Cháu muốn quay về bên cạnh cậu ta cũng được thôi, bác vẫn giữ lời bác nói lúc trước, từ đây về sau coi như cháu không có người bác này, chúng ta cả đời này đừng gặp lại nhau nữa!
Bác trai cũng tức giận theo.
Âu Dương Vân không biết làm sao đành thở dài, cô xoay người đi ra khỏi phòng, đứng đối diện với Nam Cung Phong ở ngoài cửa: Làm sao đây? Anh cho Thẩm Thanh Ca thấy được tấm lòng của mình rồi, nhưng lại không cho bác em thấy được, bây giờ bọn họ sống chết không đồng ý, làm sao đây?
Nam Cung Phong không lên tiếng mà đi thẳng vào trong phòng, quay sang vợ chồng Lữ Trường Quý mang sắc mặt âm trầm đang ngồi trên ghế salon mà nói: Hai bác, cháu biết trước đây Vân theo cháu đã chịu rất nhiều uất ức, bây giờ cháu bảo đảm với hai người từ nay về sau mọi chuyện sẽ khác.
Tại sao chúng tôi phải tin lời cậu?
Cháu thề với trời, nếu cháu không làm được thì sẽ bị sét đánh chết, ngũ mã phanh thây, chết không được tử tế...
Phong, đừng thề độc như vậy!
Âu Dương Vân vừa nghe đến từ ‘chết’ đầy mẫn cảm này thì lập tức nhớ đến lời nguyền rủa của Lý Giáp Phú nên cuống quít ngăn lại không cho Nam Cung Phong nói thêm gì nữa.
Lữ Trường Quý thấy lời thề độc như vậy mà anh cũng dám nói ra thì nghiêng đầu sang bên, không nói thêm gì nữa.
Cậu đừng có quên, Vân nhà chúng tôi không thể sinh đẻ.
Diêu Mẫn Quân nhắc nhở anh.
Nam Cung Phong nghiêm mặt trả lời: Ngay từ lúc bắt đầu cháu đã chẳng để ý rồi.
Nhưng ba mẹ cậu có để ý.
Ba cháu đã qua đời, mẹ cũng tỏ thái độ chẳng có gì quan trọng hơn hạnh phúc của cháu cả.
Nghe thấy thế thì dù muốn ý kiến thêm cũng không tiện can thiệp vào nữa, Diêu Mẫn Quân nắm chặt tay của cháu ngoại mình rồi nghiêm túc nói: Nếu đây chính là con đường cháu chọn, hai bác cũng không thể can thiệp và áp đặt suy nghĩ của mình. Hai bác không phải là ba mẹ của cháu, không làm chủ được, chúng ta chỉ hy vọng lần này cháu có thể nhận được hạnh phúc thật sự.
Cổ họng của Âu Dương Vân có chút nghẹn ngào, cô ôm lấy bác gái: Trong lòng cháu đã xem hai người là ba mẹ rồi, hai năm qua thật sự cảm ơn hai bác rất nhiều.
Cô theo Nam Cung Phong rời khỏi ngôi nhà đã sống hai năm qua, một lần nữa bước lên con đường bản thân từng đi. Lúc đến sân bay, Nam Cung Phong mới đặt vé máy bay xong thì điện thoại di động của Âu Dương Vân lại vang lên. Vừa thấy số gọi đến là của bác trai, cô lập tức ấn nút nghe máy: A lô, bác ạ?
Vân à, các cháu đã đi chưa?
Vẫn chưa lên máy bay ạ, có chuyện gì sao bác?
Cô nghe thấy giọng của bác không đúng lắm, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.
Bác gái cháu ngất xỉu rồi, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện.
Ngất xỉu ạ? Âu Dương Vân giật nảy cả mình rồi vội vàng lao ra khỏi sân bay: Sao lại ngất thế ạ? Vừa nãy lúc cháu đi không phải bác gái vẫn rất khỏe sao bác?
Bác cũng không biết nữa, sau khi cháu đi thì bà ấy ngồi trên salon nói chuyện với bác một lát, bỗng lại thấy ngực tức thở, sau đó ngất xỉu.
Nam Cung Phong đuổi theo kéo Âu Dương Vân lại: Em đi đâu thế? Máy bay sắp bay rồi.
Phong, xin lỗi anh, hôm nay em không thể về được. Bác gái em bỗng nhiên ngất xỉu ở nhà, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện, anh cứ về trước đi, hai ngày nữa em sẽ tự về!
Nam Cung Phong ngẩn người rồi thở dài nói: Vậy anh cũng không về, chúng ta qua đó xem sao.
Hai người lại chạy đến bệnh viện lần nữa, thấy sắc mặt của bác gái nằm trên giường bệnh vàng vọt tiều tụy, trái tim của Âu Dương Vân bỗng thắt lại: Bác, bác sĩ nói thế nào ạ?
Vành mắt Lữ Trường Quý đỏ ửng: Nói bệnh tình đã xấu đi, chuyển thành ác tính rồi, chỉ sợ không gượng nổi qua mùa thu này.
Nước mắt của Âu Dương Vân chợt tuôn rơi, mẹ vì ung thư mà qua đời, bây giờ tuy bác gái đã chịu được qua ba năm nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái chết đã định sẵn từ trước.
Bác, bác đừng buồn, bây giờ y học rất phát triển, không phải bác sĩ nói cái gì là đúng cái đó đâu.
Bác sĩ bảo bắt đầu từ bây giờ phải lập tức nhập viện nhận trị liệu, bác phải đi làm, bác gái của cháu ở một mình...
Để cháu chăm sóc cho.
Âu Dương Vân tỏ thái độ chắc chắn.
Nam Cung Phong lập tức nói: Chuyển viện đi, hai bác cùng theo chúng cháu về thành phố B, như thế cũng tiện cho Vân trong việc ở bên chăm nom, cháu cũng có thể mời bác sĩ giỏi nhất đến hội chẩn cho bác.
Mặt của Lữ Trường Quý lộ vẻ khó xử, Âu Dương Vân cũng cảm thấy như thế là ổn thỏa nhất rồi, nhưng cô không ngờ rằng bác gái vừa rồi vẫn đang hôn mê bất tỉnh chợt tỉnh dậy, kiên quyết không chịu: Bệnh của bác đã vô phương cứu chữa, nơi này quê cha đất tổ, ba mẹ bác đều chết ở đây, bác sẽ không đi đâu cả.
Bác gái, bác đến thành phố B sẽ được điều trị tốt hơn, bác nhẫn tâm bỏ bác trai lại một mình sao? Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng không thể từ bỏ được.
Âu Dương Vân cúi người khuyên nhủ Diêu Mẫn Quân.
Diêu Mẫn Quân sống chết không thay đổi ý định, cho dù bọn họ có khuyên nhủ ra sao, bà vẫn khăng khăng không chịu.
Cuối cùng Âu Dương Vân đành phải nói với Nam Cung Phong: Bác không chịu đi thì thôi vậy, anh cứ về trước đi, công ty có nhiều chuyện phải xử lý như thế, không thể cứ ở mãi thành phố F được.
Nam Cung Phong không nỡ để Âu Dương Vân ở lại: Vậy khi nào em về?
Đợi bệnh tình của bác gái ổn định lại rồi em sẽ về, khoảng thời gian này em sẽ làm công tác tư tưởng lại cho bác, tranh thủ khuyên bác đồng ý về thành phố B định cư.
Việc đã đến nước này cũng không còn cách nào, Nam Cung Phong đành phải đồng ý đề nghị của cô, lưu luyến tạm biệt Âu Dương Vân rồi một mình trở về thành phố B.
Sau khi Nam Cung Phong trở về, công việc trở nên vô cùng bận rộn. Nhất là khi sản phẩm mới vừa tung ra thị trường nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ người tiêu dùng khiến anh thường xuyên phải đi công tác khắp các nước trên thế giới, nên không còn nhiều thời gian để chạy đi chạy lại giữa hai thành phố B, F. Mặc dù bận rộn là vậy nhưng liên hệ giữa anh với Âu Dương Vân chưa từng bị gián đoạn.
Gần như Quý Phong bị anh sai đến thành phố F mỗi tuần một lần, mỗi lần đi đều mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ thực phẩm dinh dưỡng đến, đầu tiên là chuyển lời thăm hỏi của Nam Cung Phong với bác gái, sau đó lại báo cáo hành trình của Nam Cung Phong với Âu Dương Vân. Tháng ngày cứ như vậy trôi qua, trong chớp mắt đã đến tháng tư, là mùa hoa nở xuân về.
Hôm đó Âu Dương Vân nhận được điện thoại từ một bệnh viện tuyến ba ở thành phố F, nói rằng bệnh viện bên họ vừa nhập một phương án trị liệu chuyên về ung thư gan, bảo bệnh nhân chuyển viện qua đó.
Lúc đó Âu Dương Vân rất nghi ngờ, tại sao bệnh viện lại chủ động gọi điện thoại cho bệnh nhân chứ? Huống hồ lại là một bệnh nhân vốn dĩ chẳng quen biết? Cô cảm thấy không thể tin được, mãi đến tận xế chiều hôm đó Quý Phong đến thì cô mới biết rằng hóa ra tất cả những chuyện này đều do Nam Cung Phong sắp xếp.
Diêu Mẫn Quân được chuyển đến bệnh viện tốt nhất của thành phố F, bắt đầu tiếp nhận trị liệu tiên tiến nhất, toàn bộ phí chữa bệnh đều do Nam Cung Phong chi trả.
Dưới sự chèo chống cố gắng không ngừng của bác sĩ cùng khát khao sống mãnh liệt của bản thân, cuối cùng bệnh tình của Diêu Mẫn Quân cũng dần có dấu hiệu chuyển biến tốt. Âu Dương Vân vô cùng vui vẻ, nhưng điều làm cô vui hơn cả là ngày kỉ niệm ba năm tròn cô kết hôn với Nam Cung Phong, anh đã không quản khó khăn bay từ Dubai xa xôi cách trở về bên cô.
Bọn họ đã hơn hai tháng chưa gặp mặt, cứ như vợ chồng mới cưới tạm xa nhau vậy, vừa gặp mặt đã trao nhau môi hôn nồng nàn triền miên.
Không phải hôm qua anh vừa xuất ngoại à? Sao hôm nay đã về thành phố F rồi?
Âu Dương Vân vừa mừng vừa lo hỏi.
Ngày quan trọng thế này, cho dù anh có ở trên mặt trăng cũng sẽ ngồi tên lửa bay về chứ nói gì đang trên trái đất.
Cô bật cười: Mới mấy hôm không gặp mà anh đã dẻo mỏ hơn rồi đấy.
Nam Cung Phong nhéo nhéo mũi cô: Rõ ràng là lời thật lòng mà, sao cứ phải xuyên tạc thành lời đường mật chứ.
Ánh mắt của anh nhìn về phía phòng bệnh: Bác gái sao rồi?
Hai ngày nay ăn uống cũng được, sắc mặt hồng hào hơn trước, bệnh tình có xu hướng chuyển biến tốt lên rồi.
Vậy tốt quá!
Nam Cung Phong vui mừng từ tận đáy lòng: Anh vào thăm bác nhé?
Bác vừa ngủ rồi, không nên đến làm phiền bác.
Âu Dương Vân ôm cánh tay của anh: Nếu đã vì ngày kỉ niệm hôm nay mà về thì anh có quà gì cho em không?
Em muốn quà gì?
Cô suy nghĩ một lát: Tùy anh thôi, anh tặng cái gì em cũng thích hết.
Nam Cung Phong từ từ lấy một chiếc vòng cổ bạch kim từ trong túi áo ra. Dây chuyền lấp la lấp lánh, xinh đẹp nhất vẫn là mặt dây chuyền hình trái tim nho nhỏ, ở trên nạm đầy kim cương, mỗi viên đều căng bóng, để dưới mặt trời sẽ sáng lóa khiến người ta gần như không mở nổi mắt.
Thích không?
Âu Dương Vân cười: Thích.
Nào, để anh đeo cho em.
Nam Cung Phong dịu dàng giúp Âu Dương Vân đeo dây chuyền lên cổ rồi khen một tiếng: Đẹp thật.
Âu Dương Vân lại ôm lấy cánh tay anh rồi làm nũng: Người đẹp hay dây chuyền đẹp?
Nam Cung Phong liếc cô một cái: Đều đẹp cả.
Sau đó lại duỗi tay ra: Đưa đây.
Hả? Cô không phản ứng kịp.
Nếu đã là ngày kỉ niệm kết hôn của hai người thì không nên chỉ có mình em nhận quà thôi chứ?
Chốc lát Âu Dương Vân lúng túng đến nỗi hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, bởi vì không biết Nam Cung Phong lại đột nhiên đến nên cô chưa chuẩn bị cái gì cả, liếc mắt quanh một vòng rồi nhón chân nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái: Món quà thành tâm nhất thế kỉ này luôn.
Nam Cung Phong ngẩn ngơ trong chốc lát rồi lập tức phì cười.
Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt có thể đoán ra, anh khá hài lòng với món quà này.
Buổi trưa hai người đến nhà hàng ăn cơm, anh nói với Âu Dương Vân: Ăn nhiều một chút, có phải chăm sóc bệnh nhân cực lắm đúng không, sao lại gầy đi nhiều thế này?
Âu Dương Vân vừa uống canh ngó sen vừa lắc đầu: Không khổ đâu, chắc là tương tư thành bệnh đấy.
Phụt!
Nam Cung Phong bật cười: Chờ đến khi anh hết bận và bệnh tình của bác gái em ổn định lại, anh dẫn em đi nghỉ phép nhé!
Âu Dương Vân cố ý trêu chọc: Có muốn gọi Lâm Ái với Quý Phong đi chung không?
Chỉ hai ta thôi.
Nam Cung Phong lườm cô một cái đầy cưng chiều.
Chắc sẽ không công dã tràng tiếp đâu ha? Lúc trước không thấy được tuyết kim cương khiến em vẫn canh cánh trong lòng đến tận bây giờ đây này!
Sao đến giờ em vẫn canh cánh cái này chứ? Nam Cung Phong không tin: Anh bảo Quý Phong tra thử rồi, trên núi Hokkaido cũng đâu có loại tuyết kim cương như em nói đâu.
Quý Phong lừa anh thôi, cậu ấy chưa thấy thì sao biết được!
Thế em thấy rồi sao? Sao em lại chắc chắn sẽ có loại tuyết kia?
Bạn học của em thấy rồi.
Nói không chừng bạn em cũng lừa em thôi.
Âu Dương Vân thở dài: Nếu không anh cứ mua cho em một căn nhà trong thôn dưới chân núi Hokkaido đi. Mùa đông hàng năm em sẽ đến đó canh chừng, em không tin mình không thấy được.
Em đừng có mơ.
Tại sao?
Bởi vì anh không muốn định cư ở chỗ kỳ quái đó, cũng như anh không có ý định rời khỏi em.
Âu Dương Vân tức giận cười anh một cái: Đồ gia trưởng.
Đúng rồi, anh nói với Quý Phong một tiếng đi, lần sau đến thăm bác không cần phải mang nhiều đồ như vậy đâu.
Cái này nói với anh là được rồi, nói với cậu ta làm gì?
Cũng đúng, lần sau anh đừng bảo Quý Phong mang nhiều đồ như thế đến nữa, ăn không hết uổng lắm.
Mấy thứ đó đều là đồ bổ, tốt cho quá trình hồi phục của bác gái đấy.
Em biết anh muốn làm họ vui vẻ, nhưng bây giờ anh làm được rồi, mấy tháng qua anh vừa sắp xếp bệnh viện vừa cho người đến thăm hỏi, vừa làm cái này vừa làm cái kia, đã chăm sóc bác gái em rất kĩ càng chu đáo. Tuy bọn họ không nói ra miệng nhưng trong lòng vô cùng biết ơn anh đấy.
Nam Cung Phong dịu dàng nhìn cô: Em nghĩ anh làm những chuyện này chỉ để khiến bọn họ vui vẻ thôi sao?
Thế không phải vậy thì là sao?
Tất nhiên là vì em rồi.”
Vì em?
Âu Dương Vân có chút mông lung.
Anh biết rõ hiện tại hai bác là người thân duy nhất của em, anh không muốn người thân duy nhất của cô gái anh yêu cũng mất đi, vì vậy anh muốn thay em bảo vệ bọn họ thật tốt.
Âu Dương Vân nghẹn ngào cảm động đến mức không thốt nên lời. Cô đứng dậy chạy vội đến trước mặt Nam Cung Phong, ôm chặt lấy anh, hai mắt đẫm lệ hỏi: Sao bây giờ anh lại đối xử tốt với em đến thế chứ?
Đàn ông con trai nói lời phải giữ lấy lời, anh đã nói sẽ đối xử tốt với em thì nhất định sẽ làm được.
Lịch trình của Nam Cung Phong rất căng, anh buộc phải bắt chuyến bay trở về Dubai vào buổi chiều, vì thế vừa ăn trưa xong anh đã lập tức tạm biệt Âu Dương Vân, chuẩn bị ra sân bay.
Anh bay từ xa về chỉ để ăn với em một bữa trưa thôi sao?
Âu Dương Vân nắm lấy tay anh, có chút luyến tiếc không muốn để anh đi.
Nếu em thấy yên tâm với bác gái rồi thì em cũng có thể đi theo anh mà?
Nam Cung Phong biết cô không nỡ, chính anh cũng mang tâm tình như thế thôi.
Sau này phải đợi đến lúc nào chúng ta mới gặp mặt được?
Cái này phải xem em nữa, bây giờ anh chỉ xoay quanh em thôi.
Âu Dương Vân hờn dỗi cười cười: Thế anh không lo em lâu ngày quấn quýt với Thẩm Thanh Ca mà nảy sinh tình cảm sao? Bây giờ bọn em thường xuyên gặp mặt, anh ấy cứ cách hai ba ngày lại đến thăm bác gái em đấy, hơn nữa cũng thường xuyên dẫn em ra ngoài ăn cơm.
Lo lắng có ích gì chứ, dù sao anh cũng đâu thể buộc em bên cạnh, kè kè 24/24, đi đâu đều mang em theo chứ? Dù rằng anh rất muốn thế!
Được rồi, em đùa thôi, bây giờ em với Thẩm Thanh Ca là bạn rất thân.
Tất nhiên anh biết em đang nói đùa rồi, nhân cách của Thẩm Thanh Ca rất đáng để anh tin tưởng.
Ồ... Nói như vậy là em không đáng để anh tin sao?
Em à, chắc cũng đáng tin đấy.
Cái gì mà chắc cũng hả?
Âu Dương Vân không vui: Anh nói rõ cho em, nếu không thì đừng hòng đi.
Nam Cung Phong cười ha ha: Được rồi, vô cùng tin tưởng luôn, được chưa, mau để anh đi đi, còn chần chừ không đến sân bay nữa sẽ là trễ giờ bay đấy.
Được thôi, có muốn một nụ hôn tạm biệt không?
Tất nhiên muốn rồi.
Hai người sít sao ôm lấy nhau, sau một nụ hôn nóng bỏng và quyến luyến thì Âu Dương Vân kề sát bên tai Nam Cung Phong khẽ nói: Lần sau gặp lại em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.