Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 90: Chương 90: Trái tim là thứ có thể lấy về




Sau khi Quý Phong nói xong, Âu Dương Vân khóc, giọt lệ giống như trân châu theo gò má cô trượt xuống cằm. Cô nói không ra lời, tựa một người làm bằng gỗ, ngoài việc rơi lệ cũng chỉ biết rơi lệ.

Tôi nói với cô những điều này là vì muốn cô biết rằng, Đường Huyên không thể trở về nữa, cho nên, cô là người duy nhất có thể cứu vớt anh ấy, nếu như ngay cả cô cũng buông tay, vậy cuộc đời của sếp Phong coi như bị hủy hoàn toàn rồi.

Tôi biết, tôi sẽ không buông tay anh ấy.

Âu Dương Vân run rẩy bước tới giường của Nam Cung Phong, cầm lấy bàn tay anh, đặt trước ngực mình, lệ lại trào ra như suối.

Anh nhất định phải khỏe trở lại, Phong, hứa với em, nhất định phải nhanh chóng khỏe trở lại. Chắc chắn anh không biết được, bên ngoài em mạnh mẽ nhưng thật ra rất yếu đuối, có những khi nhát gan tới nỗi dũng khí để giẫm chết một con kiến cũng không có. Em như vậy, muốn buông bỏ tất cả tình yêu với anh phải cần rất nhiều can đảm, giống như anh buông bỏ Đường Huyên trong lòng để tiếp nhận em vậy.

Nam Cung Phong không có bất kỳ phản ứng gì, tay lạnh giống như một khối băng. Âu Dương Vân đau lòng nắm trong tay, đưa lên môi hà hơi thay anh làm ấm, đáng tiếc ấm tay ấm chân nhưng chẳng thể ấm được trái tim.

Cô vươn tay vuốt ve góc cạnh cương nghị của anh, chậm rãi cúi người ghé vào trước ngực anh, hôn lên đôi môi khô nẻ, hôn sống mũi cao thẳng, hôn hàng lông mi dày đang phủ dưới mí mắt, cuối cùng đôi môi di chuyển tới bên lỗ tai anh, nhỏ giọng nỉ non nói một câu: Thật ra, trái tim là thứ có thể lấy về...

Ai cũng nói rằng sau khi mất đi mới biết quý trọng, nhưng mất đi sau khi quý trọng còn đau đớn hơn nhiều.

Đêm nay, Âu Dương Vân ngồi bên giường Nam Cung Phong, cùng anh qua suốt một đêm. Sau khi trời sáng, cô gọi điện tới dinh thự Bạch Vân, tiếp đó dẫn theo bốn người đàn ông cao lớn đến từ d thinhự Bạch Vân trở về nhà mẹ đẻ.

Nguyễn Kim Tuệ thấy cô đến thì giật nảy mình, chất vấn không hề khách sáo: Cô tới nhà chúng tôi làm gì?

Âu Dương Kiều đâu?

Tìm A Kiều của chúng tôi làm gì? A Kiều của chúng tôi không phải là con chó con mèo, muốn gặp là có thể gặp.

Bà ta vừa dứt lại, Âu Dương Kiều tóc tai rối bời từ trên lầu bước xuống, ngáp một cái lười biếng, châm chọc nói: Vẫn chẳng có mắt nhỉ? Không biết hiện giờ người mà gia đình chúng tôi không hoan nghênh nhất chính là chị sao?

Âu Dương Vân chậm rãi tiến lên, vươn tay ra làm hai cái bạt tai, hai bên trái phải, không hề nương tay.

A______ Mày dám đánh tao?!!!

Lại là tiếng thét rung trời quỷ thần khiếp sợ, Âu Dương Kiều la khóc inh ỏi đánh về phía cô, muốn liều mạng với cô. Âu Dương Vân nhấc chân lên, đá một cước khiến cô ta đập vào bàn trà bên cạnh, đầu va chạm vào bàn trà, lập tức nổi lên một cục u.

Nguyễn Kim Tuệ bị những người tập kích này làm cho choáng váng, đợi tới lúc phản ứng lại thì ngay lập tức giống như con chó cái bổ nhào về phía Âu Dương Vân: Mày dám đánh con gái tao!

Hai người đàn ông lực lưỡng phía sau Âu Dương Vân dường như chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực đã kiềm chế được chó điên Nguyễn Kim Tuệ, hai người đàn ông khác thì giữ chân Âu Dương Kiều. Âu Dương Vân đi tới trước mặt Nguyễn Kim Tuệ, vươn tay ra hung hăng tát bà ta một cái, đồng thời nói: Một cái tát này là đánh thay mẹ tôi. Bốp.... Lại thêm một cái tát: Một cái tát này, là đánh cho chính bản thân tôi.

Nguyễn Kim Tuệ chưa từng phải chịu đựng nhục nhã như vậy, điên cuồng vùng vẫy chửi bới: Cái thứ gái điếm đê tiện nhà mày, không ngờ mày dám tát tao, bà tuyệt đối sẽ không tha cho mày!

Bốp.... Lại thêm một cái tát rơi xuống gò má, Âu Dương Vân lạnh lùng nhắc nhở: Bà còn mắng nữa, mắng một câu tôi đánh một cái. Bà muốn những bà bạn giàu có kia của mình biết khuôn mặt sưng tấy này là bị đứa con gái do người phụ nữ bên ngoài của chồng mình sinh ra đánh thì cứ cố sức mà chửi. Bà chửi cho sướng miệng thì tôi đánh sướng tay. Bởi vì, từ lâu tôi đã cảm thấy bà đáng bị ăn đòn rồi.

Nguyễn Kim Tuệ bị lời nói của Âu Dương Vân chọc cho phát khóc. Âu Dương Kiều vừa định chửi ầm lên lại gặp ánh mắt sắc bén của Âu Dương Vân lướt qua, lời vừa tới miệng đã nuốt trở vào, khóc nói: Mày chờ đó cho tao, ba tao sắp về rồi, tuyệt đối sẽ không tha cho mày!

Âu Dương Vân hừ lạnh một tiếng, dặn dò bốn người đàn ông cao lớn: Đập cho tôi.

Sau khi bốn người đàn ông nhận được mệnh lệnh, lấy dụng cụ đang đặt ngoài cửa vào trong, tất cả đều là gậy sắt vừa to vừa nặng, sau đó họ nhấc chúng lên đập về phía phòng khách. Âu Dương Kiều và mẹ rất sợ hãi, hai người ôm chặt lấy nhau trốn ở bên ghế sofa run lẩy bẩy, nghe bên tai tiếng dụng cụ và đồ trang sức bị nghiền nát, cả hai thét lên chói tai thê lương.

Mấy người làm trong nhà thấy tình cảnh như vậy, cũng sợ hãi trốn lủi khắp nơi, không có một ai dám tiến lên ngăn cản, huống chi bọn họ cũng không muốn ngăn cản bởi vì bình thường cũng phải nhận đủ kiểu chèn ép của hai bà hoàng này.

Rất nhanh căn phòng đã thành mớ hỗn độn, Âu Dương Vân đi tới cạnh ghế sofa, quẳng lại một câu ngoan độc: Các người không để tôi sống thoải mái, tôi cũng tuyệt đối không cho các người dễ chịu. Âu Dương Vân từ nay về sau, sẽ không mặc cho các người ức hiếp nữa.

Rời khỏi biệt thự nhà Âu Dương, Âu Dương Vân lại đi tới bệnh viện, Nam Cung Phong vẫn chưa tỉnh, cô lẳng lặng nhìn anh một lát, sau đó tới trường học xin nghỉ vài ngày, chuẩn bị toàn tâm toàn ý chăm sóc Nam Cung Phong, cho đến khi anh tỉnh lại.

Dưới sự chăm sóc dốc lòng của cô, ngày thứ ba, rốt cuộc Nam Cung Phong cũng thức dậy, trong khoảnh khắc mở mắt ra, điều anh nhìn thấy là khuôn mặt ngủ say của Âu Dương Vân. anh muốn rút cánh tay đang bị cô tựa dưới đầu, lại không cẩn thận đánh thức cô, Âu Dương Vân đứng vụt lên: Anh tỉnh rồi?

Đối với ánh mắt thân thiết của cô, Nam Cung Phong coi như không nhìn thấy, khuôn mặt không chút thay đổi chỉ về phía cửa: Ra ngoài, giờ tôi không muốn nhìn thấy cô.

Lúc này, vợ chồng Nam Cung cùng con gái tới đây, vừa thấy Nam Cung Phong tỉnh dậy, bọn họ đều vô cùng vui mừng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của con dâu liền lập tức sầu não. Nam Cung Tình Tình hỏi nhẹ nhàng: Anh, anh sao thế?

Kêu cô ta ra ngoài.”

Nam Cung Phong hất đầu, Âu Dương Vân cố nén xúc động muốn khóc mà rời khỏi phòng bệnh.

Anh, sao anh có thể đối xử với chị dâu như thế? Mấy ngày nay đều là chị ấy không ngủ không nghỉ ở bên giường chăm sóc cho anh.

Nam Cung Tình Tình rất bất mãn với thái độ của anh trai, hơi nén giận trừng mắt với anh.

Được rồi, mọi người cũng ra ngoài đi, để tôi nói chuyện với nó.

Ông Nam Cung liếc nhìn con trai đầy ý sâu xa, bà Nam Cung lập tức kéo con gái ra khỏi phòng bệnh.

Đợi tới khi phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con, Nam Cung Nhữ Dương nói: Thật sự oán hận như vậy sao? Hận tới mức ngay cả liếc mắt nhìn nó một cái cũng không muốn?

Giờ con không muốn nói chuyện liên quan tới cô ta, nếu ba muốn nói về vấn đề này, vậy giữa chúng ta không còn gì để nói tiếp.

Con có từng nghĩ tới người của con phản bội hoặc là lừa gạt, bọn họ cũng có điều bất đắc dĩ của mình? Trong suy nghĩ của họ có lẽ cũng không hề muốn tổn thương con, chỉ là có nỗi khổ tâm?

Là chỉ ai ạ? Đường Huyên hay là Âu Dương Vân?

Nam Cung Phong liếc nhìn ba mình lạnh lùng: Hẳn là Đường Huyên rồi, nguyên nhân cô ấy rời đi sợ rằng chỉ có ba là người rõ ràng nhất.

Sắc mặt Nam Cung Nhữ Dương hơi mất tự nhiên: Làm sao ba biết rõ được, ba cũng không biết gì giống như con thôi.

Thật sự không biết chút gì sao? Vậy ba có thể giải thích chút, một tháng trước khi Đường Huyên bỏ đi, vì sao ba lại hẹn cô ấy ra ngoài hết lần này tới lần khác? Rốt cuộc ba đã nói với cô ấy chuyện gì?

Vẻ mặt của Nam Cung Nhữ Dương càng lúc càng mất tự nhiên, ngay cả ánh mắt cũng chợt sáng chợt tối: Chẳng lẽ con cho rằng ba ép nó bỏ đi? Ba không biết con nghe được tin thức sai sự thật này từ đâu, nhưng ba có thể bảo đảm một điều, ba không phải loại người gia trưởng coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, không có lý do gì ép nó phải đi.

Rốt cuộc chuyện rời đi của Đường Huyên có liên quan tới ba hay không thì tự bản thân ba là người rõ nhất, một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày, giống như chuyện Âu Dương Vân lợi dụng con vậy, không thể lừa được cả đời.

Vốn dĩ, ông Nam Cung muốn làm công tác tư tưởng một chút cho con trai, chẳng ngờ rằng mục đích không đạt được, ngược lại bị anh chất vấn một trận. Ông có chút ảo não bước ra khỏi phòng bệnh, nói nói người bạn già: Đi thôi, về thôi.

Thấy vẻ mặt cứng ngắc của chồng, bà Nam Cung lo lắng hỏi: Xảy ra chuyện gì hế?

Không có chuyện gì.

Bóng hai người dần dần đi xa, Âu Dương Vân thấy một hộ sĩ cầm thuốc đi về phía phòng bệnh, bước lên phía trước nói: Đưa cho tôi đi, để tôi mang vào.

Hộ sĩ đưa thuốc cho cô, Âu Dương Vân lại đi tới phòng bệnh, thái độ của Nam Cung Phong vẫn không tốt như lúc trước.

Tới giờ uống thuốc rồi.

Nam Cung Phong lạnh lùng cự tuyệt: Mang đi.

Làm sao? Vì không muốn nhìn thấy em, ngay cả mạng mình cũng không cần nữa à?

Nếu biết như vậy thì nên biết điều để hộ sĩ mang vào.

Em là vợ anh, em thay anh lấy thuốc mang vào có gì sai?

Không có gì sai, là tôi không muốn uống thuốc mà cô mang tới.

Lòng tự trọng của Nam Cung Phong vẫn mạnh như thế, anh ấn chuông báo bên cạnh giường, nói không kiên nhẫn: Giờ tôi muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn luôn có người tới làm phiền tôi, nhờ mọi người tới đưa cô ta đi.

Âu Dương Vân ném bốp cốc nước sôi đang cầm trong tay xuống mặt bàn, dùng lời vài ngày trước anh khích tướng cô để nói: Mới thế đã ngã rồi, sao tôi lại chọn người như anh để báo thù? Sớm biết anh không chịu nổi một kích như thế, lúc đầu tôi nên chọn một người xuất sắc hơn mới đúng.

Cút ra ngoài.

Sắc mặt Nam Cung Phong giận tới xanh mét, Âu Dương Vân quật cường xoay người, đi thì đi, lúc đi tới cạnh cửa lại nghe anh nói: Là cô nhỉ, lúc tôi hôn mê, là cô nói bên tai tôi, trái tim là thứ có thể lấy về?

Cô dừng bước, ánh mắt chậm rãi lướt qua, không hề phủ nhận: Đúng vậy.

Ha, Nam Cung Phong cười lạnh: Vậy sao? Cô thật sự cảm thấy trái tim là thứ có thể lấy về ư? Vậy cô dạy tôi đi, làm sao mới có thể lấy về?

Âu Dương Vân không phản bác được, sau một lát trầm mặc, cô nói: Rất lâu trước kia có người nói với em, trái tim là thứ có thể lấy về, nhưng em lại không biết được phương pháp. Bởi vì em không hề có ý định lấy lại trái tim mình.

Cô cũng có trái tim à? Người phụ nữ mười năm trước đã bán bản thân mình một lần như cô cũng có trái tim sao? Thật sự là buồn cười.

Cho dù anh tin hay không, anh cũng là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất mà em thổ lộ tình cảm. Trong mấy ngày anh hôn mê, nỗi sợ hãi của em anh không nhìn thấy cũng chẳng cảm thận được. Nơi này... anh có biết em sợ hãi bao nhiêu không? Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời em, kẻ trước người sau đều tới đây, mà người quan trọng thứ nhất đã bỏ em đi, em sợ hãi biết bao người thứ hai cũng sẽ rời em đi như vậy... Cho em em cầu xin anh, muốn hận em thế nào cũng được, đừng hành hạ mình nữa, đừng uống rượu tới xuất huyết dạ dày...

Xuất huyết dạ dày thì làm sao? Nơi đau đớn là ở trái tim.

Âu Dương Vân nghe vậy mà lòng đau như dao cắt, cô rưng rưng nhìn anh, nghẹn ngào nói: Anh có thể điều tra quan hệ giữa em và Lý Mộng Long, sao anh không điều tra cuộc sống của Âu Dương Vân hơn mười năm trước như thế nào? Có lẽ sau khi anh biết được quá khứ của em, anh sẽ thông cảm cho việc làm ngày hôm nay của em.

Sau khi nói xong câu này, cô yên lặng bước ra khỏi phòng bệnh, để lại cho Nam Cung Phong một bóng lưng cô đơn quật cường.

Có lẽ bởi vì bóng lưng kia, hai ngày tiếp theo, thái độ của Nam Cung Phong với cô thoáng dịu đi, tuy rằng vẫn hờ hững, nhưng ít ra không còn chán ghét đuổi cô nữa.

Buổi tối trước khi xuất viện một ngày, Âu Dương Vân tan làm đi tới bệnh viện, nghe hộ sĩ nói khẩu vị của Nam Cung Phong không tốt, buổi trưa không ăn gì, cô liền gọi điện thoại cho mẹ chồng hỏi thăm một nát, sau đó đi vào phòng bệnh.

Buổi trưa anh không ăn cơm?

Nam Cung Phong nhắm mắt giả vờ ngủ không thèm nhìn cô.

Muốn ăn khoai lang không? Em đi mua cho anh?

Lông mi Nam Cung Phong giật giật, nhưng vẫn không thèm nhìn cô.

Anh không nói gì thì em coi như anh muốn ăn nhé? Âu Dương Vân thay anh rém chăn: Xem ra thật sự muốn ăn rồi, có phải rất tò mò sao em lại biết món yêu thích này của anh không?

Cô dần quen với lạnh nhạt của anh, thấy anh không hé răng thì tự hỏi tự trả lời: Là mẹ nói cho em biết. Mẹ nói, người nào đó lúc còn nhỏ, mỗi lần muốn ăn khoai lang nướng là làm trò tuyệt thực. Ai ya, sao lại có người như thế chứ?

Cô cười cười với anh, đứng dậy nói: Em sẽ mau chóng trở về, không cần cảm kích em đâu.

Âu Dương Vân ra ngoài, hai tiếng vẫn không trở về, Nam Cung Phong không khỏi có chút buồn bực, cầm điện thoại gọi cho cô nhưng điện thoại lại tắt máy. anh do dự một chút, lại gọi điện thoại cho em gái: Tình Tình, giờ em tới bệnh viện một chuyến đi.

Nam Cung Tình Tình không biết xảy ra chuyện gì, lập tức phóng tới bệnh viện, thở hổn hển nói: Anh, sao bỗng nhiên lại kêu em tới?

Hai tiếng trước chị dâu em ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, em đánh xe đi tìm thử xem.

Là việc này hả?

Nam Cung Tình Tình trợn trắng mắt cạn lời: Người ta bệnh nửa sống nửa chết nằm trên giường thì anh thờ ơ không quan tâm, giờ người ta đi hai tiếng đồng hồ không tới ngó anh, anh lại quay sang lo lắng, thực không hiểu nổi sao anh lại là anh trai em, người thẳng thắn như em sao lại có người anh trai sống chết cũng phải giữ sĩ diện làm khổ thân mình như anh chứ? Ai ai!!

Kêu em đi thì em đi, nói lời vô nghĩa thế làm gì?

Nam Cung Phong ném cái gối tựa bên hông về phía cô, cô giận dữ hừ hừ: Đi thì đi, động tay động chân gì chứ.

Chờ sau khi em gái rời đi, Nam Cung Phong lâm vào trầm tư, sau một lát, cầm điện thoại lên bấm số máy Quý Phong.

Đi thăm dò tất cả tư liệu liên quan tới Âu Dương Vân, mau chóng mang đến cho tôi, phải chi tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.