Anh cúp điện thoại “bốp” một tiếng.
“Vừa rồi còn nói không hiểu nhầm, bây giờ lại ghen tuông rồi sao?”
“Anh muốn nhịn nhưng không nhịn được, còn nữa, không cho phép em nhớ kĩ câu nói kia.”
“Câu gì?”
“Câu nói thật lòng thích em!”
Âu Dương Vân hít một hơi: “Anh nghe được rồi sao?”
“Khoảng cách gần như thế, anh có thể không nghe được sao? Tên kia đúng là quá đáng, anh còn ở bên cạnh mà dám tán tỉnh em không chút kiêng kị nào, nếu anh không ở đây thì còn thế nào nữa? Không được! Em mau nghỉ việc đi!”
“Nghỉ việc thì anh nuôi em à?”
Nam Cung Phong trừng mắt: “Anh không nuôi được em sao?”
“Đương nhiên nuôi được, nhưng em không muốn sống cuộc sống như vậy.”
“Vậy anh sẽ giúp em đổi trường học, chỉ cần không ở cùng một trường với anh ta là được.”
“Nhưng em rất thích trường học hiện tại, em rất quý các học sinh ở đó...”
“Em cố tình đối đầu với anh đúng không?”
“Đừng hẹp hòi nữa, em và Giang Hựu Nam không thể xảy ra chuyện gì đâu. Ba năm còn không có chuyện gì, hiện giờ càng không thể!”
Xe ngừng lại trước cổng biệt thự, Âu Dương Vân xuống xe, kéo Nam Cung Phong vào trong.
“Anh sẽ để ý tên kia, nếu anh ta lại làm ra chuyện gì không an phận với em thì nhất định em phải chuyển trường cho anh, hơn nữa, anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
“Được rồi, em biết rồi.”
Âu Dương Vân theo anh ngồi xuống ghế sô pha, sau đó chạy đến phòng tắm, một lát sau cô bưng một chậu nước nóng ra ngoài.
“Làm gì vậy?”
Nam Cung Phong khó hiểu nhìn cô.
“Ngâm chân.”
“Em muốn rửa chân cho anh sao?”
Nam Cung Phong hơi kinh ngạc.
“Ai muốn rửa chân cho anh chứ? Chúng ta cùng nhau ngâm chân!”
Cô bắt đầu cởi tất, sau đó chỉ vào chân của anh: “Cởi ra.”
“Phì!” Nam Cung Phong bị cô chọc cho bật cười.
“Anh cười cái gì?”
“Em không cảm thấy câu nói này của em rất buồn cười sao?”
Câu nào vậy? Âu Dương Vân hơi nghĩ ngợi: “Là câu cởi ra sao?”
“Ừm.”
Cô đỏ mặt lên, anh không nói cô còn không ý thức được, sau khi anh nói xong thì cô cũng cảm thấy câu nói vừa rồi hơi mờ ám.
“Đáng ghét! Đúng là chỉ những người không đứng đắn mới có suy nghĩ không đứng đắn! Rốt cuộc anh muốn ngâm chân không? Em có đổ tinh dầu giải tỏa mệt mỏi vào trong nước đó.”
Nam Cung Phong nghe xong lập tức cởi giày ra, sau đó chuẩn bị cho chân vào ngâm, tiếp tục trêu chọc Âu Dương Vân: “Em chắc chắn trong nước chỉ đổ tinh dầu, mà không phải thuốc kích dục?”
Âu Dương Vân kinh ngac đẩy anh một cái: “Này, anh đang nói gì vậy, đây là lời anh nên nói sao?”
Nam Cung Phong cười ha hả, một tay giữ lấy bả vai cô, sau đó cho chân vào trong nước.
Chiếc chậu không lớn, nhưng đủ để cho bốn chân đặt vào. Nam Cung Phong cảm thán: “Thật ra, hai người chúng ta sống cũng rất tốt.”
“Thật sao? Anh không cảm thấy thiếu thứ gì sao?”
Âu Dương Vân muốn nói trong nhà này quá vắng vẻ, nếu có thể ở cùng với ba mẹ thì mới không nhàm chán.
“Không, hiện giờ anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
“Hạnh phúc gì chứ?”
Âu Dương Vân tức giận lườm anh một cái.
“Có thể cùng người mình thích ngâm chân giữa trời đông giá rét, đối với anh chính là chuyện hạnh phúc.”
Cô hơi do dự, nhưng thấy tâm trạng của anh khá tốt nên lập tức lấy hết can đảm nói: “Thật sự không định tha thứ cho ba mẹ sao?”
Nam Cung Phong kề sát vào người cô, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt ảm đạm.
“Không phải không tha thứ, mà là không thể chấp nhận.”
“Vì sao lại không thể chấp nhận chứ? Mỗi người đều có lúc sai lầm, chỉ cần bọn họ nhận thức được thì anh cần gì cứ phải giữ mãi không buông tha...”
“Đó là do tình huống hiện giờ chưa đến mức quá tồi tệ mà thôi. Nếu như anh không gặp em thì cuộc đời anh sẽ như thế nào? Vốn dĩ anh có thể trực tiếp nói tạm biệt với Đường Huyên, nhưng bây giờ thì sao? Những thứ mà nhà họ Nam Cung thiếu nợ Đường Huyên, cả đời này cũng không trả được, càng không thể nói đến chuyện khác...”
“Cho nên dù cô ta yêu cầu cái gì anh cũng sẽ không từ chối đúng không? Ngay cả việc cô ta muốn ở cùng với anh...”
“Đương nhiên sẽ không, anh thiếu nợ cô ta, nhưng anh có trách nhiệm với em, không thể vì thay ba mẹ chuộc tội mà phản lại lời hứa trước mộ mẹ em được!”
“Vậy anh thật sự không thể tha thứ cho ba mẹ sao? Anh sẽ không tiếp tục về ngôi nhà đó nữa sao?”
Nam Cung Phong buồn bực thở dài, sau đó nói ra nguyên nhân khiến anh không thể tha thứ cho ba mẹ.
“Từ nhỏ, ba mẹ đã dạy anh rằng làm người phải quang minh chính đại, phải biết rộng lượng tha thứ, không thể bị người khác cắn một cái mà cũng cắn trả lại một cái được. Hơn nữa họ còn dạy anh không được có ý định hại người, muốn anh luôn giữ vững bản tính lương thiện của mình. Anh đã lớn lên dưới sự dạy bảo như vậy, anh đã coi ba mẹ mình trở thành đối tượng mà anh sùng bái nhất, tôn trọng nhất. Anh rất yêu quý họ, tin tưởng họ, nhưng kết quả thì sao? Kết quả lại là như vậy, khiến người ta không cách nào chấp nhận được! Ba mẹ luôn dạy anh làm người ngay thẳng lại tàn nhẫn hại chết mạng của người khác! Cú sốc tâm lý như vậy không cách nào diễn tả được, anh thật sự rất thất vọng về họ...”
Giọng Nam Cung Phong nghẹn ngào, Âu Dương Vân nhớ tới ngày hôm ấy, nhớ tới hình ảnh anh nhốt em gái anh vào phòng làm việc, cô lập tức cảm nhận được đau đớn trong lòng của anh...
Cho dù anh thất vọng, đau lòng tột độ thì anh cũng không muốn em gái mình phải chịu đựng những cảm giác này.
Đây chính là tấm lòng của người làm anh trai.
“Không sao, tất cả sẽ ổn mà, bây giờ chúng ta chỉ là không vượt qua được chướng ngại tâm lý mà thôi. Một ngày nào đó, chúng ta vượt qua chướng ngại tâm lý này thì sẽ không nhớ đến nó nữa...”
Âu Dương Vân vươn tay ra, ôm chặt lấy Nam Cung Phong.
Con người có hai cánh tay, chính là vì ôm ấp người mình yêu. Giờ khắc này, không lời nói nào có thể xoa dịu trái tim tổn thương của anh, cái ôm này còn có tác dụng hơn tất cả mọi thứ...