Ai nói chỉ mời em?
Âu Dương Vân lấy tấm thiệp mời tinh xảo kia ra, Thấy không, trên này mời hai người là em và anh.
À, vậy được, cuối tuần chúng ta cùng đi thôi!
Bấy giờ Nam Cung Phong mới nhếch môi mỉm cười, xoay người đi vào phòng tắm.
Đến khi anh tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Âu Dương Vân đang đứng trước cửa sổ, có vẻ như đang mơ màng suy nghĩ điều gì đó.
Anh đi đến, ghen tuông hỏi: Sao vậy, sao có vẻ không vui? Chắc không phải là Thẩm Thanh Ca sắp kết hôn nên khiến em mất mát đấy chứ?!
Âu Dương Vân liếc anh một cái: Không có.
Vậy thì vì chuyện gì? Chỉ khi nào tâm tình không tốt em mới đứng trước cửa sổ ngắm nhìn trăng sao.
Âu Dương Kiều và Bạch Thất Gia ly hôn rồi.
Không phải là chuyện trong dự liệu của em sao?
Oán hận của nó đối với em càng nặng nề hơn.
Chim gãy cánh thì có gì đáng lo, em còn sợ cô ta trả thù mình sao?
Âu Dương Vân thở dài: Không phải sợ nó trả thù em, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi với những thứ ân ân oán oán này. Dường như từ lúc em bắt đầu hiểu chuyện, hận thù trong cuộc sống của em đã nhiều hơn yêu thương. Không phải là em hận người khác thì chính là người khác hận em, thật khiến lòng người mệt rã rời.
Vân đáng thương của anh.
Nam Cung Phong ôm lấy cô: Kiên trì thêm một thời gian nữa, chỉ cần kiên trì thêm một thời gian nữa thì tốt rồi, đám ruồi nhặng này sẽ lập tức biến mất thôi, sau này cuộc sống của em sẽ giống như ánh nắng tháng ba, ấm áp, an lành.”
Ngày cuối tuần này, hai người mặc lễ phục nghiêm túc đi đến sân bay, chuẩn bị đi tham dự hôn lễ của Thẩm Thanh Ca.
Hôn lễ của Thẩm Thanh Ca tổ chức ở một vườn nho, toàn bộ quá trình đều dựa theo hôn lễ kiểu châu Âu mà tổ chức, âm nhạc du dương, hoa hồng kiều diễm, rượu nho thơm nồng, một đôi cô dâu chú rể trai tài gái sắc, nơi tổ chức hôn lễ vô cùng náo nhiệt, trước lúc tiến hành nghi thức, mục sư của giáo đường được mời đến đọc lời thề tình yêu.
Nghi thức chính thức bắt đầu, phù rể và phù dâu tay nắm tay, vai kề vai giữa tiếng nhạc, bước qua lễ đường, phù rể mặc tây trang sẫm màu, phù dâu mặc áo đầm màu hồng phấn dài chạm đất, trên tay cầm hoa hồng màu hồng.
Tiếp đến là hai phù dâu, phù rể nhí bê hai cái khay màu đỏ, phía trên có đặt giấy đăng kí kết hôn và nhẫn.
Cuối cùng, hai phù dâu, phù rể nhí cầm một cái lẵng chất đầy cánh hoa trong tay, tung những cánh hoa lên trên thảm đỏ mà cô dâu phải đi ngang qua.
Đến trước bục hôn lễ, dàn phù dâu và phù rể đứng một bên, dàn phù dâu phù rể nhí đứng một bên khác.
Chú rể vén khăn voan trùm đầu cô dâu lên, ôm chầm lấy, hôn lên.
Thẩm Thanh Ca, con có đồng ý cưới cô Hoàng Mạch Mạch làm vợ hợp pháp của con không, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là mạnh khỏe hay ốm đau, cũng đều mãi mãi yêu cô ấy, che chở cô ấy, trung thành với cô ấy, mãi không chia xa, từ nay cho đến hết cuộc đời không?
Con đồng ý.
Ba chữ giống vậy cũng phát ra từ trong miệng cô dâu, khoảnh khắc kia, làm người ta cảm động đến siết bao, chân tình trong một câu Con đồng ý kia, không chỉ chứa chan tình yêu của cô dâu chú rể, mà còn trách nhiệm phải gánh vác trong cuộc sống hôn nhân, từ lời thề nguyện trong hôn lễ mà bắt đầu, nương tựa vào nhau, nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Sau khi nghi lễ kết thúc, Thẩm Thanh Ca dẫn cô dâu đi đến trước mặt Âu Dương Vân và Nam Cung Phong.
Vân, cảm ơn em đã đến tham dự hôn lễ của tôi.
Lúc Thẩm Thanh Ca nói câu này, biểu tình trên mặt không còn là bất cần đời như trước đây nữa, mà là một sự nghiêm túc trước giờ cô chưa từng thấy qua.
Cô chậm rãi tiến đến, giang hai tay gửi đến anh ấy một cái ôm chúc phúc: Thanh Ca, nhìn thấy anh hạnh phúc, em thật sự vui mừng.
Thẩm Thanh Ca cúi đầu xuống nói nhỏ một câu bên tai cô, cũng bởi vì tiếng nói quá nhỏ, không ai nghe được Thẩm Thanh Ca đã nói gì.
Chúc mừng anh.
Nam Cung Phong bắt tay, Thẩm Thanh Ca gật đầu: Cảm ơn.
Âu Dương Vân chân thành nói với cô dâu: Thanh Ca là một người đàn ông tốt, hai người nhất định phải đầu bạc răng long.
Ừm, chúng tôi sẽ như vậy.
Hoàng Mạch Mạch cong mắt mỉm cười, khoác tay lên cánh tay Thẩm Thanh Ca.
Nhìn một đôi trai tài gái sắc dưới ánh mặt trời, Âu Dương Vân vui vẻ từ tận đáy lòng, cả đời này cô từng có vướng mắc với bốn người đàn ông, bốn người đàn ông này đều có một tấm lòng lương thiện, đều bằng lòng trả giá lúc cô gặp khó khăn, buông tay sau khi cô hạnh phúc, Giang Hựu Nam yêu cô, nhưng vì để ngăn cản mẹ mình gây khó dễ với cô mà lựa chọn cưới Lâm Ái; Thẩm Thanh Ca yêu cô, nhưng vì không để cô cảm thấy áy náy mà cưới Hoàng Mạch Mạch; Lý Mộng Long yêu cô, không sợ thiệt thòi mà phá hủy kế hoạch do cha mẹ tỉ mỉ bày ra, cô cảm kích trời cao, để cho đời này cô gặp được những vị lam nhan tri kỷ[1] kia, tuy là kết quả cuối cùng của Lý Mộng Long khiến cho lòng người đau xót, thế nhưng cô tin tưởng, cậu ta nhất định sẽ sống thật tốt ở nơi thiên đường.
[1] Lam nhan tri kỷ: tương tự hồng nhan tri kỉ, nhưng dùng chỉ về những người đàn ông
Buổi tối, Âu Dương Vân và Nam Cung Phong được mời đến nhà của Thẩm Thanh Ca náo động phòng cưới, cả phòng đầy người, Thẩm Thanh Ca sợ nhiều người sẽ va chạm trúng bụng của Âu Dương Vân, bèn tìm một chỗ rộng rãi để cô ngồi xuống, căn dặn cô: Em không được tham dự vào, chỉ cần xem là được rồi.
Nam Cung Phong ngồi xuống bên cạnh vợ mình, một vài chàng trai tính cách sôi nổi bắt đầu đến giày vò đôi cô dâu chú rể này, Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, nếu muốn nhanh chóng động phòng, vậy thì phải chấp nhận ba thử thách lớn do các anh đây đã tỉ mỉ bày ra.
Thử thách gì? Tôi nói cho các cậu biết đừng có mà quá đáng đấy nhé.
Có lẽ vì là bạn bè của mình, nên Thẩm Thanh Ca nói chuyện với bọn họ không câu nệ chút nào.
Thử thách thứ nhất, Nongfu Spring khá là ngọt[2].
[2] Nongfu Spring khá là ngọt: đây là một câu trong quảng cáo của hãng nước suối và đồ uống đóng chai Nongfu Spring (Nông phu sơn tuyền) nổi tiếng của Trung Quốc
Một gã đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh da trời đi đến trước mặt cô dâu chú rể, cầm một chai nước suối trong tay, để Thẩm Thanh Ca đứng lên ghế rồi dùng hai chân kẹp chặt chai nước suối, chỗ kẹp là giữa hai háng, khiến cô dâu vô cùng ngượng ngùng, gã đàn ông mặc áo lam quay đầu thì thầm với cô dâu vài câu, cô dâu lập tức đỏ mặt, những cũng chỉ có thể làm theo, đầu tiên cô cắn cái nắp ra rồi uống một ngụm nước, sau đó đỏ mặt nói với mọi người: Nongfu Spring của Thẩm Thanh Ca khá là ngọt.
Ha ha ha...
Một trận tiếng cười ầm ĩ lập tức vang lên trong phòng, Âu Dương Vân cũng cười, cười đến cái bụng run lên không thôi.
Cửa ải thứ nhất đã qua, đến cửa ải thứ hai... mỉm cười hít đất!
Gã đàn ông mặc áo sơ mi xanh da trời lại lần nữa bước lên trước, sắp xếp cô dâu nằm thẳng trên giường, sau đó đặt một quả bong bóng lên trên người cô, căn dặn chú rể: Hít đất 100 cái, nếu như làm không nổi khiến bong bóng trên người cô dâu vỡ, xem như không thông qua, bọn tôi sẽ phải tăng mức thử thách thêm lần nữa.
100 cái? Thẩm Thanh Ca túm áo hắn lại: Cậu muốn tôi mệt chết sao?
Thế nào, không được sao? Nếu cậu không làm được thì nói với mọi người câu “Tôi không được”, nếu như mọi người không có ý kiến gì, vậy chúng ta lập tức tiến đến thử thách thứ ba.
Cái chữ không được này cực kì nhạy cảm, nhất là trong đêm tân hôn, Thẩm Thanh Ca hít sâu một hơi, kẻ sĩ có thể chết chứ nhất quyết không chịu làm những điều gì ô danh, anh hiên ngang lẫm liệt bò lên trên người cô dâu, cô dâu căng thẳng muốn chết, lo lắng nói: Thanh Ca, anh nhất định không được ngã xuống, em sợ tiếng bong bóng nổ lắm.
Thẩm Thanh Ca gật đầu: Yên tâm đi, Mạch Mạch, 100 cái chỉ là chuyện nhỏ.
Mọi người bắt đầu đếm: Một, hai, ba, bốn, năm...
Âu Dương Vân cảm thấy vô cùng thú vị, cũng cùng họ đêm theo, Nam Cung Phong dịu dàng liếc nhìn cô, từ trong ánh mắt của cô thấy được niềm hân hoan tột độ.
Thẩm Thanh Ca làm đến cái thứ năm mươi cũng đã hơi không chịu nổi, nhưng chứng kiến vẻ mặt sợ hãi của vợ yêu, bèn cắn răng kiên trì, cuối cùng kiên trì đến cái thứ một trăm, anh ngã rầm một cái xuống, cô dâu thét một tiếng chói tai, quả bong bóng nổ tung...
Lại là thêm một trận cười vang, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dâu sợ đến trắng bệch không còn chút máu, cả đám cười đến suýt chút nữa thì banh nóc nhà.
Thử thách cuối cùng: Đã đủ buồn nôn chưa.
Bây giờ mời chú rể của mời chúng ta nói một ít lời ngon tiếng ngọt với cô dâu của chúng ta, đến khi tất cả mọi người ở đây đều cho rằng đủ buồn nôn mới thôi.
Thẩm Thanh Ca mệt mỏi đến sắp xỉu rồi, anh thật sự hối hận khi để đám người này đến tham dự hôn lễ, hiện tại hai chân như muốn nhũn ra, còn xuân tiêu cái rắm gì...
Đây chắc chắn là thứ Thẩm Thanh Ca giỏi nhất.
Âu Dương Vân lặng lẽ nghiêng người nói với Nam Cung Phong, Nam Cung Phong hỏi lại đầy hàm ý: Làm sao em biết?
Anh nghe thử liền biết.
Thẩm Thanh Ca nhìn cô dâu, bắt đầu nói ra những lời có cánh, Nếu như chúng ta gặp phải thú dữ trong rừng, đừng sợ hãi, mặc dù anh không có khả năng đẩy lùi thú hoang, nhưng anh sẽ dùng thân thể mập mạp của mình để lấp đầy bụng nó, để em không bị thương tổn.
Nếu em không xuất hiện trên cõi đời này, có thể anh đã trở thành một hòa thượng rồi! Mạch Mạch, xin em hãy làm báu vật trong lòng bàn tay anh.
Thẩm Thanh Ca chỉ nói hai câu như vậy, Nam Cung Phong đã rùng mình muốn ói, anh đứng lên: Chúng ta mau đi ra ngoài hít thở không khí thôi!
Anh kéo Âu Dương Vân ra khỏi phòng cưới, đi đến một đình nghỉ mát bên cạnh biệt thự, ha người sóng vai ngồi xuống, một cơn gió lạnh thổi qua, anh giúp Âu Dương Vân kéo áo khoác lại.
Vân, em rất ước ao nhỉ?!
Hả? Em ước ao cái gì?
Anh đã không thể cho em một hôn lễ thú vị như vậy.
Cô vờ giận mà cười: Anh cũng biết sao?
Đợi sinh con xong rồi anh sẽ bồi thường cho em.
Được.
...
Anh nhích lại gần bên người cô: Sáng nay sau khi hôn lễ kết thúc, lúc em và Thẩm Thanh Ca ôm nhau, anh ta nói gì bên tai em đó?
Anh muốn biết sao?
Ừm.
Cô ngoắc ngoắc tay: Qua đây.
Nam Cung Phong dán lỗ tai sang, hơi thở như hương lan nhả ra từng câu từng chữ: Đã-vậy-không-nói-cho-anh-biết...