ, ra là vậy.
Cô xấu hổ cười cười, cảm thấy mình cũng hơi thực dụng rồi. Suýt chút nữa thì cô đã quên, ước mơ là thứ không thể đong đếm bằng tiền được.
Cô đến đây một mình à?
Lúc này Âu Dương Vân mới nhớ đến Nam Cung Phong, cô vỗ đầu một cái: Ôi, tiêu đời, tôi đến đây với chồng, anh ấy không thấy tôi thì chắc sẽ sốt ruột lắm cho mà xem.
Không sao đâu, cô hãy gọi điện thoại cho anh ấy đi.
Đúng đúng.
Cô luống cuống cho tay vào túi áo, sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống: Tiêu thật rồi, hình như di động của tôi đã rơi mất rồi.
Người đàn ông khẽ nhún vai: Không có xui như vậy chứ?
Ôi, vậy phải làm sao bây giờ? Đây là chỗ nào nhỉ? Âu Dương Vân nôn nóng như sắp phát điên.
Đừng lo lắng quá, cô cứ về chỗ mà hai người tách ra trước đó đi, chắc là anh ấy đang chờ cô.
Ừ được, vậy còn anh? Cô nghĩ chắc là bạn bè trong ban nhạc vẫn đang ở tại chỗ chờ anh ta.
Đi cùng đi.
Hai người sóng vai đi về, Âu Dương Vân tò mò hỏi: Anh tên gì thế?
Diệc Nhật Thần, còn cô?
Tôi tên là Âu Dương Vân, tên của anh thật là lạ đó, sao lại có họ Diệc nhỉ.
Cô chưa từng nghe thấy họ này sao?
Chưa.
Nhà văn người Hồng Kông Diệc Thư họ gì?
Diệc.
Vậy bây giờ cô có còn cảm thấy lạ nữa không?
Không cảm thấy. Âu Dương Vân nghĩ ngợi rồi suy đoán: Không lẽ anh và Diệc Thư có họ hàng với nhau?
Không phải, sao Diệc Thư lại có họ hàng làm âm nhạc được chứ.
Cô khẽ cười: Nói như vậy thì họ hàng của nhà văn đều phải làm nhà văn sao.
Cho dù không phải là nhà văn thì ít nhất cũng phải liên quan đến văn học một chút. Giống như Từ Chí Ma sáng tác thơ, còn Băng Tâm là tác giả văn học vậy.
Âu Dương Vân hơi kinh ngạc: Xem anh không giống như là người làm âm nhạc lắm, hẳn là anh đã từng đọc rất nhiều sách nhỉ?
Ánh mắt của Diệc Nhật Thần hơi tối lại: Thời đại này, người chưa từng đọc sách cũng có thể giả vờ như đã từng đọc rất nhiều, đâu có gì lạ đâu.
Lúc đi đến bờ sông, nơi mà cô và Nam Cung Phong vừa chia tay, Âu Dương Vân lại cảm ơn lần nữa: Hôm nay thật sự là nhờ anh cả.
Đừng khách sáo.
Diệc Nhật Thần nhìn đồng hồ trên cổ tay mình: Giờ cũng muộn quá rồi, tôi ở đây chờ với cô nhé. An ninh ở nước Pháp không tốt hơn Trung Quốc của chúng ta bao nhiêu đâu.
Âu Dương Vân lại càng có thiện cảm hơn với anh ta: Cảm ơn anh nhiều.
Đã bảo là đừng khách sáo mà, cô mà cứ như vậy nữa thì tôi sẽ đi đó.
Được được, tôi không khách sáo nữa.
Hai người ngồi xuống chiếc ghế ven đường, sau đó bắt đầu tán gẫu với nhau. Âu Dương Vân nói chuyện với anh ta rất hợp ý, cô đột nhiên nói: Sao tôi có cảm giác anh rất quen nhỉ? Có phải là tôi đã gặp anh ở đâu rồi không?
Diệc Nhật Thần bật cười: Người quen hay không quen tôi đều nói như vậy hết, ai bảo tôi có một khuôn mặt như minh tinh chứ, đây quả thực là một gánh nặng mà.
A, không ngờ anh còn tự luyến như vậy đó.
Âu Dương Vân vừa mới dứt lời liền nghe được tiếng kêu quen thuộc từ xa, cô đột nhiên đứng dậy: Hình như chồng tôi đến rồi.
Cô chạy theo hướng âm thanh rồi dùng sức vẫy tay: Nam Cung Phong, em ở đây nè.
Nam Cung Phong vừa nhìn thấy cô liền vội vàng chạy đến, thở hồng hộc chất vấn: Em chạy đi đâu thế hả?
Em đi nghe ban nhạc hát, ai ngờ...
Anh đã bảo là em không được đi lung tung mà? Sao em lại không biết nghe lời vậy hả!
Sắc mặt của Nam Cung Phong vô cùng u ám, Âu Dương Vân chột dạ đáp lời: Xin lỗi, em chỉ tò mò nên mới muốn đi xem một chút thôi, ai ngờ ví tiền của em lại bị người ta cướp. Em đuổi theo hắn ta nên bị rơi mất điện thoại. Cuối cùng, chẳng còn cách nào để tìm anh nên đành phải đứng ở đây đợi.
Sao tên cướp đó không cướp em đi luôn đi?
Cô cười tủm tỉm nói: Sao có thể cướp một người lớn như em đi được chứ, mà nếu có thế thật thì em cũng không sợ đâu, sẽ có người đến cứu em mà.
À đúng rồi, em giới thiệu với anh một người hùng này.