Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 185: Chương 185: Thả tự do cho tình yêu




“Xin lỗi, tôi không phải cố ý...”

Bà chủ đứng trước giường cô ta, chảy nước mắt sám hối, Đường Huyên rít gào: “Trả con cho tôi, trả con cho tôi, bà trả lại con cho tôi!”

Nam Cung Nhữ Dương quát lạnh một tiếng: “Đường Huyên cô bình tĩnh một chút, kết quả như vậy cũng không phải điều chúng tôi mong muốn, chính cô lẽ nào không sai sao? Cả ngày điên điên khùng khùng, nếu cô không gây sự vô lý, đứa bé cũng sẽ không cứ thế mất đi!”

“Các người đừng tưởng rằng tôi không biết các người chỉ là muốn buộc tôi rời đi, đứa bé mất rồi, tôi sẽ không còn lý do ở lại nhà các người rồi...!”

“Cô nói gì vậy, chúng tôi nếu muốn ép cô đi, từ lúc bắt đầu đã không đón cô qua đây, lẽ nào chúng tôi khát vọng đứa bé kia bao nhiêu cô không rõ sao?”

“Tôi không rõ, tôi cái gì cũng không rõ, tôi chỉ biết con trai các người suốt ngày vắng vẻ tôi, các người cũng suốt ngày lạnh mặt với tôi, các người căn bản đều muốn ép mẹ con chúng tôi vào chỗ chết cả!”

Đường Huyên khóc cực kỳ đau thương, lại muốn tìm đến cái chết, tất cả mọi người không kéo được cô ta, bà chủ hét lên như sụp đổ: “Rốt cuộc cô muốn thế nào mới không ầm ĩ nữa?”

“Tôi chỉ muốn ở bên người đàn ông tôi yêu, nhưng bây giờ, hy vọng duy nhất của tôi tan vỡ, các người đã phá hủy hy vọng của tôi, cũng là con đường sống của tôi, tôi sống còn có ý nghĩa gì!”

“Cô yên tâm, tôi cam đoan với cô, tuyệt đối sẽ không đuổi cô đi, được chưa?”

“Bà không đuổi tôi con trai bà sẽ không đuổi tôi đi sao? Trong bụng tôi giờ đã không còn con của anh ấy nữa rồi!”

“Không đuổi, chúng tôi đều không đuổi, cô bình tĩnh lại được không!”

Đường Huyên lúc này mới tỉnh táo lại, được y tá đỡ nằm xuống giường, bà chủ khổ sở liếc nhìn cô ta một cái, khóc chạy ra khỏi phòng bệnh.

Nam Cung Phong vẫn đứng trước cửa sổ ở hành lang bệnh viện, bà chủ đi tới phía sau con trai, hô lên: “Phong...”

“Dạ?” Anh quay lại.

“Con đi xem Đường Huyên đi, nói cho cô ta biết, con sẽ không đuổi nó đi, giờ tâm trạng nó rất không ổn định, lúc nào cũng có thể tự sát.”

“Không phải là mới đi tìm cái chết xong sao? Lại muốn tìm cái chết nữa sao?”

“Mẹ chỉ lo lắng, nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ mẹ, hiện tại hai tay mẹ đã dính đầy máu tươi, ba năm trước lỡ tay hại chết ba mẹ của nó, hiện tại lại hại chết cháu của mình, nếu như nó lại vì mẹ mà chết, cả đời này lương tâm mẹ cũng sẽ không yên...”

“Đã như vậy, sao còn đẩy cô ta xuống tầng.”

Bà chủ khiếp sợ trợn mắt lên, khó hiểu hỏi: “Ngay cả con cũng nghĩ mẹ cố ý đẩy nó xuống sao?”

“Con chỉ nhắc nhở mẹ, biết rõ cô ta là một con thần kinh, thì không nên ở trên tầng tranh chấp với cô ta, cô ta có tâm lý cực đoan, cho dù mẹ không đẩy cô ta, nói không chừng chính cô ta cũng tự lăn xuống.”

“Bây giờ nói gì cũng đã muộn, quan trọng nhất là không thể để nó lại bỏ mạng, về sau đợi sức khỏe và tâm trạng nó phục hồi rồi, tùy con xử lý nó.”

Nam Cung Phong không nói gì, trực tiếp đi qua trước mặt mẹ, đi tới phòng bệnh của Đường Huyên.

Đường Huyên thấy anh vào, nước mắt ào ào chảy xuống, ảm đạm quay đầu lại.

“Tôi biết cô dùng đủ mọi cách có bầu chính vì để có thể vào nhà chúng tôi, hiện tại đứa bé mất rồi, cô cũng không cần cảm thấy nản lòng, muốn ở có thể tiếp tục ở.”

Anh nói xong, xoay người muốn đi.

“Vậy còn anh? Vẫn sẽ tiếp tục lờ em đi sao?”

“Đừng yêu cầu tôi quá nhiều, tôi không nợ cô gì cả.”

Nam Cung Phong lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, dứt khoát đi ra ngoài.

Đường Huyên ở bệnh viện một tuần rồi ra viện, sau khi về nhà lại nghỉ ngơi ba ngày, đã có thể xuống đất đi bộ, hơn một tuần nay cô ta chịu khổ rất nhiều, đầu tiên là lăn từ trên cầu thang xuống rồi lại cắt động mạch, liên tục tổn thương mình, đơn giản chỉ vì muốn đổi lấy kết quả hôm nay, tiếp tục ở lại nhà Nam Cung.

Mất đi đứa bé xong, cô ta trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, không hề ngang ngược vô lý như trước đây, mỗi tối, nhìn Nam Cung Phong làm việc trong phòng, cô ta sẽ mang một chén trà nóng vào, biết anh không muốn nói chuyện với cô ta, cô ta bèn không nói gì đặt trà xuống rồi đi.

Những ngày bình yên đó duy trì được chừng mười ngày, Nam Cung Phong rất ít nói chuyện với cô ta, nhưng cũng không mang phụ nữ về kích thích cô ta như trước, không phải đã tha thứ cho cô ta, mà bởi vì nhìn thấy mẹ mỗi ngày sống trong áy náy, anh không muốn tạo ra quá nhiều gánh nặng trong lòng cho bà, đợi sức khỏe Đường Huyên tốt lên, anh sẽ làm cho cô ta tự giác rời đi, kết thúc tất cả nghiệt duyên với cô ta.

Hôm nay, Nam Cung Phong về nhà lấy giấy tờ, lúc chuẩn bị xuống tầng gặp người giúp việc trong nhà, anh tùy tiện hỏi: “Làm gì đó?”

Người giúp việc cung kính trả lời: “Nãy giặt quần áo cho cô Đường, phát hiện một tờ giấy trong túi cô ấy, tôi đưa qua cho cô ấy.”

Nam Cung Phong nhướng mày: “Giấy gì?”

Người giúp việc đưa tờ siêu âm nhàu nhĩ trong tay cho anh: “Cái này ạ.”

Nam Cung Phong mở ra xem, là một tờ siêu âm, trên đó kết quả kiểm tra ghi là thai chết, anh tưởng là tờ lần trước kiểm tra trong bệnh viện, nên tùy ý trả về, vừa đi xuống tầng hai bước lại thấy không đúng lắm: “Chờ một chút.”

Anh gọi người làm lại.

“Đưa giấy cho tôi nhìn lại một chút.”

Anh cầm lấy tờ siêu âm lần nữa, ánh mắt ngó nhìn ngày ký, bỗng nhiên, mặt trùng xuống.

“Cái này đưa tôi trước, không cần nói cho bất cứ ai biết.”

Người làm mơ màng gật đầu: “Dạ được.”

Nam Cung Phong xuống tầng đi qua phòng giặt quần áo, thấy trên đống quần áo của Đường Huyên, sắc mặt ngày càng âm u.

Chạng vạng, anh bình thường đến khuya mới về, lần đầu tiên lại về trước giờ cơm chiều.

Đường Huyên nhìn thấy anh thì rất vui, ân cần tiến lên đón lấy áo khoác của anh, hoàn toàn xứng đáng với danh người vợ, đang ăn dở, Nam Cung Phong bình thản lên tiếng: “Con của cô làm sao mà mất?”

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Đường Huyên sững sờ trả lời: “Chẳng phải anh biết sao?”

“Tôi không biết, tôi hy vọng cô chính mồm nói cho tôi biết.”

Đường Huyên liếc mắt nhìn bà Nam Cung, nhẹ giọng nói: “Bị mẹ lỡ tay đẩy xuống tầng nên sảy.”

“Cô khẳng định là như vậy chứ?”

Đường Huyên chợt chột dạ, hơi hốt hoảng, lại mạnh miệng: “Đúng vậy.”

“Có cần suy nghĩ một chút rồi trả lời lại không?”

“Phong, rốt cuộc con đang làm gì vậy...”

Bà chủ hơi khó chịu, đây không phải là đâm vào vết thương của bà nữa sao.

“Suy nghĩ kỹ chưa? Trả lời tôi, con của cô rốt cuộc là sao lại mất?”

“Em đã nói rồi, em không muốn nói lại một lần nữa.”

Ánh mắt của Đường Huyên chớp chớp rồi đứng dậy chuẩn bị lên tầng.

“Vậy đây là cái gì!”

Nam Cung Phong vỗ bộp một tiếng đặt tờ giấy siêu âm lên bàn: “Ngày 19 cô xảy ra chuyện, vì sao siêu âm ngày 15 đã viết con cô đã chết từ trong bụng rồi?”

“Cái gì?”

Ông bà Nam Cung đùng một tiếng đứng lên.

Đường Huyên luống cuống, cô ta run rẩy cầm giấy siêu âm trên bàn xem đi xem lại: “Viết sai rồi, nhất định là bệnh viện viết sai ngày tháng.”

“Còn muốn giả vờ nữa sao? Tôi đã điều tra rồi, bác sĩ Lương Văn Hinh của bệnh viện Sức Khỏe Bà Mẹ Và Trẻ Em là do Đàm Tuyết Vân giới thiệu cho cô, từ khi bắt đầu các người đã thông đồng với nhau, bao gồm cả lần trước sinh non rõ ràng không phải vì cô té xuống tầng mới xảy ra kết quả như vậy, bà ta lại giấu giếm sự thực, lừa gạt cả nhà chúng tôi, khổ nhục kế này của các người diễn thật xuất sắc. Muốn ở lại nhà của chúng tôi hả? Vậy cứ tiếp tục ở lại đi, ở lại bao lâu cũng không sao cả!”

Nam Cung Phong xoay người lên tầng, nhanh chóng sửa sang lại một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, xách hành lý đi xuống.

“Con muốn đi đâu?”

Bà Nam Cung nắm lấy tay của con trai.

“Tất cả bi kịch này đều do các người tự tay tạo thành, thì sẽ do chính các người đi mà dọn dẹp.”

“Anh Phong, đừng đi, em sai rồi, em biết lỗi rồi, em làm mọi thứ đều vì em yêu anh, em không muốn rời xa anh, xin lỗi, anh đừng đi...”

“Cút ngay!”

Nam Cung Phong tức giận rít gào: “Tôi không muốn nhìn thấy cô lần nào nữa, đây là lời cảnh cáo cuối cùng với cô.”

Cuối cùng tức là lần cuối, lần cuối anh nhắc nhở cô ta, anh không muốn nhìn thấy cô ta nữa.

Nam Cung Nhữ Dương vọt tới trước mặt con trai, tức giận quát: “Vì người phụ nữ này mà con rời bỏ ba mẹ sao?”

Nam Cung Phong lạnh lùng trả lời: “Cái nhà này tôi đã sống chán từ lâu rồi, các người không phải là muốn bế cháu sao? Không tiếc quỳ xuống khóc lóc cầu xin Âu Dương Vân đồng ý ly hôn với tôi sao, cứ nhất định phải được bế cháu mà, giờ là lúc các người tự ngẫm lại vì hành vi của mình rồi.”

Nam Cung Phong nói xong cũng không quay đầu lại bỏ đi, Đường Huyên không phải Âu Dương Vân, cô ta căn bản không giữ được Nam Cung Phong, bà Nam Cung nhìn bóng lưng rời đi của con trai, đột nhiên ý thức được, người trong cái nhà này đã đi cả rồi.

“Anh Phong... Đừng đi... Hu hu... Đừng đi...”

Đường Huyên khóc nhìn về phía bóng lưng Nam Cung Phong biến mất, hoàn toàn không biết, tất cả những điều này, đều vì cô ta mà ra.

“Mày con đàn bà chết tiệt này! Bây giờ mày hài lòng chưa!”

Bà chủ đột nhiên vọt tới trước mặt cô ta, tựa như nổi điên mà quăng cho cô ta hai cái bạt tai: “Cút cho tao, cút ngay ra khỏi nhà của chúng tao! Mày con đàn bà không đáng được chết yên thây này, mày cút ra ngoài cho tao!”

Bà hoàn toàn sụp đổ, ép con dâu bỏ đi, ép con trai bỏ đi, đến cuối cùng, chỉ còn tay trắng, một cái nhà đang yên đang lành cứ như vậy bị phá hủy, bà chủ tan nát cõi lòng.

Đường Huyên bị người làm nhà Nam Cung đuổi ra ngoài, hành lý trước kia mang tới cũng bị ném ra, cô ta khóc té trên mặt đất, cảm giác mình thật sự rất không cam lòng, cô ta điên cuồng tru tréo lên, lại không xả ra được nỗi tức giận và ảo não trong lòng.

Phòng ở trước kia thuê đã trả lại rồi, ví tiền thì ở phòng khách nhà Nam Cung, nhưng cô ta có kêu lạc giọng cũng không có ai chịu mở cửa cho cô ta.

Cô ta chán chường xách hành lý đi tới nơi ở của Đàm Tuyết Vân, Đàm Tuyết Vân vừa mở cửa ra, đã thấy cô ta ngân ngấn nước mắt, nhíu mày hỏi: “Đừng nói với mẹ, con bị đuổi ra ngoài nhé?”

“Đúng vậy, mẹ nuôi.”

Cô ta khóc thất thanh.

“Vì sao? Không phải con mang thai con nhà bọn họ sao? Tại sao lại bị đuổi ra ngoài?”

Đàm Tuyết Vân còn chưa biết chuyện Đường Huyên sảy thai.

“Đứa bé mất rồi.”

Đường Huyên khóc kể lại mọi việc một lần, cứ tưởng rằng mẹ nuôi nghe xong nhất định sẽ thương cô ta dỗ dành cô ta, lại không ngờ Đàm Tuyết Vân đột nhiên thay đổi thái độ, tức giận mắng cô ta: “Cô có đầu óc hay không hả? Chỉ vì Nam Cung Phong thờ ơ với cô, mà cô cả ngày mượn rượu giải sầu, cô đúng là tự tìm đường chết, lúc đầu mang thai không theo tự nhiên đã dễ gặp chuyện không may rồi, cô còn cả ngày tức giận tự mình uống rượu, cái dạng như cô, đứa bé có không chết thì lúc sinh ra cũng bị điên!”

“Con có thể làm gì chứ? Nam Cung Phong anh ấy không mang phụ nữ về, thì cũng ngồi nhớ nhung Âu Dương Vân, con là một người phụ nữ, con làm sao có thể chịu được?”

“Tưởng mợ chủ nhà Nam Cung dễ làm như vậy sao? Không có sự nhẫn nại thì sao làm được gì, Nam Cung Phong mới vừa mất đi người yêu, nó nhất định sẽ có một vài hành vi cực đoan, nếu như cô thông minh một chút, thì nên cố gắng dùng tình cảm của mình để cảm hóa nó, giờ thì hay rồi, việc nhỏ cô không biết nhịn làm hỏng cả đại sự, kế hoạch lúc trước của chúng ta toàn bộ đổ sông đổ biển rồi, vất vả mới ép được Âu Dương Vân đi, giờ cô bị đuổi ra ngoài, nó sớm muộn gì cũng sẽ được trở về, thực sự là tức chết tôi mà!”

Bộp một tiếng, Đàm Tuyết Vân đóng cửa.

“Mẹ nuôi, mẹ nuôi, mẹ nghe con giải thích, mẹ nuôi, mẹ mở cửa đi, mẹ kêu con làm gì con cũng chịu, van xin mẹ mở cửa ra đi...”

“Cút ra xa vào, về sau tôi không muốn nhìn thấy cái thứ vô dụng ngu ngốc như cô nữa!”

Hai chân Đường Huyên mềm nhũn khuỵu xuống đất, thì ra, Đàm Tuyết Vân chẳng bao giờ coi cô ta là con gái, cô ta chẳng qua là một con cờ có giá trị lợi dụng trong tay bà ta mà thôi, bây giờ đã không còn giá trị lợi dụng nữa, bà ta lại đạp thẳng cô ta đi không hề do dự.

Trên người không có đồng nào, người duy nhất có thể nương tựa cũng bỏ rơi cô ta, cô ta cùng đường rồi, mặt dày đi tới chung cư của Triệu Diệc Thần, gõ cửa, lại thấy một người xa lạ đứng trước mắt mình: “Cô tìm ai?”

“Xin hỏi chủ nhà này không phải Triệu Diệc Thần sao?”

“Tôi không biết, nhà này một tuần trước tôi mua được từ chỗ môi giới.”

Người đàn ông bộp một tiếng đóng cửa, đây là lần thứ ba trong tối nay cô ta bị người ta chặn ngoài cửa.

Ngơ ngác lang thang trên đường cái, nghĩ đến Triệu Diệc Thần trước đây đã nói, một ngày nào đó cô ta sẽ trắng tay. Cô ta khóc như xé ruột xé gan, châm chọc lớn nhất, không gì bằng, bị người khác biết trước tương lai...

Trong biệt thự cạnh biển, Nam Cung Phong bưng ly rượu vang đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn biển rộng vô tận ở xa xa.

Quý Phong tới phía sau anh, khẽ gọi một tiếng: “Sếp Phong.”

“Vẫn chưa tra được cô ấy ở đâu sao?”

“Chưa ạ, tra xét khắp mọi nơi rồi, không có ai tên Âu Dương Vân, có mấy người cùng tên, nhưng đều không phải là cô ấy.”

“Cậu cho rằng cô ấy sẽ đi đâu?”

“Tôi nghĩ, chị nhà có thể là ra nước ngoài, nếu như ở trong quốc thì còn dễ tìm, nếu ra nước ngoài thì không dễ tìm đâu, dù sao nhiều nước như vậy, nhiều thành phố như vậy, muốn tìm một người như mò kim đáy bể.”

“Tôi không cho là như vậy.”

Quý Phong nghi ngờ nheo mắt: “Vậy anh cho rằng?”

“Lúc đi cô ấy bỏ lại toàn bộ thẻ ngân hàng, không có tài chính cô ấy không thể ra nước ngoài, khả năng duy nhất là cô ấy đổi tên rồi.”

“Đổi tên?” Quý Phong vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, vậy tôi đi tiếp tục điều tra.”

“Không cần.”

Nam Cung Phong buồn bã quay đầu: “Sở dĩ cô ấy đổi tên là vì không muốn bị tôi tìm được, nếu cô ấy đã quyết tâm muốn rời xa tôi, tìm về lại có ý nghĩa gì đâu.”

Chỗ rượu vang còn lại cuối cùng trong ly được anh dốc vào bụng, anh nhắm mắt lại, buồn thương trong lòng nói: “Cho dù như thế nào đi nữa, muốn thoát khỏi tôi thì có cần phải trốn đến một nơi tôi không tìm được không, Tiểu Vân, về sau anh sẽ không tìm em nữa, em chán ghét cuộc sống như thế này, muốn được tự do, vậy anh sẽ trả lại tự do cho em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.