Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 167: Chương 167: Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình




“Cho dù có bao nhiều người đàn ông tốt hơn anh cũng không liên quan gì tới em, em thích anh, không ai thay thế được!”

Hai người vẫn giằng co đến một giờ chiều, Quý Phong nhìn đồng hồ trên tay: “Đi thôi, anh dẫn em đi mua vé máy bay.”

Cậu ta không nói lời nào kéo cô đi về phía sân bay, Nam Cung Tình Tình ra sức giãy giụa: “Anh bỏ ra, em nói không về là không về.”

“Đừng ngang bướng nữa!”

Quý Phong tức giận rít gào: “Còn bướng nữa, anh chưa đủ phiền đúng không?”

Cậu ta mạnh mẽ kéo Nam Cung Tình Tình đến sân bay, khi mua vé cho cô, Tình Tình đảo mắt vòng quanh, nhanh tay nhanh chân trốn vào một chỗ khuất.

Muốn cho cô đi? Không có cửa đâu, không biết cô tốn bao nhiêu tâm sức mới tìm đến đây được.

Quý Phong mua vé xong mới phát hiện không biết người phía sau đã đi đâu, cậu ta nhíu mày một cái rồi đi tìm xung quanh, Nam Cung Tình Tình núp trong góc khuất nhìn cậu ta sốt sắng đến độ đi vòng vòng, trong lòng vui như nở hoa.

Đang lúc vênh váo đắc ý lại phát hiện không biết Quý Phong đã đi đâu, thực ra Quý Phong đi xem camera, trực giác nói cậu ta biết nhất định là Nam Cung Tình Tình còn ở trong sân bay.

Cô đang nhìn xung quanh thì bả vai chợt bị ai đó vỗ vào, cô sợ hãi quay đầu lại thấy người vỗ vai cô là Quý Phong, trong lòng hụt hẫng.

“Còn muốn chơi trốn tìm với anh nữa không?”

Quý Phong trừng mắt: “Đi theo anh.” Rồi hung hăng ra lệnh.

Nam Cung Tình Tình vung tay lên òa khóc một tiếng: “Cứ phải đối xử với em như vậy sao? Anh biết là em đến tìm anh với tâm trạng thế nào không?”

“Đừng tưởng anh không biết em lén chạy ra ngoài, anh trai em đã gọi điện cho anh rồi.”

“Là anh ấy bảo anh ép em về, hay là chính anh không muốn nhìn thấy em?”

“Anh không ra ngoài để chơi, bây giờ tâm trạng anh rất phiền, anh muốn yên tĩnh một mình, em đừng quấy rầy anh nữa được không?”

“Em sẽ không quấy rầy anh, em sẽ im lặng ở bên cạnh anh, chỉ cần có thể ăn chung, nói chuyện một chút là em thỏa mãn rồi.”

Quý Phong buồn bực xoa trán: “Anh nói chưa đủ rõ sao? Anh muốn yên tĩnh một mình, là một mình, cho dù em không nói câu nào ở bên cạnh anh thì anh cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, hiểu chưa?”

Nam Cung Tình Tình không nói gì, nước mắt ướt đẫm khóe mắt cô, một lúc Im lặng, trong đại sảnh truyền đến tiếng gọi cô lên máy bay, cô cũng không nói gì, giựt lấy vé máy bay trong tay Quý Phong, đi thẳng không ngoái đầu lại.

Quý Phong nhìn bóng lưng cô, định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, một lúc sau điện thoại cậu ta nhận được một tin nhắn: “Cho dù không thích em thế nào đi chăng nữa cũng không cần thể hiện ra ngoài, chỉ cần như trước kia, thỉnh thoảng ăn bữa cơm với em em cũng cảm thấy rất vui rồi, người đàn ông kia thích em, chỉ là anh ta không nói ra mà thôi.”

Nam Cung Tình Tình vui vẻ rời đi, buồn bã quay về. Về đến nhà không nói câu nào, mặt không tỏ vẻ gì đi lên lầu.

Buổi tối, sau khi Âu Dương Vân từ công ty về, nghe thấy người làm trong nhà nói Tình Tình đã về thì vội chạy đến phòng Tình Tình, thấy con bé phủ chăn nằm trên giường, lo lắng hỏi: “Sao vậy Tình Tình? Sao về nhanh thế?”

Thực ra trong lòng cô đã có dự cảm không tốt.

“Chị dâu, một lần cuối cùng, em sẽ không có lòng tự trọng vác bộ mặt nhiệt tình lẽo đeo theo mông Quý Phong nữa.”

Có lẽ là Nam Cung Tình Tình đã khóc rất lâu, giọng nói đã khàn khàn, Quý Phong thờ ơ là đả kích trần trụi nhất đối với cô.

Âu Dương Vân không biết nên nói gì, cô có thể hiểu sự bất đắc dĩ khi hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chỉ có thể an ủi em gái chồng: “Được rồi, từng giành lấy là được rồi, Quý Phong không thích em đó không phải là lỗi của em, là cậu ta không có tầm nhìn, là tổn thất của cậu ta, một ngày nào đó cậu ta sẽ hối hận.”

Hu hu…

Nam Cung Tình Tình nhào vào lòng chị dâu khóc to, khóc đến mức không thở được, hết lần này đến lần khác bị Quý Phong từ chối, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của cô thật sự bị đả kích nghiêm trọng.

Âu Dương Vân đau lòng xoa tóc cô, mặc cho cô bộc phát ra nỗi buồn bực khổ sở trong lòng, dần dần em chồng cũng ngừng khóc, thậm chí còn không nghe thấy tiếng nức nở.

Cô cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn lập tức kinh ngạc, em chồng lại ngất đi rồi.

“Tình Tình, Tình Tình!” Cô kinh hoảng hét lên, Nam Cung Tình Tình lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Trong bệnh viện ngập mùi thuốc khử trùng, Âu Dương Vân và người nhà lo lắng chờ ngoài cửa phòng, Nam Cung Phong tỏ vẻ mơ hồ đứng trước cửa sổ, Âu Dương Vân đắn đo một lúc lâu mới đi tới, lí nhí áy náy nói: “Xin lỗi…”

Nam Cung Phong liếc nhìn cô: “Sao lại nói xin lỗi?”

“Em không nên cổ vũ Tình Tình đi tìm Quý Phong, nếu như không đi tìm cậu ta, Tình Tình cũng sẽ không…”

“Thôi, đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ là đi tìm Quý Phong đã thành một điểm tụ mà thôi.”

“Con bé không sao chứ?”

“Phải đợi bác sĩ ra mới biết.”

Nam Cung Phong tỏ vẻ nghiêm trọng, Âu Dương Vân không khỏi càng áy náy hơn, trong lòng thầm mong em chồng mau chóng thoát khỏi nguy hiểm, nếu không cô nhất định sẽ tự trách cả đời.

Phòng cấp cứu tắt đèn, bác sĩ ra ngoài, mọi người đều lo lắng đi tới: “Sao rồi? Tình hình con gái tôi sao rồi?”

“Phải nhanh chóng phẫu thuật, não đã có hiện tượng xuất huyết.”

“Lúc nào thì tốt?”

“Ba ngày sau đi!”

Bà Nam Cung đồng ý ngay: “Được, vậy ba ngày sau.”

Dù sao sớm muộn cũng phải phẫu thuật, để về sau cũng không cần lo lắng đề phòng nữa.

Nam Cung Tình Tình biết bệnh của mình, cũng không tỏ ra quá kích động, đối với cô, không chiếm được tình yêu của Quý Phong thì sống hay chết cũng chẳng sao cả.

Tối trước hôm phẫu thuật, Quý Phong đến phòng bệnh của cô, không đánh thức cô, chỉ là nhìn cô không chớp mắt.

Như có thần giao cách cảm, Nam Cung Tình Tình tỉnh dậy, nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh, cô nghi ngờ là đang nằm mơ, thật thà hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Nghe nói em bị bệnh, về thăm em.”

“Em không sao, anh đi đi.”

Cô quay đầu đi, không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.

“Tình Tình, chúng ta quen nhau đi!”

Quý Phong đột nhiên thốt ra một câu như vậy, Nam Cung Tình Tình giật mình tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói mình quen nhau đi, lấy tình yêu làm cơ sở, lấy hôn nhân làm tiền đề.”

Tim cô càng đập nhanh hơn, nhưng lại không dám vui mừng quá sớm mà chống người ngồi dậy: “Sao đột nhiên lại đổi ý rồi? Là vì thương xót em sao?”

“Không, là muốn quen em thử xem sao, có lẽ em thật sự là người phù hợp với anh.”

Quý Phong nhìn chă, chú, Nam Cung Tình Tình cũng không kiềm chế tâm trạng mừng rỡ của mình được nữa, vui vẻ nhào vào ngực cậu ta, ôm chặt lấy nhau.

Cho dù đây là một giấc mơ thì cô cũng cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó…

Có lẽ vì sức mạnh của tình yêu mà cuộc phẫu thuật của Nam Cung Tình Tình vô cùng thành công, nỗi lo lắng của người nhà cũng đều được buông xuống, mỗi ngày Quý Phong đều chăm sóc Tình Tình, vì vậy Âu Dương Vân tiếp tục đến công ty chia sẻ khó khăn với Nam Cung Phong.

Hôm nay trong công ty có một vị khách không mời mà đến, vừa vào phòng thư ký hai người đều ngây ra, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm Đường Huyên, Đường Huyên cũng nhìn chằm chằm cô.

“Cô tới đây làm gì?”

“Những lời này tôi nên hỏi cô mới đúng, cô ở đây làm gì?”

Âu Dương Vân cười châm chọc: “Đây là công ty của chồng tôi, tôi đến giúp đỡ không được sao?”

“Hứ.” Đường Huyên châm chọc hừ lạnh: “Công ty Anh Phong chưa nghèo đến mức phải lấy cô làm việc thay anh ấy chứ?”

“Tôi vui, cô quản được sao?”

Sắc mặt Đường Huyên sầm lại, trực tiếp đi vào phòng làm việc chủ tịch, như lúc giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa thì quay lại nói móc một câu: “Cũng phải, dù sao cũng không sinh được con, chỉ có thể tìm vài chuyện mà làm, nếu không thật sự không có chút giá trị tồn tại nào.”

Âu Dương Vân giơ tay lên ném qua một sấp tài liệu, nhưng chỉ đập trúng cửa, người đã lách vào phòng làm việc.

Nửa tiếng sau Đường Huyên đi ra, lúc ngang qua người Âu Dương Vân cô ta cực kỳ khinh thường liếc nhìn cô, ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang mà đi.

Cô ta vừa đi thì Nam Cung Phong cũng ra tới, ghé vào cạnh bàn Âu Dương Vân, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao hả? Tức giận?”

Âu Dương Vân tức giận ngước mắt: “Cô ta tới làm gì?”

“Còn có thể làm gì? Bàn chuyện chứng cứ thôi.”

“Nói xong rồi?”

“Hẹn anh tối mai ra ngoài nói chuyện.”

Âu Dương Vân nhíu mày một cái: “Anh đồng ý rồi?”

“Ừ, dù sao sớm muộn gì cũng phải giải quyết, giải quyết sớm thì bớt lo sớm.”

“Hẹn đi đâu nói chưa?”

“Địa điểm do anh chọn.”

“Vậy anh chọn nói chuyện ở đâu?”

“Đến câu lạc bộ anh thường đi.”

Vừa nghe nói đến câu lạc bộ anh thường đi, lòng cô đã thoáng yên tâm hơn một chút, rồi như có điều suy nghĩ, cô căn dặn anh: “Cẩn thận một chút, Đường Huyên đã không phải là Đường Huyên mà anh biết trước đây nữa.”

Nam Cung Phong gật đầu: “Yên tâm, anh tự biết chừng mực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.