Bầu không khí trong phòng làm việc của tổng giám đốc như hạ xuống âm vài độ, sắc mặt Đường Huyên có chút mơ hồ nhìn Nam Cung Phong, bọn họ đã từng yêu nhau như vậy, từng có thể khắc tên người mình yêu lên chính cơ thể của mình, nhưng hiện giờ, hai người họ như trở thành người lạ từng quen, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhất, giọng điệu lạnh lùng nhất nói với cô ta rằng, giữa anh và cô ta đã không cùng giá trị quan nữa rồi.
“Anh Phong, anh làm em thấy vọng quá.”
Cô ta run rẩy bỏ lại câu nói này, che miệng khóc chạy ra ngoài, lại đụng trúng Quý Phong đứng bên ngoài đang định gõ cửa vào, hai người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói câu nào.
“Tổng giám đốc Phong, tên phóng viên anh bảo tôi điều tra tôi đã tra ra rồi.”
“Thế nào?”
“Hắn quả nhiên là kẻ giả mạo, chịu sự sai khiến của kẻ nào đó cố ý đến làm loạn, xem ra kẻ sai khiến hắn cùng một phe với tên phát tán tin đồn, mục đích chính là nhằm vào tập đoàn Nam Cung..”
Nam Cung Phong gật đầu: “Theo dõi tên đó, xem xem mấy ngày tới hắn qua lại với những kẻ nào.”
“Vâng.”
Quý Phong dừng lại một chút, vâng dạ rồi hỏi: “Đường tiểu thư sao vậy ạ?”
Sắc mặt Nam Cung Phong sầm lại: “Không cần lo cho cô ta.”
Âu Dương Vân đi tới phòng làm việc của Giang Hựu Nam, Giang Hựu Nam đang đứng lặng trước cửa sổ, khoanh hai tay lại, vẻ mặt nghiệm nghị, dường như đang suy nghĩ một chuyện gì đó.
“Hiệu trưởng Giang.”
Cô khẽ gọi một tiếng, Giang Hựu Nam quay người lại: “Ừm, sao vậy?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
Anh ta đi tiến vài bước về phía cô, dùng anh mắt dịu dàng ấm áp ngắm nhìn cô, Âu Dương Vân cúi đầu, cố gắng lảng tránh lửa tình nóng rực trong mắt anh ta.
“Em muốn tạm rời cương vị công tác.”
“Vì bản tin đó sao?”
“Không hẳn là như thế.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Bản thân em có chút chuyện, cần thời gian để điều chỉnh.”
“Cần thời gian có thể xin nghỉ phép, em phải biết rằng em là một giáo viên ưu tú, anh không thể phê chuẩn yêu cầu tạm rời cương vị công tác của em được.”
“Đây không phải chuyện một hai ngày hay một tháng hai tháng là có thể giải quyết được, anh đừng ngăn cản em thì hơn.”
“Vậy một năm đi.” Giang Hựu Nam bình tĩnh nói: “Một năm được chứ?”
“Có phải anh muốn em ngừng nhận lương để giữ chức?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng em...”
“Được rồi, quyết định vậy đi, ngày mùng 5 tháng sau ông Kiều sẽ đến trường mình diễn thuyết, hoàn toàn là nể mặt em đấy, nếu như em nghỉ việc rồi, người ta còn đến nữa sao?”
Âu Dương Vân muốn nói rồi lại thôi, nhưng Giang Hựu Nam hoàn toàn không để cô có cơ hội nói chuyện: “Đừng để ý những áp lực ngoài kia, trong mắt anh, cô Âu Dương mãi mãi là người phụ nữ giởi nhất, không ai sánh bằng.”
Cô thở dài, vì trường học mà suy nghĩ, chỉ có đồng ý: “Vậy được.”
Nhìn dáng vẻ uể oải xoay người rời đi của cô, Giang Hựu Nam vô cùng đau lòng, ba năm trước từ lần đầu tiên gặp cô, cho tới tận bây giờ, cô vẫn giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, không ngừng nhấp nhô theo từng ngọn gió từng cơn sóng, anh ta muốn giúp cô, nhưng lại không bắt được cô.
Nghĩ đến đây, anh ta cầm chìa khóa xe lên, vội vã rời khỏi trường, lái xe tới tập đoàn Phi Mã- công ty mẹ anh ta mới ghi danh.
Đàm Tuyết Vân thấy con trai bỗng nhiên đến công ty tìm mình, có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Hựu Nam, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm mẹ thế?”
Giang Hựu Nam không nói lời nào, bình tĩnh đánh giá mẹ mình vài lượt, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Là bà làm à? Tin vịt Âu Dương Vân tham vinh hoa phú quý gả vào nhà giàu có?”
Đàm Tuyết Vân sầm mặt lại, khiển trách: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Bà giấu giếm làm gì, bà nghĩ rằng bà có thể lừa được người trong thiên hạ, cũng có thể lừa được tôi sao? Bà đừng quên, tôi là con trai bà đấy, tôi hiểu rõ mọi thủ đoạn cũng như tác phong của bà hơn ai hết!”
“Con không cần biết mẹ đã làm nhưng gì, con chỉ cần biết, tất cả những chuyện mẹ làm đều là vì con.”
Giang Hựu Nam tức giận: “Bà đừng lấy tôi ra làm cái cớ để làm tổn thương những người tôi không muốn nữa! Trước giờ Âu Dương Vân luôn coi bà là người tốt, nhưng bà lại làm ra những chuyện khiến người khác phải căm hận.”
“Con đang xem thường ý của mẹ sao?”
“Phải, nếu bà tiếp tục làm ra những chuyện này nữa chỉ càng khiến tôi khinh thường bà hơn thôi, nếu như bà muốn tôi không khinh thường bà, vậy thì đừng làm hại Âu Dương Vân nữa!”
Giang Hựu Nam nói xong, liền tức tối rời đi phòng làm việc của mẹ mình, dù sau lưng anh bà ta có kêu gào thế nào đi chăng nữa, anh cũng là lơ kiên quyết rời khỏi.
Sẩm tối Âu Dương Vân Về đến nhà, trịnh trọng tuyên bố với mọi người trong nhà: “Bắt đầu từ ngày mai con sẽ không phải tới trường học nữa, làm một năm không lương để giữ chức.”
Bà Nam Cung là người đầu tiên ủng hộ: “Sớm nên làm vậy, nhìn sắc mặt con gần đây kém đi nhiều lắm rồi, nên ở nhà điều trị cho tốt đi.”
Nam Cung Phong đương nhiên càng ủng hộ, trước mặt mọi người trong nhà, một tay ôm lấy cô: “Coi như em làm được một việc khiến anh hài lòng.”
Âu Dương Vân lúng túng vùng ra, đỏ mặt nói: “Ăn cơm thôi, em đói bụng rồi.”
Buổi tối, Nam Cung Nhữ Dương hỏi vợ mình đang ngẩn người ra: “Có phải gần đây con dâu xảy ra chuyện gì không?”
“Hả? Xảy ra chuyện gì cơ?”
“Tôi cảm thấy con bé có cái gì đó không đúng, đang yên đang lành lại đình lương giữ chức, không giống tác phong của nó.”
“Thế thì có gì không đúng đâu, bây giờ xảy ra scandal như thế chắc chắn trong lòng nó chịu đả kích rất lớn.”
“Tôi nghĩ rằng không phải là chuyện này đâu, con dâu nhiệt tình với công việc như thế nó sẽ không vì áp lực dư luận mà từ bỏ đâu, chắc chắn còn có chuyện gì khác nữa.”
Bà Nam Cung thấy ông chồng già của mình không ngừng dò hỏi, cả thấy chuyện này không thể giấu tiếp được nữa, bèn lặng lẽ vẫy tay với ông: “Ông qua đây.”
“Làm gì?”
“Quả thực, có một chuyện tôi vẫn luôn giấu ông.”
“Chuyện gì?”
Nam Cung Nhữ Dương hồi hộp trong lòng, có một loại dự cảm xấu.
Bà ghé vào tai ông bạn già kể lại chuyện một toàn bộ chuyện Âu Dương Vân không thể sinh con, trong nháy mắt sắc mặt Nam Cung Nhữ Dương trắng bệch, ông kinh hãi hỏi: “Cái gì? Không thể sinh con?”
“Suỵt -- Ông nói nhỏ thôi.”
Bà Nam Cung ra dấu bảo ông đừng lên tiếng, dùng ánh mắt bảo ông không được nói quá to kẻo bị người trong nhà nghe thấy.
“Sao lại không thể sinh con được?”
“Haizzz, đến giờ cũng không thể xác định được có phải không sinh được không, lần trước tôi đi Mỹ chính là đưa con bé đi khám đấy, Adiana nói hy vọng chữa khỏi cũng khá lớn.”
Nam Cung Nhữ Dương đau khổ xoa trán: “Tại sao có thể như vậy được, chuyện này quả thực khiến người ta khó mà chấp nhận được!”
“Được rồi, bây giờ vẫn chưa phải là kết quả xấu nhất, ông cũng đừng rối lên, sau này trước mặt con dâu ăn nói phải chú ý một chút.”
Quý Phong điều tra liên tục ba ngày, cuối cùng cũng chắc chắn kẻ sai khiến tên phóng viên làm loạn không buổi họp báo đó, cậu đến phòng làm việc của Nam Cung Phong, nghiêm túc báo cáo: “Tổng giám đốc Phong, theo chỉ thị của anh, hiện giờ tôi đã tra được kẻ đứng sau giật dây của toàn bộ chuyện này rồi.”
“Là kẻ nào?”
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Phong như phóng ra một tia lạnh lẽo.
“Là chủ tịch tập đoàn Phi Mã mới về nước máy tháng trước để gây dựng sự nghiệp.”
“Tập đoàn Phi Mã?”
Ánh mắt Nam Cung Phong càng thêm phần lạnh lẽo: “Chủ tích tập đoàn Phi Mã không phải là Đàm Tuyết Vân sao?”
“Đúng vậy.Chính là bà ta.”
“Sao lại điều tra ra được thế?”
“Sáng nay trong tài khoản của tên phóng viên giả mạo kia nhận được một khoản tiền mặt, phía gửi tiền là bộ tài vụ tập đoàn Phi Mã.”
“Cái này cũng không thể chứng minh Đàm Tuyết Vân là kẻ chỉ huy.”
“Anh xem tấm hình này đi.”
Quý Phong đặt bức hình vào trong tay Nam Cung Phong, cậu tường thuật lại một cách tỉ mỉ, điểm nổi bật của bức ảnh là một người phụ nữ đang ngồi uống cafe, nếu như nhìn không kỹ, rất khó phát hiện ra manh mỗi, nhưng Nam Cung Phong lại nhìn thấy.
“Tổng giám đốc Phong, anh có thấy gì không?”
“Chỗ này.”
Ngón tay anh chỉ vào phía bên trái phần trên của bức hình, ở một nơi không dễ thấy, có một đôi nam nữ ngồi đối diện đang nói chuyện với nhau, trong đó người đàn ông là tên phóng viên kia, còn người phụ nữ thì khỏi cần nói, chắc chắn là Đàm Tuyết Vân rồi.
“Xem ra chuyện này thực sự liên quan đến bà ta rồi.”
“Đúng vậy, bà Đàm Tuyết Vân này tôi đã điều tra rồi, sự nghiệp của bà ta ở Pháp cũng phát đạt lắm, vây cánh trong nước cũng tương đối nhiều, nếu như không phải bà ta, những kẻ khác rất khó chống đối lại anh.”
“Hẹn thời gian, tôi sẽ gặp bà ta.”
“Được.”
Sau khi Quý Phong trở về phòng làm việc liền liên lạc với tập đoàn Phi Mã, không ngờ Đàm Tuyết Vân thẳng thắng chấp nhận lời mời của Nam Cung Phong, 7h tối, hai người chính thức gặp mặt.
Đàm Tuyết Vân chăm chú đánh giá cậu thanh niên trẻ trước mặt, quan sát càng lâu trong lòng càng hận, bởi Nam Cung Phong giống hệt ba anh lúc còn trẻ.
“Tổng giám đốc Đàm, hôm nay hẹn bà ra đây, chính là muốn hỏi bà một câu, vợ tôi có chỗ nào đắc tội với bà, hay ta nhà Nam Cung chúng tôi đã làm gì đắc tội với bà sao, bà vừa về nước đã lập tức đối đầu với chúng tôi như vậy?
Đàm Tuyết Vân cười lạnh một tiếng: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”
“Bà tưởng rằng những chuyện bà làm tôi không biết rõ hay sao? Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh chuyện của vợ tôi có dính líu đến bà đấy.”
Ha ha, Đàm Tuyết Vân không chút hoảng sợ: “Đúng vậy, muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, cậu có chứng cứ thì sao? Chúng cứ của cậu có thể khiến tôi chịu trách nhiệm trước pháp luật sao? Có điều nói đến chứng cứ, thì tôi đây cũng nắm một chút chứng cứ có thể khiến ba cậu vướng vào vòng lao lý đấy.”
Sắc mặt Nam Cung Phong sầm lại: “Bà có ý gì?”
“Cậu có biết quan hệ của tôi và Đường Huyên không? Con bé là con gái nuôi của tôi.”
Nam Cung Phong hoàn toàn giật mình, lúc này anh mới nhớ lại trước kia Đường Huyên đã vô ý nhắc đến, nguyên nhân cái chết của ba mẹ cô có thể điều tra được là nhờ cô gặp được mẹ nuôi cô ở Pháp, điều này phải chăng có thể chứng minh, Đàm Tuyết Vân nắm trong tay chứng cứ phạm tội của ba mẹ anh?
“Tôi nghĩ, chắc giờ cậu cũng đoán ra được chứng cứ tôi nói là gì rồi chứ, không sai, chính là những gì cậu nghĩ đấy.”
Đàm Tuyết Vân đắc ý đứng dậy, xoay người muốn rời đi, Nam Cung Phong quát lạnh một câu: “Đứng lại.”
“Tại sao lại muốn nhắm vào ba mẹ tôi? Bà có quan hệ gì với gia đình chúng tôi?”
Bà ta lạnh lùng cong môi: “Cái này, cậu có thể về nhà mà hỏi người trong cuộc ấy.”
Đàm Tuyết Vân ra khỏi cửa lớn nơi hẹn, lấy điện thoại ra bấm số của Âu Dương Vân: “Alo, Tiểu Vân à, có rảnh không? Bác muốn hẹn cháu ra nói một chuyện.”
“Bác Đàm à, bây giờ khuya lắm rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.”
“Không được, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải nói đêm nay mới được.”
Âu Dương Vân nghe thấy giọng nói của bà rất cương quyết, dường như thực sự có chuyện gì đó rất quan trọng, đành đồng ý: “Vậy được rồi, gặp bác ở đâu ạ?”