Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 127: Chương 127: Thời đại kẻ thứ ba lên ngôi(2)




“Em đừng nghĩ nghiêm trọng quá, anh không phải con rối, anh có suy nghĩ và lập trường của mình, không phải ai muốn cướp anh đi cũng được!”

“Nhất định phải đi sao?”

“Đúng vậy, bỏ qua chuyện tình cảm trong quá khứ đi, đây là do nhà họ Nam Cung nợ cô ta...”

Âu Dương Vân còn muốn nói gì đó nhưng nghe được câu nói cuối cùng của Nam Cung Phong thì mọi lời nói của cô đều tắc lại ở cổ họng, không nói ra được.

“Được rồi, anh đi đây, sẽ mau chóng trở về.”

Nam Cung Phong cúi người hôn lên trán cô, vỗ vỗ vào mặt cô nói: “Đừng nghĩ lung tung, anh sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với em đâu.”

Rốt cuộc anh vẫn đi, đi đến bên cạnh một người phụ nữ khác. Âu Dương Vân nhìn căn biệt thự trống rỗng, trong lòng vô cùng mất mát.

Đứng dậy đi vào phòng tắm, cô mở đầy bồn nước nóng, ngâm mình vào trong đó. Nhớ tới lời mẹ chồng nói hôm trước, cô khẽ đưa tay vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình, miệng lẩm bẩm: “Lúc nào mày mới có thể có đây...”

Nam Cung Phong đi tới đường Tử Viên mà Đường Huyên ở, cửa hơi khép, anh đi vào, bên trong tối đen như mực: “Huyên Huyên, cô ở đâu?”

“Anh Phong, em ở đây.”

Âm thanh phát ra từ ghế sô pha, Nam Cung Phong nhanh chóng đi qua: “Đèn ở đâu?”

“Ở phía trước mười bước.”

Nam Cung Phong đếm nhẩm mười bước, đi về phía trước, mở công tắc trên tường, theo ánh sáng nhìn về phía sô pha, thấy Đường Huyên đang co người nằm trên ghế, sắc mặt tái nhợt, tóc dính bết vào mặt vì mồ hôi.

“Sao lại ốm nghiêm trọng như thế?”

Anh duỗi tay ra vuốt trán cô ta, trán cô ta nóng như lửa, anh nhanh chóng ôm cô ta, bước nhanh ra ngoài, vội vã mở cửa xe, lái đến bệnh viện.

Sau khi khám xong, Đường Huyên chỉ bị phong hàn bình thường, không có gì đáng ngại, vì vậy chỉ cần truyền một bình nước là hạ sốt.

“Còn phải truyền bao lâu?”

Đường Huyên cắn răng nhìn chằm chằm ống tiêm trên cánh tay, Nam Cung Phong biết cô sợ đau, anh cũng rõ ràng hơn ai hết rằng Đường Huyên rất sợ truyền nước.

“Còn hai bình nữa.”

“Sao lại truyền nhiều như vậy? Chúng ta về nhà được không? Hiện giờ em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Nam Cung Phong trừng mắt: “Sao về được? Nếu không trị tận gốc thì buổi tối cô sẽ lại sốt tiếp đó.”

“Nhưng em đau lắm...”

Cuối cùng cô cũng nói ra nỗi sợ của mình. Bình thường, con người ta càng sợ cái gì thì càng dị ứng cái đó, giống như Đường Huyên, rõ ràng cô không dị ứng với penicillin nhưng chỉ cần cắm ống tiêm vào tay cô thì tay cô lập tức sưng phù lên, mặc kệ cắm vào chỗ nào thì chỗ đó cũng sẽ sưng.

Nam Cung Phong nghĩ ngợi một lát: “Cô chờ tôi một chút.” Sau đó, anh đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Mười phút sau, Nam Cung Phong trở về, trong tay cầm theo một bọc đồ ăn, nói với Đường Huyên: “Há miệng ra.”

Đường Huyên ngoan ngoãn há miệng, sau đó một cây kẹo mút hình trái tim nhanh chóng được đút vào miệng cô.

“Sao rồi, còn đau không?”

Đường Huyên lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không đau.”

Nước mắt của cô chậm rãi dâng lên. Đã lâu như vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ, khi cô sinh bệnh thì chỉ cần một cây kẹo mút cũng có thể giảm bớt tất cả cảm giác khó chịu trong lòng cô.

Điện thoại di động của Nam Cung Phong vang lên, dãy số hiển thị là của Âu Dương Vân, anh lập tức ấn nghe: “Alo.”

“Bao giờ anh về?”

“Có lẽ sẽ về muộn, Đường Huyên đang truyền nước, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”

“Không phải còn có y tá chăm sóc sao?”

“Hiện giờ là buổi tối, y tá đều tan làm cả rồi. Ngoan, nghe lời anh, ngủ trước đi.”

“Em chờ anh về rồi ngủ.”

Âu Dương Vân không chờ anh trả lời, cô mau chóng cúp điện thoại. Cô không cho anh cơ hội trả lời, cũng chính là không cho anh cơ hội từ chối, cô muốn nói cho anh biết, anh không trở về thì cô nhất định sẽ không ngủ, cũng không ngủ được!

Cô mặc áo ngủ đi đến ban công, bên ngoài gió rất lạnh, cô lại dường như không biết lạnh là gì, ngây người ngồi trên ghế chờ Nam Cung Phong trở về.

Đêm càng lúc càng khuya, cô không nhịn được, hắt xì mấy cái. Lúc này cô mới trở lại phòng ngủ, khoác áo khoác lên người, sau đó tiếp tục ra ban công ngồi, nghe âm thanh sóng biển vỡ vào bờ đá, chờ người trong lòng của cô trở về.

Mười một rưỡi, cô gọi điện thoại cho Nam Cung Phong lần nữa, lúc này giọng của anh rất nhẹ nhàng, dường như anh sợ đánh thức người đã chìm vào giấc ngủ ở bên cạnh.

“Vẫn chưa truyền nước xong sao?”

“Chưa, còn chút nữa.”

“Vậy trước mười hai giờ có thể về không?”

“Sao em vẫn chưa ngủ?” Nam Cung Phong có chút tức giận: “Em biết mấy giờ rồi không?”

“Em nói rồi, anh không trở về thì em không ngủ!”

“Tiểu Vân, sao em lại tùy hứng như vậy? Hiện giờ Đường Huyên đang bệnh, sao anh về được?”

“Vậy anh cũng đừng quản em có ngủ hay không! Chồng em đang ở cạnh tình địch của em, anh nói xem em làm sao ngủ được?”

Nam Cung Phong không nói được gì, anh có thể hiểu được sự lo lắng trong lòng Âu Dương Vân, phụ nữ đều lo được lo mất như vậy. Một lát sau, anh khẽ gật đầu: “Được, chờ Đường Huyên truyền nước xong anh sẽ về.”

Ba bình nước của Đường Huyên truyền xong, đúng lúc là mười hai giờ, Nam Cung Phong đang đắp chăn lại cho cô ta, chuẩn bị cất bước rời đi thì vạt áo của anh đột nhiên bị túm lại.

“Phong, đừng đi...”

Đường Huyên dịu dàng nhìn anh, nức nở nói: “Em sợ ở chỗ này lắm, anh có thể ở lại đây hoặc anh đưa em về nhà được không?”

Nam Cung Phong nhíu mày: “Bác sĩ bảo em phải ở đây để quan sát một đêm, ngày mai anh đến đón em về.”

“Vậy hôm nay anh ở đây với em đi, hôm nay là ngày giỗ ba mẹ em, em không muốn ở một mình.”

Vẻ mặt Nam Cung Phong đột nhiên cứng đờ, anh không biết ngày mất cụ thể của ba mẹ Đường Huyên, nhưng nhìn ánh mắt đau khổ lúc này của Đường Huyên, anh tin rằng cô ta sẽ không nói dối.

“Anh đi gọi điện thoại.”

Anh khó xử đi ra khỏi phòng bệnh, đứng trong lối đi nhỏ của bệnh viện, ấn gọi cho Âu Dương Vân.

“Tiểu Vân, em ngủ chưa?”

“Chưa...”

“Đêm nay anh không về được, em ngủ trước đi!”

“Vì sao?”

“Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Đường Huyên, trong lòng cô ta rất khó chịu...”

“Cô ta khó chịu thì muốn anh ở lại cùng cô ta sao? Vậy có phải năm nào đến ngày giỗ anh cũng phải ở cùng cô ta không?”

“Hôm nay là tình huống đặc biệt, cô ấy cũng không có ai bên cạnh, nếu Triệu Diệc Thần ở đây thì anh cũng không phải ở lại nơi này.”

“Đây không phải lý do, anh lập tức về nhà cho em!”

Giọng của Âu Dương Vân vô cùng kiên quyết, cô đã đợi bốn giờ đồng hồ rồi, cho dù là vì lý do gì cô cũng không chấp nhận được.

“Tiểu Vân, sao em không thể rộng lượng một chút? Hiện giờ anh ở cạnh Đường Huyên đều là vì trách nhiệm, cũng không phải vì tình yêu nam nữ, em đừng lẫn lộn được không?”

“Nếu em rộng lượng với một người phụ nữ tuyên bố sẽ giành đàn ông với em thì em chính là kẻ ngốc!”

“Sao anh nói đến thế rồi mà em không chịu hiểu chứ?”

“Không hiểu thì đừng nói nữa. Anh tiếp tục ở cạnh mối tình đầu của anh đi, đừng trở lại nữa.”

Âu Dương Vân tức giận cúp điện thoại, nước mắt chảy ra, trong lòng cô vô cùng khó chịu, cuối cùng thì cô vẫn vì Đường Huyên mà cãi nhau với Nam Cung Phong.

Nam Cung Phong khó chịu bước vào phòng bệnh, Đường Huyên dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Cãi nhau rồi sao?”

“Không, cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ngồi ở đây.”

Anh kéo ghế ngồi vào bên cạnh cửa sổ, nhìn xuyên qua tấm lưới sắt ngắm bầu trời đầy sao, trong lòng vô cùng bực bội.

“Muốn hút thuốc thì hút đi, dù sao đây cũng là phòng bệnh VIP, không có bệnh nhân nào khác.”

Đường Huyên nhận ra tâm trạng anh không tốt.

“Không sao đâu, cô ngủ đi.”

“Hút đi, hút một điếu trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”

Nam Cung Phong do dự một chút, lấy từ túi áo ra một bao thuốc lá, trong lòng anh rất lo lắng, bởi vì nghĩ tới tính tình quật cường của Âu Dương Vân, có lẽ bây giờ cô đang làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó...

Trong lớp khói mờ ảo, gương mặt Nam Cung Phong hoàn mỹ như một pho tượng, Đường Huyên ngây người nhìn anh, anh vẫn tuấn tú, mê người như vậy, cho dù chỉ là tư thế hút thuốc cũng có thể khiến cho trái tim cô rung động...

Vốn chỉ muốn hút một điếu, nhưng anh lại vô thức hút them một điếu. Không đến một giờ sau, anh đã hút hết nửa bao thuốc lá.

“Tâm trạng khá hơn chưa?”

Đường Huyên bỗng nhiên lên tiếng, anh kinh ngạc quay đầu lại: “Sao cô còn chưa ngủ?”

“Không dám ngủ, sợ vừa mở mắt ra thì không thấy anh đâu nữa...”

“Yên tâm, tôi sẽ ở đây tới lúc trời sáng, cô mau ngủ đi.”

Nam Cung Phong kéo ghế về cạnh giường cô ta, bình tĩnh ngồi xuống.

“Anh cũng mệt rồi, giường này lớn lắm, anh nằm xuống ngủ một lát đi.”

Đề nghị của Đường Huyên không được Nam Cung Phong đồng ý, anh kiên quyết từ chối: “Không cần, tôi chợp mắt một chút là được.”

Thấy anh từ chối, ánh mắt Đường Huyên có chút mất mát, cô trở mình, hai người không nói thêm gì nữa.

Nam Cung Phong khoác tay lên tủ giường bên cạnh, nhanh chóng ngủ say. Một lát sau, cảm giác có hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến anh mở mắt ra, nhìn thấy Đường Huyên đã ngồi dậy trước mặt anh.

“Cô làm gì vậy?”

Anh thẳng thắn hỏi, Đường Huyên đưa tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh chăm chú: “Anh Phong, chúng ta ở bên nhau lần nữa đi!”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, muốn hôn lên môi Nam Cung Phong, nhưng không ngờ thân thể anh khẽ run lên, vài giây sau, anh đẩy cô ra, đứng lên nói: “Đừng như vậy.”

“Vì sao? Anh không yêu em sao?”

“Lần trước tôi nói rõ ràng rồi, hiện giờ tôi rất yêu vợ tôi!”

“Anh nói dối, ánh mắt của anh không lừa được em đâu! Anh dám nói trong lòng anh không có em sao?”

Nam Cung Phong im lặng một lát, sau đó thở dài: “Không có tình yêu nào đứng nguyên một chỗ chờ đợi cả, rất lâu trước đây, tôi cho rằng tôi không quên được, nhưng bây giờ tôi rất rõ ràng, tôi không quên được kí ức của mối tình đầu, nhưng tôi không có suy nghĩ muốn bắt đầu lại với cô, cho nên về sau chúng ta chỉ là bạn bè bình thường...”

Anh nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã ba giờ sáng: “Qua mười hai giờ rồi, không còn là ngày giỗ của ba mẹ cô nữa, tôi đi đây. Chú ý giữ gìn sức khỏe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.